Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 405

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:56:25
Lượt xem: 4

Nhưng mà người kia thực sự ở quá xa, hết mũi tên này tới mũi tên khác đều không thể khiến người kia bị thương một chút nào.

Sắc mặt Tần Kỳ An lập tức trở nên trắng bệch: “Mộ Nam Tinh! Mau tránh ra!”

“Mộ Nam Tinh! Mộ Nam Tinh!”

Bởi vì hét quá to khiến giọng nói của anh trở nên khàn khàn.

Nhìn mũi tên b.ắ.n vào sau lưng Mộ Nam Tinh, đôi mắt đỏ hoe của Tần Kỳ An lập tức rơi nước mắt.

“Không!”

Cậu nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng trên tường thành, sau khi siết chặt hai ba lần, cậu lập tức cầm dây rồi nhảy xuống.

Khi đáp xuống cổng thành, cậu phớt lờ cơn đau ở lòng bàn chân mà chạy nhanh hơn bao giờ hết.

Nhưng khi cậu chạy tới trước mặt Mộ Nam Tinh, nàng ấy đã ngã mạnh xuống đất từ trên lưng Hắc Phong.

Tần Kỳ An nhìn mũi tên dài ở trên người nàng, rồi lại nhìn miệng vết thương đang liên tục chảy máu, cậu lo lắng tới mức gương mặt trở nên đỏ bừng.

Cậu ôm Mộ Nam Tinh, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đang ngồi trên lưng ngựa kia với ánh mắt lạnh băng.

Cậu cầm lấy trường thương màu trắng bạc đã rơi xuống khỏi tay Mộ Nam Tinh, cầm thật chặt, sau đó từ từ đi tới chỗ tướng địch kia và nặng nề ném cây trường thương vào hắn ta.

Chẳng bao lâu sau, nam nhân đã bị rơi xuống khỏi lưng ngựa, m.á.u từ miệng liên tục chảy ra, đỏ như m.á.u trên người Mộ Nam Tinh vậy.

Tần Kỳ An nhìn chằm chằm gương mặt dính đầy m.á.u tươi của Vương Viêm: “Ta đưa thái tử về trước.

DTV

Vương Viêm c.h.ặ.t đ.ầ.u một tên địch, hắn ta nhìn cậu và vội vàng gật đầu, trong mắt toàn là tia máu: “Tần công tử, xin người hãy cứu thái tử điện hạ!”

Tần Kỳ An không kịp nói bất cứ lời gì, cậu nhanh chóng ôm Mộ Nam Tinh quay về.

Trở lại quân trướng, đặt Mộ Nam Tinh lên giường, cậu nhìn mũi tên ở eo nàng ấy, cậu vừa chạm nhẹ vào mà cả hai tay đã run rẩy.

“Mau gọi thái y! Thái y theo ta tới đâu rồi?” Giọng nói của cậu rất khàn.

Bây giờ cậu phải xử lý vết thương cho nàng ấy.

Cậu tránh vết thương của nàng ấy rồi từ từ cởi bỏ áo giáp ở trên người Mộ Nam Tinh.

Sau đó là tới áo ngoài, áo trong.

Nhìn bờ vai trắng nõn ở trước mặt, cậu hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục cởi y phục ra.

Chỉ là… Cậu cau mày, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, vừa nghi ngờ vừa khó hiểu.

Sao… Còn phải quấn vải trắng làm gì vậy?

Nhìn tấm vải trắng bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, thấy Mộ Nam Tinh với sắc mặt tái nhợt đang cau mày và nhắm chặt hai mắt, cậu thở dài rồi tìm một cái kéo, từ từ cắt tấm vải này ra.

Tấm vải trắng bị tháo ra, cậu nhìn tấm lưng trắng nõn mịn màng của Mộ Nam Tinh mà ngẩn người, sau đó vội vàng dời tầm mắt sang nơi khác.

Một lát sau, cậu mới ôm người vào trong lòng, định xử lý vết m.á.u trên người nàng ấy trước.

Nhưng khi cánh tay đụng phải nơi chưa từng được được chạm vào bao giờ, cảm giác mềm mại đầy xa lạ.

Cậu khẽ run lên, sau đó từ từ tới gần bờ vai mịn màng của Mộ Nam Tinh và ngơ ngác nhìn xuống.

Chỉ vừa nhìn một chút, cậu đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, chỉ trong chốc lát, cả cổ, mặt và tai của cậu bắt đầu trở nên đỏ ửng không thể khống chế được.

Đôi mắt mở to, cậu hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mình đã nhìn thấy cái gì.

Trái tim thắt lại, cậu vô thức nín thở.

Cậu ngơ ngác nhìn chiếc cổ trắng nõn của Mộ Nam Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Trong lúc cậu đang ngẩn người thì lại nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào.

“Thái tử điện hạ sao rồi? Bị trúng tên ở đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-405.html.]

“Bị b.ắ.n ngay giữa eo, Tần công tử đang ở trong đó! Lý thái y, ngài… Ngài nhất định phải cứu chữa cho thái tử điện hạ đó!”

Nghe thấy âm thanh càng ngày càng gần, Tần Kỳ An không thể kinh ngạc tiếp nữa, cậu vội vàng kéo y phục trùm lên cơ thể của Mộ Nam Tinh.

Khi thái y bước vào quân trướng, ông ấy nhìn thấy Tần Kỳ An đang ngẩn người ôm chặt Mộ Nam Tinh.

“Tần công tỷ, ngài mau cởi y phục của thái tử điện hạ ra đi, để lão phu nhìn xem vết thương thế nào rồi.”

Tần Kỳ An cau mày, cậu suy nghĩ một hồi rồi từ từ rời cánh tay đang ôm eo Mộ Nam Tinh lên trên một chút, khi cảm nhận được xúc cảm mềm mại kia, lông mi cậu khẽ run lên.

Sau đó cậu nhìn thái y nói: “Vết thương của thái tử điện hạ ở ngay sau lưng, ngài mau xem cho huynh ấy đi!”

Thái y do dự nói: “Cái này… Cái này… Tần công tỷ, tốt nhất ngài nên cởi hết y phục của thái tử điện hạ ra đi, nếu để như vậy lão phu không tiện xử lý vết thương lắm, hơn nữa ngài đừng ôm thái tử điện hạ như vậy chứ?”

Tần Kỳ An nhíu mày, cậu nói với vẻ mặt nặng nề: “Lý thái y, thái tử điện hạ không bao giờ thích bị người lạ chạm vào người, nếu ngài dám để huynh ấy cởi áo nới dây lưng trước mặt ngài, vậy đến khi huynh ấy tỉnh lại, ta khó mà giải thích cho lắm!

“Vậy… Vậy được rồi!” Thái y chỉ có có thể thỏa hiệp.

Qua một hồi lâu, mũi tên gãy trong vết thương đã được rút ra, nhưng vết thương đã khiến nàng ấy chảy m.á.u rất nhiều.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Mộ Nam Tinh, thái y lo lắng lau mồ hôi, Tần Kỳ An nhìn chằm chằm người nằm trong n.g.ự.c mình, trong lòng cậu cảm thấy rất đau đớn.

Cậu cúi đầu, dùng cằm nhẹ nhàng chạm vào tóc nàng ấy, rồi lại hôn nhẹ lên mái tóc đó, trong mắt tràn ngập sự yêu thương.

Khi thái y lau mồ hôi thì ngẩng đầu lên và vô tình nhìn thấy cảnh này, ,trong lòng ông ấy sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống.

Tần công tử luôn thân thiết với thái tử điện hạ, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là kiểu quan hệ đó sao?

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì lại không thể, cữu cữu của Tần công tử chính là Giang Tư Nguyệt đó, chuyện của Giang Tư Nguyệt và nhị công tử của Thời gia, khắp kinh thành không ai là không biết, không ai là không hiểu được!

Chẳng lẽ như lời người khác nói, chất tử tiểu cữu, mặc dù vẻ ngoài không giống nhau nhưng có sở thích giống nhau sao?

Vậy mà thái tử điện hạ cũng bằng lòng?

Trong lòng ông ấy trải qua bao khó khăn, nếu nói cho bệ hạ biết chuyện này thì sẽ ra sao, vậy… Ta nên làm gì đây?

Đến lúc đó e rằng địa vị thái tử của thái tử điện hạ khó giữ được.

Nhưng mà nghĩ tới tiểu hoàng tử ở trong cung suốt ngày dính vào thái tử điện hạ, ông ấy lại không thể chắc chắn, tiểu hoàng tử và thái tử điện hạ thân thiết với nhau như thế, vậy chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện huynh đệ tranh chấp đâu nhỉ.

Thấy ông ấy xử lý vết thương rất chậm chạp, Tần Kỳ An lạnh lùng nói: “Lý thái y! Thái tử điện hạ không chịu nổi sự chậm trễ của ngươi đâu!”

Thái y sợ hãi nhanh chóng cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc băng bó cho nàng ấy.

Sau khi tất cả mọi chuyện đã được xử lý xong, ông ấy mới nhìn Tần Kỳ An dặn dò: “Tần công tử, thái tử điện hạ bị mất m.á.u quá nhiều nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt, vết thương này rất nghiêm trọng, có lẽ nửa đêm sẽ lên cơn sốt, khi ấy ngài phải lau người cho ngài ấy và nhanh chóng thông báo cho ta biết.”

Tần Kỳ An gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi mau lui xuống nấu thuốc cho thái tử điện hạ đi!”

“Vâng.”

Sau khi thái y ra khỏi quân trướng, Tần Kỳ An mới nhẹ nhàng đặt Mộ Nam Tinh nằm xuống giường.

Bởi vì băng bó vết thương nên nàng ấy chỉ có thể mặc y phục khá rộng.

Tần Kỳ An suy nghĩ một hồi, cậu tìm một cái áo trong sạch sẽ trong số y phục của mình tới.

Sau đó, cậu cởi bộ y phục bị mình tùy tiện mặc lên người Mộ Nam Tinh.

Nhìn cơ thể trắng nõn ở trước mặt, tai cậu bỗng chốc đỏ bừng lên.

Cậu hoảng sợ nhắm mắt lại, sau đó từ từ mặc y phục giúp Mộ Nam Tinh.

Nhưng do nhắm mắt chìm vào bóng tối nên cậu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, thế nên thỉnh thoảng hai tay sẽ chạm phải nơi không nên chạm.

Sau khi mặc áo xong, cậu vỗ gương mặt nóng bừng của mình, nhìn chiếc quần dính đầy m.á.u của Mộ Nam Tinh mà cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng nếu lại nhắm mắt, cậu rất sợ mình sẽ luống cuống tay chân giống như vừa rồi.

Cậu nhìn chằm chằm Mộ Nam Tinh một hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm.

Cho dù như thế nào thì cả đời này cậu cũng chỉ thích mình Mộ Nam Tinh, Mộ Nam Tinh cũng chỉ có thể thích cậu, chỉ có thể ở bên cậu mà thôi, vì vậy… Cậu chạm vào chỗ nào, nhìn thấy chỗ nào, có lẽ… Cũng không quá quan trọng.

Loading...