Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 407
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:56:29
Lượt xem: 5
Tần Kỳ An nhíu mày: “Chủ ý xấu gì chứ? Ngươi cứ chờ thì sẽ biết, ngươi… Có thể thủ vững không?”
Đương nhiên Vương Viêm lập tức gật đầu: “Mộc thành của chúng ta dễ thủ khó công! Đương nhiên có thể thủ được! Nhưng mà… Thái tử điện hạ sợ người Nam Di sẽ tiếp tục chế tạo ra kỳ vật phá núi rời đó, vì vậy ngài ấy định đánh đòn phủ đầu, nhân lúc bọn chúng chưa kịp chuẩn bị mà tấn công bọn chúng trước!”
Tần Kỳ An lắc đầu: “Không sao hết, cứ nghe ta, hơn nữa hai ngày này, có lẽ viện binh cũng sắp tới rồi, chúng ta đừng nói vội, cứ kéo dài thêm vài ngày, vài ngày… Là được rồi.”
Vương Viêm như có điều gì đó suy nghĩ mà gật đầu: “Được, nơi này có ta rồi, người mau đi chăm sóc thái tử điện hạ đi!”
Trở lại quân trướng, ngay sau đó ma ma lập tức bưng chén thuốc vào.
Tần Kỳ An tiện tay nhận lấy: “Để ta, ngươi mau lui ra ngoài đi.”
Đi tới bên giường, Tần Kỳ An vừa định nâng nàng ấy ngồi dậy thì thấy Mộ Nam Tinh nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt ra.
Tần Kỳ An vội vàng đặt chén thuốc trong tay xuống, cậu vội vàng đỡ nàng ấy ngồi dậy: “Sao rồi? Có đau ở đâu không?”
Mộ Nam Tinh nhíu mày nhìn cậu rồi nhẹ nhàng chạm vào vết thương ở trên lưng: “Tình hình chiến đấu… Tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
“Không sao cả, hôm qua, Vương Viêm dẫn quân tạm thời đánh lui người Nam Di rồi, hôm nay vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Mộ Nam Tinh gật đầu, nàng ấy khẽ thở dài: “Vậy thì tốt rồi… Tốt rồi.”
Nàng ấy cúi đầu vén chăn lên, khi vừa định xuống giường thì đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn.
Động tác của nàng ấy bỗng dừng lại, y phục trên người nàng… Y phục này tuyệt đối không phải là của mình, nàng khó khăn nuốt nước bọt, hơn nữa… Hơn nữa nàng ấy cảm nhận được rất rõ ràng n.g.ự.c mình thoải mái hơn, còn rất mát mẻ, cảm giác này… Không thích hợp! Vô cùng bất thường!
Nàng ấy đột nhiên đưa tay lên sờ n.g.ự.c mình, ngay sau đó, tâm trạng lập tức chìm xuống, gương mặt trở nên tái nhợt như thể bất ngờ bị một thùng nước đá dội thẳng lên dầu, dường như trong lòng đột nhiên bị một tảng đá chặn lại khiến nàng ấy cảm thấy rất khó chịu.
Lông mi của nàng ấy khẽ run, đôi môi không khỏi run rẩy: “Ai… Ai đã thay y phục cho ta?”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn lạnh lùng của nàng ấy, trên mặt Tần Kỳ An không khỏi có ý cười.
Cậu hơi khựng lại, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Mộ Nam Tinh đã gắng sức kéo lấy tay cậu: “Rốt cuộc là ai?”
Tần Kỳ An áy náy nhìn nàng ấy, sau một hồi do dự, cậu mới ấp úng nói: “Là… Là…”
Nhìn ánh mắt sắc bén của Mộ Nam Tinh, dường như nàng ấy đang muốn g.i.ế.c người, Tần Kỳ An nuốt nước bọt, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục nói: “Là đệ!”
Nghe đến đây, bàn tay đang nắm lấy tay cậu của Mộ Nam Tinh như không còn sức lực nữa.
Ánh mắt nàng ấy run rẩy, bàn tay nắm chặt mép chăn đầy nếp nhăn đang được đắp trên người mình.
Tần Kỳ An thấy nàng ấy không nói gì, trong lòng lập tức cảm thấy không yên tâm, đôi môi cậu mấp máy: “Tinh Tinh ca ca.”
Mộ Nam Tinh từ từ buông tay ra, nàng ấy bình tĩnh nhìn cậu rồi cười nhạo một tiếng nói: “Sao thế? Không phải đệ đã thấy rồi à? Ta không phải là ca ca! Nếu đệ đã biết sự thật của ta rồi, biết ta là nữ tử thì sao không mau cút đi đi!”
Mình không phải nam tử, mà cậu cũng đã biết rồi, vậy Mộ Nam Tinh cũng không còn suy nghĩ gì nữa, chẳng bằng nhanh chóng giải quyết luôn, nhưng bây giờ thấy cậu như thế, có lẽ đã không còn nghĩ tới chuyện không nên làm rồi.
Nàng ấy kìm nén nỗi đau vô cớ xuất hiện ở trong lòng, nói tiếp: “Nếu đệ đã biết, nể tình tình bạn nhiều năm của chúng ta, hy vọng đệ đừng nói ra ngoài.”
Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của nàng ấy, trái tim của Tần Kỳ An lập tức nguội lạnh, nàng ấy thật sự…
Đến một cơ hội nhỏ nhoi cũng không bằng lòng cho cậu sao?
Nhưng… Nhưng nghĩ đến chuyện mình làm ngày hôm nay, tảng đá trong lòng cậu nhanh chóng rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-407.html.]
Suy cho cùng thì mình đã nhìn thấy cơ thể của nàng ấy, còn sờ… Yết hầu của cậu lên xuống, sờ cũng đã sờ rồi, cho dù nàng ấy không đồng ý thì mình cũng phải chịu trách nhiệm.
Nghĩ tới chuyện này, Tần Kỳ An ngẩng đầu lên rồi nhìn nàng ấy với đôi mắt sáng rực, cậu cúi đầu đi tới trước mặt nàng ấy, từ từ đưa tay buộc dây áo trước n.g.ự.c nàng ấy lại.
Mộ Nam Tinh cảm nhận được luồng khí nóng rực ở trước n.g.ự.c mình, nàng nắm chặt tay, tai trở nên đỏ ửng, nàng ấy muốn nói gì đó nhưng lại hoàn toàn không thể thốt nên lời, động tác trên tay hoàn toàn trở nên cứng đờ, chỉ có thể để mặc cậu thích làm gì thì làm.
Tần Kỳ An từ từ buộc dây lưng cho nàng ấy, đôi môi ghé sát bên tai nàng, sau đó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất có lực truyền vào trong tai Mộ Nam Tinh.
“Tinh Tinh tỷ tỷ của đệ, cả người tỷ có chỗ nào thì đệ đều nhìn thấy hết rồi, cũng…”
Cậu cười khẽ một tiếng: “Cũng đã chạm vào vài lần.”
Lần này, Mộ Nam Tinh hoàn toàn đỏ mặt.
Nhưng cậu còn tiếp tục thêm mắm dặm muối mà nói tiếp: “Vì vậy tỷ chính là của ta! Của một mình ta! Nếu cầu xin hoàng thượng tứ hôn với lý do ta đã chạm vào tỷ, ta cảm thấy có lẽ ngài ấy sẽ đồng ý đấy, tỷ nói xem…”
Cậu khẽ phả hơi vào tai nàng ấy: “Ngài ấy sẽ đồng ý chứ?”
Sau đó, cậu đưa tay đỡ đầu Mộ Nam Tinh, nghiêng người cắn mạnh vào cổ nàng ấy một cái.
Nhìn vết đỏ bừng kia, cậu thỏa mãn hài lòng đứng dậy, sau đó ôm Mộ Nam Tinh vẫn còn đang ngơ ngác vào trong lòng rồi cầm chén thuốc trên bàn lên và nói: “Nào, ngoan ngoãn uống thuốc đi!”
Cuối cùng Mộ Nam Tinh mới có phản ứng, nàng ấy hít sâu một hơi, sau đó ngạc nhiên nhìn Tần Kỳ An: “Đệ… Đệ…”
Đôi mắt cô đỏ hoe, qua bao nhiêu năm nhưng nàng ấy chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào như thế này: “Đồ vô sỉ!”
Nhìn vẻ thẹn quá hóa giận đó, Tần Kỳ An chỉ cảm thấy nàng ấy càng đáng yêu hơn.
Thấy nàng ấy tức giận nhìn mình, trong lòng Tần Kỳ An lập tức trở nên mềm mại, cậu đưa tay sờ mặt nàng ấy, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi có vẻ hơi trắng bệch của nàng ấy.
Mộ Nam Tinh hoàn toàn ngẩn người, nàng ấy bị cậu đè chặt trong lòng, vết thương trên người rất đau, nhưng đau thì cũng thôi đi, mấu chốt là cả người nàng ấy lại trở nên cứng đờ, muốn đẩy cậu ra nhưng lại không có sức.
Qua một hồi lâu, Tần Kỳ An mới rời khỏi môi nàng, cậu nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực, sau đó cúi đầu nhìn đôi môi căng mọng của nàng, dường như trong mắt có ngọn lửa sắp bùng cháy khiến Mộ Nam Tinh càng căng thẳng hơn.
Nhưng chỉ thấy cậu cúi đầu l.i.ế.m môi, cũng không tiếp tục nữa.
“Được rồi, nếu nàng muốn ta hôn nàng thì phải uống hết thuốc trước đi đã, nếu không ta sẽ không hào phóng như thế đâu!”
Nghe thấy lời nói vô cùng xấu hổ của cậu, khóe mắt của Mộ Nam Tinh không khỏi giật giật: “Sao đệ… Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ!”
Tần Kỳ An từ chối cho ý kiến với lời nói của nàng ấy, cậu ung dung múc một muỗng thuốc rồi nhẹ nhàng nhìn nàng ấy: “Uống đi.”
Mộ Nam Tinh nhìn cậu, sau đó nàng ấy cầm bát và uống cạn hết thuốc này.
Tần Kỳ An nhíu mày: “Tinh Tinh tỷ tỷ nhà ta lợi hại quá!”
Mộ Nam Tinh lập tức đẩy gương mặt đang nghiêng về phía mình ra, nàng ấy nghiêm túc nói: “Tần Kỳ An, đệ đừng làm như vậy! Đệ… Khi đệ biết ta là nam tử thì đã nói thích ta, còn nói… Nói là đệ…. Không thích nữ tử, bây giờ… Bây giờ lại thế này, đệ đừng như vậy!”
Cậu ôm người trong lòng chặt hơn, đôi môi Tần Kỳ An ghé sát tai nàng ấy, cậu vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói: “Mộ Nam Tinh, ngần ấy năm qua, nàng có thấy ta nói thích ai ngoại trừ nàng chưa? Lúc nào cũng là ta đuổi còn nàng thì chạy, cho dù nàng là nam hay nữ thì ta cũng chỉ yêu mỗi nàng thôi, nàng không được từ chối ta!”
Sau đó, cậu lại làm nũng: “Tinh Tinh tỷ tỷ, nàng là người tốt nhất với ta, chắc chắn nàng sẽ thỏa mãn điều ta muốn, chắc chắn nàng sẽ không từ chối ta, đúng không?”
DTV
“Nàng là nam ta thích, nàng là nữ thì ta cũng thích, trên thế giới này, ta chỉ thích mỗi nàng thôi, nếu không phải là nàng, người khác dù là nam hay nữ thì cũng chẳng là gì hết!”
Mộ Nam Tinh không ngờ người này lại làm nũng như thế, khi còn nhỏ thì cũng thôi, bây giờ trưởng thành rồi mà vẫn vậy, nàng ấy thật sự không thể từ chối cậu nổi.