Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 412
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:57:34
Lượt xem: 4
Nàng ấy ngồi xổm xuống: “Diệp Nhi, đệ nói cho ca ca biết, trong khoảng thời gian ca ca ra ngoài, đệ đã làm gì vậy? Có phải lại lén lút chuồn ra khỏi cung không?”
Thằng bé lén lút nhìn Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi, trong mắt tràn đầy sự ngây thơ và vô tội: “Không đâu, thái tử ca ca, đệ rất rất ngoan đó! Đệ còn làm bài tập về nhà nữa cơ!”
Mộ Nam Tinh nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu bé: “Đệ chắc chắn đệ không đi tìm Đô Đô ca ca chơi chứ?”
Nàng ấy biết chắc thằng bé này hoàn toàn sẽ không chịu ngồi yên, cả ngày chơi ván trượt với Đô Đô, còn chơi rất nhiệt tình.
Mộ Nam Diệp chớp chớp mắt, sau một hồi lâu, cậu bé mới bất đắc dĩ nói: “Không phải là đệ muốn đi chơi với huynh ấy đâu, nhưng mà… Nhưng mà Đô Đô ca ca rất hay cầm ván trượt tới dụ dỗ đệ, đệ đã nói đệ không đi nhưng huynh ấy nói còn có đồ ăn ngon!”
Thằng bé nuốt nước bọt rồi tiếp tục nói: “Sau đó, đệ nhớ thái tử ca ca từng nói không được lãng phí thức ăn, bởi vì Đô Đô ca ca đã mang theo rất nhiều món ăn, vì vậy với nguyên tắc không được lãng phí thức ăn, đệ mới ra ngoài với huynh ấy.”
Mộ Nam Tinh suy nghĩ một hồi, vậy cũng không phải là đồng ý với ta rồi, có lẽ trong lúc ăn chơi sẽ rất thoải mái.
Mộ Nam Tinh nhéo đôi má phình lên của cậu bé: “Thôi quên đi, tối nay cầm bài tập tới Đông cung tìm ca ca!”
Nhìn hai tỷ đệ nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Cảnh Nam Chi và Mộ Quy Hoằng nở nụ cười, hai người ngồi xuống, một người xử lý chính sự, một người ngồi ăn bánh ngọt.
Ở một bên khác, trong ánh mắt u oán của Đô Đô, ba người Giang Oản Oản đã về nhà.
Hôm nay, Đô Đô không vào trong cung, nó lén lút chạy đến Thực Vân Giang ăn món ngon.
Vốn dĩ nó định sẽ ở nhà một lúc, đợi đến muộn muộn thì sẽ mang vài thứ vào cung cho Mộ Nam Diệp.
Nhưng hôm nay cha nương đã về, vì vậy nó cũng không cần tiến cung nữa.
Đúng lúc nó thích ở nhà một mình, suy cho cùng ở trong cung cùng không quá thoải mái.
Nó nghĩ có lẽ đúng như lời nương nói, ổ vàng ổ bạc của người khác kém xa ổ chó thối tha của mình.
“Cha nương, cặp phu thê vứt bỏ nhi tử là hai người đã trở về rồi! Nếu không về thì con còn tưởng rằng hai người đã quên mất đứa con trai này rồi.” Đô Đô khoanh tay, đôi môi chu lên, trong miệng thì âm dương quái khí nói.
Giang Oản Oản bất lực xoa mặt nó: “Được rồi được rồi, con ngoan, nương ngồi xe ngựa mất vài ngày, cả cổ và vai đều cảm thấy rất đau nhức, con mau đ.ấ.m lưng cho nương đi nào.”
Đô Đô kiêu ngạo phàn nà: “Hừ, lúc này mới nhớ với con, nếu lúc trước hai người dẫn con đi cùng thì lúc ở trên xe ngựa, con có thể bóp vai cho nương rồi!”
Tần Tĩnh Trì che miệng nói: “Được rồi, sao con nói nhiều thế hả? Mau làm chuyện chính đi, bóp vai cho nương con xong, con còn phải bóp vai cho cha đó! Đừng lãng phí thời gian nữa!”
Thấy hắn ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng nhắm mắt, Đô Đô trợn tròn mắt, đây… Đây là cha ruột sao?
Sao còn có người như vậy chứ, vậy mà lại bắt con trai mình làm tay sai hả?
“Trời ơi! Thế gian này còn công đạo không?”
Đang lúc suy nghĩ thì nó đã bật ra thành tiếng.
Tần Kỳ An uống một ngụm nước, cậu từ từ nói: “Nhưng đệ là người nhỏ nhất trong nhà, vì vậy trước mặt đệ, ai cũng là công đạo hết, mau làm việc của đệ đi! Đợi lát nữa bóp vai cho cha nương xong thì vẫn còn cả ca ca đó!”
Đô Đô tức giận trừng mắt nhìn cậu, sau đó nó bắt đầu bóp vai cho Giang Oản Oản.
Thỉnh thoảng còn ra sức nói thầm: “Ta là người thảm nhất trong nhà mình mà, đi đâu cũng không dẫn theo ta, chỉ biết bắt ta làm việc thôi, ta thảm quá mà! Ta không muốn sống nữa! Ta muốn đi tìm gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu và tiểu cữu cữu, ta muốn trốn khỏi nhà, ta muốn rời xa nơi tà ác này…”
DTV
Giang Oản Oản không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Cục cưng Đô Đô à, con ấm ức vậy sao?”
Đô Đô làm ra động tác khoa trương, nó giả bộ lấy một cái khăn nhỏ từ trong n.g.ự.c ra rồi buồn bã lau nước mắt: “Rau xanh, đất vàng…”
Giang Oản Oản lặng lẽ nhìn nó biểu diễn, khi nó yên lặng mở to hai mắt ẩn sau khăn tay, Giang Oản Oản nhíu mày: “Tiếp tục đi! Con đừng nói gì cả, đang diễn tốt mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-412.html.]
Đô Đô lắc khăn tay: “Nương, nương chán quá!”
Cuối cùng, Đô Đô vẫn cố gắng bóp vai, đ.ấ.m chân cho Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì.
Sau khi làm xong, nó xoa đôi tay mỏi nhừ của mình, nó chậm rãi đi đến chỗ Tần Kỳ An, động tác xoa tay càng cường điệu hơn, còn ho khan vài tiếng.
Tần Kỳ An nhìn nó: “Được rồi được rồi, ca ca không cần đệ bóp vai cho huynh đâu, đệ mệt mỏi rồi.”
Đô Đô nghe thấy vậy, tay lập tức không còn mỏi, tim không còn mệt nữa.
Nó đi tới đằng sau ghế Tần Kỳ An, ôm vai cậu rồi ngọt ngào nói: “Vâng ạ! Vẫn là ca ca yêu đệ nhất!”
Tần Kỳ An đẩy đầu nó ra: “Được rồi, đệ đừng ở đây hoa ngôn xảo ngữ với huynh nữa, mau đi làm bài tập của đệ đi.”
Đô Đô chớp chớp đôi mắt to tròn, nó mím môi rồi bắt đầu líu ríu khóc lóc kể lể: “Được rồi! Mọi người dùng xong là ném đi! Thật sự không có lương tâm mà.”
Tần Kỳ An vô cảm nghĩ một hồi rồi nói: “Huynh định đi ăn thịt bò nướng than, vừa nghĩ thôi đã thấy rất thơm rồi.”
m thanh kể lể của Đô Đô lập tức dừng lại nó chậc lưỡi: “Ha ha, ca ca à, huynh dẫn đệ theo với! Nếu huynh dẫn đệ theo thì huynh chính là ca ca tốt nhất!”
Tần Kỳ An nhìn nó một hồi lâu rồi mới gật đầu: “Được thôi.”
Huyện Khúc Phong.
“Sư phụ, người xem bức tranh của con đi, người thấy thế nào?”
Lâm Hiểu Thanh cầm bức tranh sơn thuỷ mà mình mới vẽ đưa cho nam tử mặc y phục màu đen, đội mỹ đen che mặt.
Nam tử hắc y nhận lấy bức vẽ của cậu bé rồi nhìn kỹ, giọng điệu vừa dịu dàng vừa lạnh nhạt truyền ra từ trong mũ: “Hiểu Thanh, con nhìn núi và mặt trời trong bức vẽ của con đi, con vẽ núi quá dốc, mặt trời thì quá to, vì vậy nhìn trông rất kỳ lạ, những nơi khác thì khá tốt.”
Lâm Hiểu Thanh như có điều suy nghĩ, cậu bé gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ.”
Nhận lấy bức vẽ, cậu bé kéo ghế ngồi sang bên cạnh, sau đó nhìn xung quanh, đánh giá khắp hoạ trai.
Đột nhiên, cậu bé nhìn thấy một bức vẽ ở trên tường.
Cậu bé ngạc nhiên đứng dậy, sau một hồi thưởng thức, cậu mới lên tiếng: “Sư phụ, người lại vẽ bức mới à! Lần này, người vẽ Tư Nguyệt công tử vẫn rất đẹp! Dáng vẻ đi dạo trong mưa của công tử vô cớ có cảm giác cô đơn, quả là tuyệt vời mà!”
Nam tử hắc y mất tự nhiên cong ngón tay, cậu ấy khẽ gật đầu: “Ừm, ta cũng rất thích.”
Lâm Hiểu Thanh thưởng thức bức vẽ mới xong, cậu bé không nhịn được mà nhìn gương mặt trong bức vẽ được treo trên các bức tường ở xung quanh, mỗi một bức đều không có ngoại lệ, tất cả đều là một người, đó là… Giang Tư Nguyệt.
“Sư phụ, người thích cữu cữu như vậy, vì sao người không tới tham gia buổi biểu diễn của Tư Nguyệt công tử vậy ạ?”
Nam tử hắc y không đáp lời, một hồi lâu sau, cậu ấy mới lên tiếng: “Hiểu Thanh, con cần về rồi.”
Lâm Hiểu Thanh ngẩn người, lúc này, cậu bé mới nhận ra hiện tại đã là chiều tối, cậu bé gật đầu: “Vâng ạ, vậy sư phụ cũng nghỉ ngơi sớm ạ.”
Sau khi ra khỏi họa trai, cậu bé không nhịn được mà quay đầu nhìn tấm biển hiệu treo phía trên họa trai, dưới ánh chiều tà, bốn chữ “họa trai Ngưỡng Nguyệt” trên đó trông có vẻ như là chữ viết ngoái lại lộ ra sự dịu dàng đầy cô đơn.
Cậu bé nghĩ thầm, sư phụ của minh thật lợi hại, ở huyện Khúc Phong họ không ai là không biết, mặc dù tác phẩm vẽ của cậu ấy chỉ có vẽ nhân vật và vẽ núi sông, nhưng rốt cuộc vẫn không ai có thể sánh bằng cậu ấy.”
Nhân vật được vẽ chỉ có Giang Tư Nguyệt, nhưng bức tranh vẽ người lại không bao giờ bán mà chỉ treo ở trong tiệm cho người khác thưởng thức, chỉ có tranh sơn thuỷ mới được bán.
Mà hoạ trai Ngưỡng Nguyệt chính là thiên đường của tất cả các cô nương, bởi vì nơi này có đủ dáng vẻ khác nhau của Giang Tư Nguyệt.
Khi thì là vẻ mặt chan chứa tình cảm, hay là nụ cười cởi mở, lúc lại là vẻ lạnh nhạt cô đơn.