Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 406
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:56:27
Lượt xem: 4
Sau khi củng cố tâm lý của mình, động tác của cậu trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cho dù có chạm vào da đùi ấm áp của nàng, hai bàn tay của cậu cũng chỉ khựng lại một chút rồi nhanh chóng tiếp tục.
Khi thay quần cho nàng ấy xong, cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lẳng lặng đánh giá người đang nằm trên giường.
Mộ Nam Tinh ngủ say trông dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, nàng ấy không hề có chút lạnh lẽo, cứng rắn như thường ngày.
Tần Ký An cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng ấy, sau đó lại hôn lên chóp mũi của nàng, cậu cố gắng tới gần đôi môi tái nhợt kia.
Tần Kỳ An nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng.
Cậu ngồi bên giường, đưa tay chạm vào gương mặt của nàng ấy: “Tinh Tinh ca ca… Thì ra… Huynh không phải là tinh tinh ca ca của ta, mà là… Tinh Tinh tỷ tỷ...”
Không bao lâu sau, cậu nghe thấy giọng nói to của Vương Viêm ở bên ngoài, lúc này cậu mới nhận ra cuộc chiến ở ngoài thành vẫn chưa dừng lại.
Cậu vội vàng ra khỏi quân trướng.
Nhìn Vương Viêm vừa về, cậu vội vàng hỏi: “Sao rồi? Chúng ta có thắng không?”
Vương Viêm càng căng thẳng hơn cậu: “Tần công tử, thái tử điện hạ thế nào rồi? Vết thương có nghiêm trọng lắm không? Có đáng ngại không?”
Tần Kỳ An lắc đầu: “Chảy m.á.u rất nhiều nhưng may mà cung tên không làm tổn thương tới chỗ nghiêm trọng, tạm thời không nguy hiểm.”
Nghe tới đây, cuối cùng Vương Viêm cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi…”
Sau đó hắn ta nói tiếp: “Tạm thời chúng ta đã đánh lui quân Nam Di, nhưng lại không biết tình huống của ngày mai sẽ như thế nào.”
Tần Kỳ An chắp tay nhìn hắn ta: “Bây giờ, thái tử điện hạ đang bị trọng thương, ngày mai ta sẽ cùng các ngươi ra ngoài thành đánh địch.”
Mặc dù lúc trước, Tần Kỳ An giúp Mộ Nam Tinh diệt sạch một sơn trại, nhưng Vương Viêm vẫn không tin vào sức chiến đấu của cậu cho lắm.
Mặc dù không đến nỗi quá kém so với người khác, nhưng so với hắn ta thì lại kém rất xa.
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Vương Viêm, Tần Kỳ An mím chặt môi, cậu lạnh lùng nhìn hắn ta rồi đi vào quan trướng.
Vương Viêm theo sát sau.
Nhìn Mộ Nam Tinh nằm trên giường, hắn ta không khỏi thở dài: “Tiểu nhân của Nam Di thực sự quá ghê tởm! Vậy mà lại dám trốn trong đám người để đánh lén! Nếu hắn không trốn trong đám người Nam Đi kia, thái tử điện hạ cũng sẽ không để ý ở đó, nếu không sao hắn có thể thành công được chứ?”
Ngay sau đó, hắn ta lập tức nghĩ tới chuyện Tần Kỳ An đã g.i.ế.c c.h.ế.t người ngồi trên ngựa kia, Vương Viêm lập tức cảm thấy thoải mái.
Không ngờ Tần công tử thường ngày không thể hiện gì, ngay thời khắc mấu chốt lại lợi hại như thế, không nói tới một thương kia, đến cả mấy mũi tên được b.ắ.n ra từ trên tường thành đều trúng mục tiêu.
Tần Kỳ An vừa nghe tiếng lẩm bẩm của hắn ta vừa ngồi bên giường, thỉnh thoảng sờ lên trán Mộ Nam Tinh, sau đó lại sờ trán mình, sợ rằng nàng ấy sẽ bị sốt.
“Vương phó tướng, nếu không thì ngươi cứ về trước đi, hôm nay chinh chiến ngoài thành, chắc chắn ngươi cũng mệt rồi, ngày mai không biết sẽ như thế nào, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Vương Viêm tiến lên một bước, hắn ta đi tới cạnh giường nhìn Mộ Nam Tinh, không yên tâm nói: “Tần công tử, vậy người hãy chăm sóc cho thái tử điện hạ thật tốt, buổi tối nhớ để ý nhé!”
Tần Kỳ An gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi mau về đi!”
Thấy cậu gấp gáp muốn đuổi mình đi, Vương Viêm không nhịn được mà mím môi: “Được rồi, được rồi.”
Gấp làm gì chứ!
Chẳng mấy chốc, trời đã tối, thái y bưng chén thuốc đi vào.
Tần Kỳ An để Mộ Nam Tinh tựa vào lòng mình, sau đó cậu cầm chén thuốc, đút từng muỗng nhỏ cho Mộ Nam Tinh.
Cũng may mặc dù Mộ Nam Tinh chưa tỉnh nhưng vẫn có thể tự nuốt thuốc, chẳng mấy chốc đã uống thuốc xong.
Tần Kỳ An ăn bữa cơm đơn giản, màn đêm dần tối sầm.
DTV
Cậu đóng cánh cửa gỗ của quân trướng lại rồi ngồi xuống trước giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-406.html.]
Cậu hôn Mộ Nam Tinh một cái nhẹ rồi khẽ nói: “Tinh Tinh… Tỷ tỷ, hôm nay, ta phải ngủ như thế nào đây? Ta ngủ bên cạnh tỷ nhé?”
Cậu vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng ấy rồi nói: “Nếu tỷ không nói gì, ta sẽ coi như tỷ đã đồng ý rồi.”
Nằm bên cạnh Mộ Nam Tinh, toàn thân Tần Kỳ An không khỏi run rẩy, cậu hít sâu, sau đó nghiêng người đối mặt với Mộ Nam Tinh, cậu vừa nắm tay vừa nhìn nàng ấy.
Mãi đến nửa đêm, Tần Kỳ An cảm thấy hơi buồn ngủ, đột nhiên cậu cảm thấy tay mình nóng lên, vì vậy lập tức mở mắt ra.
Cậu vội vàng đứng lên, lấy khăn vải nhúng nước nóng rồi cẩn thận lau người cho Mộ Nam Tinh.
Cậu lau mặt và cổ cho nàng ấy.
Nghĩ đến chuyện còn phải lau người, cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi từ từ cởi áo của Mộ Nam Tinh.
Sau khi áo trong được cởi ra, cậu đỡ Mộ Nam Tinh dựa vào n.g.ự.c mình, sau đó tiếp tục nhắm mắt lau người cho nàng ấy.
Đầu Mộ Nam Tinh dựa vào vai cậu, gương mặt đối diện với cổ cậu, hơi nóng trong miệng nàng ấy liên tục phả ra.
Tần Kỳ An run lên vì hơi thở nóng rực này, chiếc khăn trong tay bất cẩn rơi xuống.
Cậu hoảng loạn giơ tay rồi bắt đầu mò mẫm khắp nơi trên giường.
Nhưng tìm một hồi lâu vẫn không sờ được cái khăn.
Cậu thầm nói: “Ta thật sự không cố ý đâu, ta không hề muốn nhìn chút nào.”
Sau đó cậu lập tức mở to hai mắt, cúi đầu nhìn chiếc khăn bị rơi xuống n.g.ự.c Mộ Nam Tinh.
Cậu nhìn chằm chằm nó, khi định đưa tay ra thì lại cảm thấy khung cảnh trước mặt thật sự rất đẹp, nó khiến cậu không nhịn không được mà muốn nhìn nhiều hơn.
Cậu nín thở, khi vươn tay ra và sắp chạm vào cái khăn, cậu lại vội vàng nhắm hai mắt lại.
Sau khi cầm được chiếc khăn, bàn tay như bị bỏng mà nhanh chóng rụt lại.
Sau đó cậu tiếp tục lau người cho cô, sau khi lau xong nửa người trên, dù thế nào cậu cũng không dám lau nửa người dưới.
Cậu lau tới lau lui nhiều lần, sau đó cẩn thận đắp chăn vào cho Mộ Nam Tinh.
Bởi vì chuyện này xảy ra mà cậu không dám lên giường ngủ nữa, chỉ nắm tay nàng ấy, nghiêm túc ngồi cạnh giường canh giữ.
Qua nửa canh giờ nữa, cuối cùng người trên giường đã khỏi sốt, cậu sờ trán và chắc chắn rằng nàng ấy đã khôi phục lại như bình thường.
Mà bây giờ, ngoài trời đã bắt đầu sáng hơn.
Tần Kỳ An nhét tay Mộ Nam Tinh vào trong tay, sau đó lập tức đi ra khỏi quân trướng.
Lúc này, người Nam Di đã bắt đầu chuẩn bị ra tay.
Cậu bước lên lầu ở cổng thành, nhìn chằm chằm hướng người Nam Di dựng trại, sau đó cẩn thận quan sát địa hình.
Lầu cổng thành ở Mộc thành được xây giữa hai ngọn núi cao, phía sau lầu là một vùng đồng bằng, mà vị trí của người Nam Di đang ở là một khu trũng nhỏ của vùng đồng bằng ấy.
Giữa đồng bằng có một dòng sông nhỏ, lượng nước rất ít nhưng cũng đủ để giải quyết vấn đề về nước của người Nam Di.
Tần Kỳ An nhìn chằm chằm con sông chỉ rộng khoảng một mét kia đến ngẩn người.
Sắp đến mùa mưa, sắc mặt cậu trở nên nặng nề, vào này ở Mộc Thành, chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều cơn mưa, nếu cậu nhớ không lầm, năm ngoái và năm trước nữa, Mộc Thành đã xảy ra lũ lụt.
Nhưng bởi vì địa hình của Mộc Thành khá cao nên thiên tai cũng không nghiêm trọng lắm, tuy nhiên con sông nhỏ ở ngoài Mộc Thành lại vì nước mưa dâng lên, biến sông thành biển, khó mà đi vào.
Tần Kỳ An ngẩng đầu nhìn ánh bình minh rực rỡ nơi chân trời, cậu thì thầm: “Ánh sáng ban mai không tắt, hoàng hôn xuất hiện ở ngàn dặm, mới sáng sớm mà ánh bình minh đã đẹp như thế, vậy hôm nay khó tránh khỏi có một cơn mưa…”
Sáng sớm, Vương Viêm tìm cậu ở khắp nơi, cuối cùng khi lên tới lầu tường thành hắn ta đã nhìn thấy cậu.
“Trời ơi, Tần công tử! Không phải hôm nay người nói sẽ ra ngoài thành đón địch với ta sao? Chúng ta nên chuẩn bị thôi!” Hắn ta nhìn quân trướng của người Nam Di ở xa xa rồi tiếp tục nói: “Người Nam Di đã bắt đầu tập hợp binh rồi.”
“Không! Hôm nay sẽ không ra khỏi thành, chúng ta cứ thủ ở cổng thành là được.”
Sau đó, cậu nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, tự bọn chúng sẽ ngoan ngoãn lui binh thôi.”
Vương Viêm nghi ngờ nhìn cậu: “Hả? Tần công tử, có phải người lại có chủ ý xấu gì không?”