Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 410
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:56:35
Lượt xem: 5
Vương Viêm cười gật đầu: “Được! Thuộc hạ lập tức dẫn người đi ạ!”
Sau ba ngày, mưa to đã tạnh, sau khi b.ắ.n thêm vài quả thuốc nổ, người Nam Di cũng đã hoàn toàn lui binh.
Mà vết thương bị trúng tên trên người Mộ Nam Tinh đã từ từ khỏi hẳn.
Tần Kỳ An nhất quyết bảo Mộ Nam Tinh tiếp tục dưỡng thương thêm vài ngày, sau khi sắp xếp việc sửa chữa tường thành, mọi người mới bắt đầu lên đường trở về kinh đô.
Trên đường về, hai người Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ngồi cùng một chiếc xe ngựa, còn Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An ngồi trên một chiếc xe khác.
Mộ Nam Tinh dựa vào xe ngựa, đôi mắt hơi nheo lại, nàng ấy làm ngơ trước đôi mắt sáng rực của Tần Kỳ An.
Tần Kỳ An khoanh tay ngồi cạnh, nhìn chằm chằm vào nàng ấy.
Mộ Nam Tinh thở dài rồi từ từ mở mắt ra: “Chàng đừng nhìn chằm chằm ta như thế, đi đường dài, chẳng lẽ chàng không mệt sao? Không buồn ngủ à?”
Tần Kỳ An nở nụ cười: “Trước mắt có cảnh đẹp như vậy, sao ta có thể buồn ngủ được chứ?”
Khóe môi Mộ Nam Tinh giật giật, nàng ấy nghĩ thầm, sao lúc trước chưa từng thấy chàng như thế chứ?
Đôi môi mấp máy, nàng ấy lại lười nói chuyện.
Vì vậy lập tức nhắm mắt lại.
Tần Kỳ An không phải là một người an phận, không bao lâu sau, cậu không ngồi im được nữa, cậu từ từ dịch lại ngồi bên cạnh Mộ Nam Tinh từng chút một, cậu vô tội chớp mắt, mà cánh tay cũng từ từ vòng qua eo Mộ Nam Tinh.
Eo Mộ Nam Tinh lập tức hơi run rẩy.
Nàng ấy bỗng mở mắt ra trừng cậu: “Chàng lại thế, không thể ngồi yên được hả?”
Tần Kỳ An chu môi, cậu vừa vô tội vừa đáng thương kéo tay nàng ấy, đầu cậu cọ vào cổ nàng ấy: “Tinh Tinh tỷ tỷ, ta muốn hôn nàng.”
Mộ Nam Tinh nghĩ có lẽ mình sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng khi cúi đầu nhìn mái tóc đen dày của cậu cọ vào cổ mình, nàng ấy không khỏi cảm thấy cậu thật sự rất đáng yêu, quá đáng yêu!
Chết mất thôi!
Mộ Nam Tinh nghĩ một hồi, có lẽ nàng ấy bị cậu dẫn đi lạc đường rồi, nếu là lúc trước, nàng ấy tuyệt đối sẽ không có những suy nghĩ như thế này.
Nàng ấy nghiêng đầu rồi sờ đầu cậu: “Được rồi, tóc chàng làm ta ngứa quá.”
Tần Kỳ An cười híp mắt ngẩng đầu nhìn nàng ấy, Mộ Nam Tinh mở miệng định nói gì đó nhưng đã bị Tần Kỳ An lợi dụng hôn lên môi nàng ấy.
Trong lúc hơi thở giao nhau, đôi mắt của Mộ Nam Tinh dần nắm lại, hai tay nàng từ từ đặt lên gáy cậu.
Tần Kỳ An mở to mắt nhìn nàng ấy, nhưng lại chỉ thấy hàng lông mi khẽ run lên, một vài sợi nước giữa đôi môi của hai người.
DTV
Cậu hài lòng nhắm mắt lại và tiếp tục hành động.
Hơi thở của Mộ Nam Tinh dồn dập, khi thật sự không thể chịu nổi, nàng ấy bắt đầu xoa đầu cậu, ra hiệu cho cậu biết mình không chịu nổi nữa.
Tần Kỳ An cảm thấy mê mẩn, cậu thực sự rất thích cảm giác khi môi lưỡi kề sát nhau đến mức không nỡ buông ra.
Mộ Nam Tinh bất lực mở mắt ra, nàng ấy dùng một tay kéo cổ của cậu ra xa mình.
Thấy mỹ vị trong miệng từ từ rời đi, Tần Kỳ An cảm thấy gáy đau đớn, cậu bất lực oán trách Mộ Nam Tinh: “Nàng kéo ta đau đó.”
Mộ Nam Tinh lau miệng: “Nếu hôn nữa thì ta sẽ tắt thở đấy, chàng có thể tiết chế hơn được không hả?”
Tần Kỳ An không khỏi thì thầm: “Không phải nàng cũng cảm thấy thoải mái hả?”
Mặt Mộ Nam Tinh đỏ lên, nàng ấy cảm thấy… Cảm thấy cũng được, hơi dễ chịu, nhưng… Nhưng cũng không thể cứ như vậy được!
Không được hôn môi, sau đó Tần Kỳ An lại hôn cằm nàng ấy, hôn từng cái từng cái một rồi nói: “Như vậy được chứ? Nàng cũng sẽ không cảm thấy khó chịu!”
Nàng ấy… Không thể phản bác được…
Mộ Nam Tinh hơi ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước mơ màng, nàng ấy sai rồi, suốt cả ngày, Tần Kỳ An vừa có thời gian đã kéo nàng ấy làm mấy chuyện này, nào còn có thời gian thích người khác chứ, nàng ấy nghĩ, nếu vậy có lẽ hai người họ sẽ thật sự dây dưa suốt cả đời rồi.
Có lúc, nàng ấy thật sự không thể hiểu được vì sao Tần Kỳ An lại thích ôm hôn mình như vậy, quả thực là một tên quỷ cuồng hôn mà, từ nhỏ tới lớn, ở cạnh nhau nhiều năm như thế mà nàng ấy hoàn toàn không hề phát hiện người này có kiểu đam mê như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-410.html.]
Vài ngày sau, cuối cùng đoàn người cũng đã về đến kinh thành.
Trở về kinh thành, Mộ Nam Tinh lập tức dẫn đôi vợ chồng Tần Kỳ An và Giang Oản Oản cùng tiến cung.
“Tinh Nhi, vết thương của con thế nào rồi? Sao lại không cẩn thận như vậy chứ!”
Cảm Nam Chi kéo tay Mộ Nam Tinh, nàng ấy sờ hết nơi này tới nơi khác, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
“Mẫu hậu, nhi thần không sao rồi, người đừng lo lắng.”
Trong mắt Mộ Nam Diệp tràn đầy nước mắt, thằng bé ôm chân Mộ Nam Tinh, bắt đầu rời nước mắt: “Thái tử ca ca, huynh có đau không? Đệ rất lo lắng cho huynh đó!
Mẫu hậu nói huynh bị thương, đệ đã khóc rất lâu!”
Mộ Nam Tinh xoa đầu cậu bé: “Được rồi, ca ca không sao hết, Diệp Nhi nhà chúng ta ở trong cung có nghe lời phụ hoàng và mẫu hậu không?”
Mộ Nam Diệp lau nước mắt, cậu bé thút thít đáp: “Có ạ, đệ rất nghe lời.”
Mộ Quy Hoằng vỗ vai Mộ Nam Tinh: “Tinh Nhi, an toàn trở về là tốt rồi, cũng may không xảy ra chuyện gì!”
Mộ Nam Tinh nở nụ cười.
Sau đó, Mộ Quy Hoằng lại nhìn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thì nói: “Tĩnh Trì, Oản Oản, hai người đi gấp nên trẫm không kịp nói lời gì, lần này, hai người các ngươi quả thực là có ơn lớn! Quả cầu lửa kia đúng là thứ thần kỳ, có thể gọi là quốc bảo của Diên Khánh chúng ta mà!”
Suy nghĩ một hồi, ngài ấy lại nói tiếp: “Các ngươi có muốn gì không? Hoặc là có tâm nguyện gì đó?”
Giang Oản Oản suy nghĩ, trong lòng nàng lập tức có một suy nghĩ, vì vậy không khỏi nhìn Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh.
Nàng và Tần Tĩnh Trì lại nhìn nhau, sau đó lập tức nói: “Bệ hạ, phu thê chúng ta không có tâm nguyện gì khác, chỉ là… Chỉ là hy vọng sau này, ngài có thể đồng ý với nhi tử của ta là Tần Kỳ An một chuyện là được rồi.”
Mộ Quy Hoằng nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì? Ngươi cứ việc nói thẳng, huống hồ trẫm rất thích đứa nhỏ Kỳ An này, nếu không phải là chuyện gì quá khó khăn, trẫm sẽ gắng sức thỏa mãn.”
Tần Kỳ An kinh ngạc nhìn Giang Oản Oản, chẳng lẽ cha nương đã nhìn ra chuyện của cậu và Mộ Nam Tinh rồi sao?
Cậu không khỏi cảm thấy ấm áp, rồi không kiềm được mà nhìn Tần Tĩnh Trì.
Tần Tĩnh Trì cười gật đầu.
Tần Kỳ An mở to mắt nhìn, cha nương tốt quá! Đến cả chuyện này mà cũng cân nhắc giúp cậu!
Giang Oản Oản mỉm cười nhìn cậu, ngay sau đó lập tức nói: “Bệ hạ, điều này phải hỏi nhi tử của ta, có lẽ không nhất định là ngay bây giờ.”
Mộ Quy Hoằng nhìn Tần Kỳ An: “Kỳ An, con nói cho trẫm nghe xem, con có yêu cầu gì?”
Tần Kỳ An nghe thấy vậy, cậu không khỏi nhìn Mộ Nam Tinh.
Mộ Nam Tinh thấy cậu nhìn mình thì không khỏi nhíu mày, cậu sẽ không… Muốn nói chuyện của bọn họ chứ? Sao có thể được?
Nàng ấy vội vàng lắc đầu rất nghiêm túc.
Tần Kỳ An cảm thấy đau lòng, nàng ấy… Không bằng lòng sao?
Cậu nghĩ thầm, Mộ Nam Tinh muốn thế nào thì mới bằng lòng đồng ý nói ra quan hệ giữa hai người họ với bệ hạ và hoàng hậu nương nương đây?
Rốt cuộc cậu phải làm gì đây?
Hai người không hề biết rằng cảnh tượng liếc mắt đưa tình giữa họ đã bị Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi nhìn thấy.
Cảnh Nam Chi nhìn Tần Kỳ An tuấn tú tao nhã, cơ thể cao to thì không khỏi cười nhẹ, nàng ấy vừa cười vừa gật đầu.
Trong lòng Mộ Quy Hoằng lập tức cảm thấy khó chịu, đây là con gái của ngài ấy đó, ngài ấy mới nhận ra con thôi, không thể để con gái lại vào cửa nhà người khác như vậy được!
Mặc dù ngài ấy luôn thích đứa bé Đoàn Đoàn này, nhưng cũng không thể cứ đưa con mình cho cậu được!
Trong lòng ngài ấy nghĩ như thế, thế nên không hề để ý tới đôi mắt sáng rực tràn đầy ý cười của Tần Kỳ An khi nhìn Mộ Nam Tinh.
Ngài ấy ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng nói trước: “Nếu Đoàn Đoàn tạm thời không có tâm nguyện gì, vậy trầm sẽ ghi lại giúp con, nếu sau này con có điều mong muốn thì cứ tới tìm trẫm.”
Cảnh Nam Chi nhíu mày, trừng mắt nhìn ngài ấy.
Mộ Quy Hoằng bị cái nhìn của nàng ấy làm cảm thấy chột dạ, bởi vì vốn dĩ hai người họ đã thương lượng rồi, nếu Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh có suy nghĩ về chuyện đó thì sẽ lập tức tứ hôn cho hai người.