Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 409
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:56:33
Lượt xem: 3
Tần Kỳ An vội vàng nói: “Con không còn cách nào khác mà, tình huống ở Mộc Thành rất khẩn cấp, nếu thái tử điện hạ gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”
Giang Oản Oản nhìn cậu: “Nương biết con lo lắng cho thái tử điện hạ, nhưng nếu người Nam Di có quá nhiều thuốc nổ, vậy đến mười người như con cũng không thể làm nên chuyện gì!”
Tần Kỳ An bỗng bị dạy dỗ: “Nương, con không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà… Nhưng mà con sợ Nam Tinh sẽ gặp nguy hiểm.”
Tần Tĩnh Trì ôm vai Giang Oản Oản: “Được rồi, nàng đừng trách thằng bé nữa, cũng may mà chúng ta đã tìm được cách đối phó.”
Trái tim Tần Kỳ An khẽ động: “Cách đối phó gì ạ?” Trong mắt cậu tràn đầy vẻ háo hức.
Giang Oản Oản mỉm cười, quay lưng chỉ vào đống đồ ở trên xe ngựa: “Thuốc nổ càng mạnh hơn!”
Sau đó, nàng lại hỏi: “Tình huống hiện tại ở Mộc Thành thế nào rồi? Người Nam Di có dùng thuốc nổ nữa không?”
Tần Kỳ An lắc đầu: “Không ạ, sau khi con tới đây thì chưa từng thấy dùng, hơn nữa hai ngày nay còn có mưa, nếu không dừng thì người Nam Di sẽ không chịu nổi, bây giờ nơi ở của bọn chúng sắp chìm rồi.”
Giang Oản Oản thở phào nhẹ nhõm: “May mà các con không có việc gì.”
Nụ cười của Tần Kỳ An tắt ngấm: “Thái tử điện hạ bị trúng tên, nhưng may mà không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được.”
“Vậy con mau dẫn cha mẹ tới thăm thằng bé đi! Sao lại bị trúng tên chứ!” Trên mặt Giang Oản Oản tràn đầy lo lắng.
Khi trở về quân trướng, Mộ Nam Tinh vẫn còn đang ngủ say.
Tần Kỳ An đi tới cạnh giường nhìn thoáng qua, thành thục đưa tay sờ trán Mộ Nam Tinh, rồi cẩn thận đắp chăn cho nàng ấy, sau đó cậu nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản oản: “Nàng ấy đang ngủ, đợi nàng ấy tỉnh lại rồi nói sau.”
“Cha mẹ, con dẫn hai người đi nghỉ ngơi trước nhé.”
Bây giờ, Giang Oản Oản mới tỉnh táo lại từ trong cử chỉ thân mật của cậu với Mộ Nam Tinh: “À, được.”
“Đoàn Đoàn, con đang ở đâu vậy”
Tần Kỳ An vén một cái lều ở cách quân trướng không xa, nghe thấy nàng nói vậy, cậu thản nhiên trả lời: “Con ở với thái tử điện hạ.”
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, trong mắt hai người tràn đầy sự kinh ngạc, cũng dần hiểu ra.
Hai người họ nhìn Tần Kỳ An một lúc, sau đó ăn ý không hỏi nữa.
Nhìn bóng lưng Tần Kỳ An bước nhanh tới quân trướng của Mộ Nam Tinh, Giang Oản Oản thở dài.
Tần Tĩnh Trì ôm vai nàng: “Than thở làm gì, không phải chúng ta đã đoán được từ lâu rồi sao, chỉ cần nhi tử thích là được.”
Giang Oản Oản buồn bã nhìn hắn: “Chúng ta thì là gì chứ, ta chỉ sợ bệ hạ sẽ không đồng ý thôi! Người nhi tử thích là thái tử chứ không phải là một người bình thường đâu!”
Nhất thời, Tần Tĩnh Trì cảm thấy hơi nóng lòng.
Nhưng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, dù sao từ trước tới giờ, Mộ Quy Hoằng luôn tỏ ra rất thích nhi tử nhà họ, nói không chừng ngài ấy lại đồng ý thì sao.
Mưa to liên tục ba ngày, mặc dù mưa không ngớt nhưng người Nam Di lại không hề lui binh, thay vào đó còn bắt đầu đánh trống bày trận, Tần Kỳ An đỡ Mộ Nam Tinh lên lầu cửa thành, nhìn binh Nam Di ở phía xa, trong lòng hai người không khỏi cảm thấy lo lắng.
Xem ra người Nam Di đã định ra tay tàn nhẫn rồi.
Quả nhiên sau buổi trưa, người Nam Di bắt đầu tấn công mạnh mẽ trong cơn mưa to.
Hơn nữa không biết mỗi người bọn họ ôm thứ gì ở trong ngực, ai nấy đều ôm chặt mà lao về phía trước.
Khi chạy tới cửa của Mộc Thành thì đồng loạt ném thứ đồ trong tay vào cổng thành.
Nhìn tới đây, trong lòng Mộ Nam Tinh giật mình thon thót, quả nhiên một khắc sau, tường thành rung mạnh lên.
Nàng ấy mở to hai mắt, quay đầu nhìn Tần Kỳ An: “Kia, đó chính là thứ đồ kỳ lạ đó, xem ra bọn họ không định kéo dài thời gian nữa nên đã dùng tới thứ này!”
Nghĩ tới đây, Mộ Nam Tinh không nhịn được mà thầm oán trách bản thân mình, nếu nàng ấy không bị thương thì chắc chắn đã đánh lui người Nam Di rồi.
Bây giờ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-409.html.]
“Báo! Thái tử điện hạ, chúng ta…. Tường cổng thành của Mộc Thành chúng ta rung chuyển đến mức sắp nứt ra rồi!”
“Ngài và Tần công tử mau xuống với chúng ta đi!”
Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An nhanh chóng quay người xuống thành.
“Kỳ An, chúng ta phải ra ngoài đánh địch! Không thể để bọn họ tiếp tục như thế nữa! Nếu không Mộc Thành sẽ gặp nguy hiểm mất!”
Mộ Nam Tinh không khỏi cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi viện binh đã tới, nếu không tình huống sẽ càng không mấy khả quan hơn!
Khi xuống thành, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì lập tức tới đón hai người họ.
Mộ Nam Tinh vội vàng nói: “Thúc thúc, thẩm thẩm, hai người tới đây làm gì vậy? Mau về đi! Nơi này nguy hiểm lắm!”
Giang Oản Oản lắc đầu: “Thái tử điện hạ, ngài quên mục đích lần này tới đây của chúng ta rồi sao? Ta đi xem tình hình trước, nếu bọn họ đã có thuốc nổ, vậy ta muốn xem thử chất lượng của nó như thế nào?”
Mộ Nam Tinh thầm giật mình, nàng ấy bỗng nhìn Tần Kỳ An, Tần Kỳ An không nói cho nàng ấy biết chuyện thuốc nổ!
Tần Kỳ An chưa từng thấy uy lực của thuốc nổ nên cũng không quá để trong lòng, đương nhiên cậu đã quên mất chuyện này.
Bốn người cũng đi đến cổng thành, Giang Oản Oản nhìn những thứ kia phát nổ, uy lực còn không mạnh bằng một phần ba thuốc nổ của họ, trong lòng nàng tầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu vậy thì chỉ cần dùng một ít thuốc nổ đã có thể khiến người Nam Di khiếp sợ rồi.
Suy cho cùng thuốc nổ của họ mới thực sự là thứ mạnh mẽ.
Chẳng mấy chốc, những binh sĩ đã mang thuốc nổ lên tường thành, họ đặt thuốc nổ vào s.ú.n.g ống được chế tạo đơn giản trong hai ngày qua.
Giang Oản Oản kiểm tra thử rồi nói: “Châm lửa bắn!”
Chẳng mấy chốc, từng đợt thuốc nổ này tới đợt thuốc nổ khác được b.ắ.n vào giữa đám người Nam Di.
Trong khoảnh khắc này, tiếng nổ lớn và tiếng la hét thê thảm của người Nam Di quanh quẩn bên ngoài Mộc Thành.
Chỉ một quả cầu lửa đã có thể giải quyết mười mấy binh sĩ.
Người Nam Di ngơ ngác nhìn đồng đội bị g.i.ế.c c.h.ế.t ở bên cạnh, nhất thời bọn chúng hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, thật sự quá đáng sợ!
Bàn tay cầm đao thương của chúng không khỏi run rẩy, những binh sĩ ôm thuốc nổ không dám lao lên nữa, thuốc nổ trong n.g.ự.c đồng loạt rơi xuống đất.
Thậm chí có người trong số họ còn sợ hãi tới mức ngã xuống đất, không thể đứng dậy được.
Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An chưa từng được chứng kiến loại thuốc nổ có uy lực lớn như vậy bao giờ, thực sự còn lợi hại hơn thuốc nổ của người Nam Di không biết bao nhiêu lần!
Loại thuốc nổ này chỉ cần một quả đã có thể nhẹ nhàng nổ nát cửa của Mộc Thành.
Mà thuốc nổ của người Nam Di phải nổ rất nhiều lần thì lầu cổng thành mới bắt đầu có khe nứt.
Mộ Nam Tinh chớp mắt nhìn, khó khăn nuốt nước bọt, nàng ấy vô thức nín thở, nàng biết rõ thứ này quan trọng như thế nào với Diên Khánh của bọn họ.
Có trận chiến ngày hôm nay, nàng ấy tin chắc không chỉ người Nam Di, ngay cả những kẻ đang để mắt tới họ khác cũng không dám có bất cứ suy nghĩ nào nữa!
Hai tay Tần Kỳ An nắm chặt, đây chính là thuốc nổ sao? Có thứ này, khi ở trên chiến trường thì chỉ có mỗi quân địch bị tổn thương nặng nề, mà người nắm giữ thuốc nổ… Không hề tổn thất một binh một tốt nào cả.
“Thái tử điện hạ, có cần tiếp tục nữa không?”
Đám binh sĩ nạp thuốc nổ nói với vẻ mặt tràn đầy sự phấn khích, chỉ hận không thể nổ thêm tám mươi, một trăm cái nữa cho đã nghiền.
Mộ Nam Tinh mỉm cười, nàng ấy nhìn đám quân bại trận từ trên tường thành rồi ung dung nói: “Không b.ắ.n nữa, đừng lãng phí bảo bối của chúng ta như thế!”
DTV
Sau đó nàng ấy nói tiếp: “Được rồi! Gọi Vương Viêm tới đây cho ta!”
“Rõ!”
Chẳng mấy chốc, tiếng cười ha ha của Vương Viêm đã truyền tới: “ Thái tử điện hạ! Lợi hại quá mất! Thứ này quả thực là bảo bối mà! Điện hạ nhìn mấy người Nam Di kia đi, cả đám sợ tới mức đang chạy trối c.h.ế.t như cháu trai kìa! Ha ha ha!”
Hiếm khi Mộ Nam Tinh cười vui vẻ: “Vương phó tướng, ngươi dẫn người đi truyền lời cho tướng lĩnh của Nam Di, thông báo cho Nam Di vương bảo rằng muốn chúng ta ngừng chiến thì phải cử sứ thần vào kinh thương lượng chuyện cống nạp, nếu không chúng ta sẽ tiếp tục đánh tới đô thành của bọn chúng.”