Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 408

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:56:31
Lượt xem: 4

Bởi vì nàng ấy chưa từng từ chối.

Tần Kỳ An thấy hồi lâu mà nàng ấy vẫn chưa nói gì, động tác bắt đầu được một tấc lại tiến thêm một thước, cậu hôn tai, hôn cổ nàng ấy mà không có chút e dè nào.

Mộ Nam Tinh nằm trong lòng cậu run rẩy.

Sau đó nàng ấy đẩy đầu của cậu ấy ra xa mình: “Đệ đừng như vậy! Tần Kỳ An, đệ mau thả ta ra!”

Tần Kỳ An lập tức bất động, cậu dán chặt môi mình lên cổ nàng ấy, động tác vẫn không thay đổi, cậu nói: “Mộ Nam Tinh, tất cả lời nói của ta đều là thật lòng, ta thật sự rất thích nàng!”

DTV

Nói xong, cậu như phát điên lên: “Nàng có biết không? Khi thấy người trong Quốc Tử Giám lấy lòng nàng, ta cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ hận không thể đá bay bọn họ ra ngoài, còn cả mấy lão ma ma mặc y phục cho nàng nữa, ta ghen tị với bọn họ muốn chết! Ta không muốn để cho bất cứ kẻ nào chạm vào nàng! Nàng là của ta! Từ nhỏ tới lớn, nàng luôn là của ta! Ta nhất quyết không cho phép người khác cướp nàng khỏi tay ta!”

Ánh mắt của cậu nóng rực khiến Mộ Nam Tinh vừa nhìn cậu đã cảm thấy cả người như bị thiêu đốt đến bị thương.

Qua một hồi lâu, Mộ Nam Tinh mới nhẹ nhàng nói: “Đoàn Đoàn, đệ quá ỷ lại vào ta bởi vì chúng ta lớn lên cùng nhau, nếu đệ tiếp xúc với những người khác, chắc chắn đệ sẽ cảm thấy ta cũng không quá tốt đâu.”

Nghe thấy những lời đó của cậu, trong lòng Mộ Nam Tinh càng cảm thấy khó chịu hơn, đúng vậy, từ nhỏ hai người họ đã ở cạnh nhau, đến bây giờ Tần Kỳ An và nàng ấy vẫn như hình với bóng, sao cậu có thể có cơ hội để thích người khác được chứ?

Nếu… Sau này, hai người họ thật sự ở bên nhau, rồi sau đó cậu gặp được người mình thích, vậy nàng ấy phải làm sao giờ?

Mộ Nam Tinh không dám đánh cược, nàng ấy cũng không muốn đánh cược.

Chỉ cần không có bắt đầu thì sẽ chẳng có kết thúc.

Đúng vậy! Nàng ấy sợ! Bởi vì trên thế giới này, Tần Kỳ An là bằng hữu duy nhất của nàng, là thứ quý giá nhất, nàng không muốn đánh mất cậu.

Nếu hai người họ mãi mãi là bằng hữu thân thiết nhất, vậy tất cả đều không cần lo lắng rồi.

Giọng nói của nàng ấy hơi run lên: “Đoàn Đoàn đệ nghe lời ta, được không? Chúng ta… Chúng ta chỉ làm bằng hữu thôi là được rồi, nói không chừng sau này đệ sẽ gặp được người mình thực sự thích, chỉ là bây giờ trong mắt đệ có mỗi ta thôi, đệ chưa từng tiếp xúc với người khác.”

Hai mắt Tần Kỳ An đỏ lên: “Nàng cũng nói rồi đó, trong mắt ta chỉ có mỗi nàng thì sao có thể thích người khác được chứ?”

Cậu tránh vết thương của Mộ Nam Tinh và ôm nàng ấy chặt hơn: “Mộ Nam Tinh, coi như nàng thương hại ta đi, có được không?”

Nhìn ánh mắt tội nghiệp của cậu, trong lòng Mộ Nam Tinh trở nên mềm nhũn, não bộ lập tức ngưng hoạt động, đến khi nhận ra có gì đó không đúng thì nàng ấy đã quỷ xui thần khiến nói một chữ “Được”.

Ngay sau đó, nàng ấy lập tức cuống quýt lắc đầu: “Không không, ý của ta là… Chúng ta tạm thời… Tạm thời như thế này, nếu đệ… Nếu đệ có người mình thích, thì chúng ta vẫn sẽ là bằng hữu.”

Ánh mắt của Tần Kỳ An lập tức trầm xuống: “Cho nên ý của nàng là mấy lần ta nhìn thấy toàn bộ cơ thể của nàng đều không sao, chạm vào vài lần cũng không sao, hôn vài lần… Cũng không sao hả?”

Môi Nam Tinh nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức tái xanh: “Chàng không biết xấu hổ à! Tần Kỳ An, sao chàng lại có thể như vậy chứ?”

Cậu nhìn chằm chằm vạt áo trước n.g.ự.c nàng ấy rồi thản nhiên nói: “Tạm thời ở bên nhau chính là như vậy đó! Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, nàng là người của ta, cơ thể nàng, trái tim nàng đều là của ta! Ta muốn nhìn, muốn chạm vào, cũng muốn… Muốn hôn!”

Nói xong, cậu lập tức cúi đầu hôn lên chiếc dây thắt hình nơ bướm ở trước n.g.ự.c nàng.

Mộ Nam Tinh ngẩn người, cuối cùng cũng phản ứng lại, nàng ấy khiếp sợ tát cậu một cái!

“Tần Kỳ An! Chàng… Chàng… Chàng không biết xấu hổ à! Sao chàng lại như thế chứ!”

Tần Kỳ An lẽ lưỡi, cậu áp mặt mình vào sát nàng ấy: “Nàng xem! Nếu nàng ở bên ta, ta sẽ như vậy đó!”

Cậu nhẹ nhàng đỡ nàng ấy nằm xuống giường, sau đó ngồi bên giường rồi nói tiếp :”Đương nhiên, cho dù nàng không ở bên ta thì ta cũng muốn làm những chuyện này! Hơn nữa, ngay khi về kinh thành, ta sẽ lập tức đi cầu xin bệ hạ tứ hôn! Nàng trốn không thoát đâu!”

Nói xong, cậu bưng chén thuốc lên rồi nói: “Ta đi lấy đồ ăn cho nàng, nàng nghĩ kỹ đi, dù nàng đồng ý hay không đồng ý thì cũng không có gì khác nhau cả, không phải sao?”

Nhìn bóng lưng rời đi của cậu, Mộ Nam Tinh tựa đầu vào giường, nàng ấy cảm thấy rất tức giận, sao cậu lại trở nên như thế… Nghịch ngợm như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-408.html.]

Thứ cho nàng ấy không thể nghĩ ra câu gì để hình dung đệ đệ nhỏ hơn mình vài tuổi này, cho dù cậu đã cao hơn mình một cái đầu, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy cậu là một đứa trẻ.

Sao lời nói lại không biết xấu hổ như thế chứ!

Mộ Nam Tinh thật sự không thể hiểu được, rõ ràng hai người luôn ở cùng nhau, rốt cuộc cậu học đâu ra mấy lời khiến người ta không nói nên lời này vậy.

Nàng ấy thật sự không biết nên làm gì với cậu.

Nàng ấy nghĩ trước nay mình vẫn luôn theo ý muốn của cậu. Thế cũng được, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Chẳng mấy chốc Tần Kỳ An đã bưng một bát cháo loãng vào trong quân trướng.

Cậu đặt khay lên bàn rồi thuần thục hôn lên môi Mộ Nam Tinh một cái, như thể đã làm điều này vô số lần rồi.

Mộ Nam Tinh đã bỏ cuộc, nàng ấy chỉ đành làm theo ý cậu muốn, nếu bọn họ thật sự có thể… Thật ra trong lòng nàng ấy cũng không từ chối, trong bao năm nay, Tần Kỳ An là người duy nhất thân thiết với mình, cũng là người mà nàng ấy không bài xích.

“Nào, ăn chút gì đi, nàng bị thương nên chỉ được ăn những món thanh đạm, đợi khi nào vết thương của nàng lành rồi, ta sẽ chuẩn bị món ngon cho nàng.”

Mộ Nam Tinh thở dài, nàng ấy gật đầu: “Ừm.”

Ăn cơm xong, tâm trạng thoải mái hơn, Mộ Nam Tinh lập tức cảm nhận được cơn đau nhức ở vết thương rất rõ ràng.

Thấy nàng ấy nhíu mày, Tần Kỳ An từ từ đỡ nàng ấy nằm xuống, sau đó lập tức muốn cởi áo trong của nàng ra.

Hành động này đã khiến Mộ Nam Tinh sợ tới mức cầm c.h.ặ.t t.a.y cậu: “Chàng làm gì vậy?”

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy một cái, tránh khỏi tay nàngrồi tiếp tục hành động.

Cậu kéo áo trong của Mộ Nam Tinh đến một vị trí nào đó, sau đó xích lại gần eo nàng ấy, từ từ thổi.

Cậu ngẩng đầu lên nói: “Như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút, nàng ngoan ngoãn nằm xuống cố gắng ngủ đi, ngủ rồi sẽ không còn cảm thấy đau nữa.”

Nói xong, cậu lại tiếp tục thổi.

Thổi như vậy khiến Mộ Nam Tinh lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng mà… Nàng ấy phản xạ có điều kiện sờ đầu cậu: “Chàng thổi như vậy sẽ rất mệt đó, không cần đâu.”

Tần Kỳ An cọ mái tóc vào lòng bàn tay của nàng ấy: “Ta không mệt, chỉ cần nàng dễ chịu hơn là được.”

Mộ Nam Tinh xoa đầu cậu, nàng ấy từ từ ngủ thiếp đi.

Nghe thấy tiếng hít thở lúc nông lúc sâu, Tần Kỳ An cẩn thận đắp chăn vào cho nàng ấy, cậu nói khẽ: “Tinh Tinh tỷ tỷ của ta, nàng phải ngoan nhé.”

Lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện tiếng sấm sét đùng đoàng, cơn mưa to trút xuống vòng vây người Nam Di ở trong khu thấp bé ở vùng đồng bằng.

Vương Viêm nhìn Tần Kỳ An, hắn ta vỗ vai cậu và cười nói: “Người đoán trúng thật rồi! Cơn mưa này không biết khi nào mới dừng lại! Lần này, chắc chắn người Nam Di sẽ bị mưa lớn làm tổn hại rất nhiều!”

Tần Kỳ An ởn nụ cười, bây giờ mới chỉ như thế thôi, nếu trời đổ mưa tầm vài ngày vài đêm, vậy… Chắc rất thú vị.

Sau một ngày được mưa to cọ rửa, nước ở vùng đồng bằng càng ngày càng dâng cao, bây giờ mực nước đã cao đến bắp chân của người trường thành.

Đúng lúc này, Giang Oản oản và Tần Tĩnh trì tới Mộc Thành cùng với viện binh.

“Cha mẹ? Sao cha mẹ lại tới đây vậy?”

Tần Kỳ An ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người đột nhiên tới đây.

Giang Oản Oản bất lực véo tai cậu: “Con mặc kệ cuộc thi đình hả? Con vội vàng tới đây mà không thèm để ý tới chuyện gì hết!”

Loading...