Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 404
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:56:23
Lượt xem: 5
Nghĩ đến đây, lòng Mộ Nam Tinh đột nhiên thắt lại, nhận ra mình đang nghĩ gì, nàng ấy vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ này, không, dù thế nào thì họ cũng... Cũng không nên có khả năng.
Từ lúc nàng ấy trở thành Thái tử, nàng ấy chưa từng nghĩ đến những thứ này.
Nàng ấy gạt tay Tần Kỳ An ra: "Ta thật sự không sao."
Sau đó nàng ấy lại nhận ra điều không ổn: "Bây giờ ngươi hẳn là còn chưa bắt đầu thi Điện chứ? Thời khắc quan trọng như vậy, ngươi tới đây làm gì?"
Mộ Nam Tinh cau mày: "Ngươi mau trở về đi! Đừng hồ đồ!"
Tần Kỳ An nhìn nàng ấy hoàn toàn không có lấy một chút vui mừng nào vì sự xuất hiện của cậu.
Trong lòng cậu lập tức như bị cơn mưa lạnh lẽo dội xuống.
Rõ ràng trước đây không phải như vậy, cho dù cậu thỉnh thoảng trở về huyện Khúc Phong, chỉ đi mười mấy ngày, khi trở về, Mộ Nam Tinh nhìn cậu đều rất vui mừng, tại sao... Lớn lên lại càng lạnh nhạt hơn?
Cậu nắm chặt tay, không được! Cứ tiếp tục như vậy không được! Cậu không muốn cả đời đều như vậy, cậu không muốn quan hệ của họ mãi cứ lạnh nhạt như thế này.
Tiếp tục như vậy... Cậu sẽ phát điên mất...
Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mộ Nam Tinh, ánh mắt đen kịt. Sau một hồi chần chừ, cơ thể như không nghe lời, cậu bước đến sau lưng nàng ấy.
Nhẹ nhàng đặt tay lên cổ nàng ấy, vòng lấy.
Cậu nhẹ nhàng hôn lên má Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca ca, huynh không nhớ ta sao? Nhưng ta nhớ huynh quá, cũng lo lắng cho huynh quá, huynh không thể đuổi ta đi được."
Nghe giọng nói trầm thấp nhưng lại trong trẻo bên tai, vừa oán trách vừa giận dỗi, vành tai Mộ Nam Tinh bắt đầu ửng đỏ.
Mãi đến khi môi cậu chạm vào má nàng ấy, cơ thể nàng ấy bị bỏng rát mà rụt lại đột ngột.
"Tần Kỳ An, ngươi không thể làm vậy, rõ ràng biết ta là nam nhi, sao có thể như vậy?"
Ánh mắt Tần Kỳ An tối sầm lại. Vài năm trước khi nhận ra mình có những tâm tư này, cậu thực sự đã hoảng loạn một thời gian nhưng khi nhìn thấy tiểu cữu mình yêu thương Thời Tẫn đến vậy, cậu không còn hoảng loạn nữa.
Mặc dù cậu luôn chỉ muốn ở bên nữ nhi, nhưng... Nhưng cậu thực sự không thể kìm nén được sự yêu thích và ham muốn chiếm hữu đối với Mộ Nam Tinh.
Nhìn thấy nàng ấy nói chuyện vui vẻ với các tướng sĩ Hắc Kỵ trong quân đội, cậu rất ghen tị, nhìn thấy có người trong Quốc Tử Giám tìm kiếm kho báu để lấy lòng nàng ấy, cậu rất ghen tị, nhìn thấy cung nữ giúp nàng ấy sắp xếp quần áo, cậu cũng rất ghen tị.
Tần Kỳ An nghĩ, cậu khao khát có một ngày nào đó, tất cả những chuyện này, từng chuyện từng chuyện, đều có thể được giao vào tay mình. Cậu mong muốn được cùng nàng ấy trò chuyện vui vẻ, người tìm kiếm kho báu để lấy lòng nàng ấy là mình, người giúp nàng ấy sắp xếp quần áo, xử lý những việc lặt vặt trong cuộc sống cũng là mình.
Cậu lại hôn lên má Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca ca, ta chỉ thích huynh thôi, ta không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì khác."
Mộ Nam Tinh nhắm mắt lại, nàng ấy nghĩ, không được, cậu thích nam giới nhưng nàng ấy không phải.
Nàng ấy dùng hết sức đẩy người đang đứng sau lưng mình, ôm chặt lấy nàng ấy, giọng điệu lạnh lùng: "Tần Kỳ An, chúng ta chỉ là bạn, ngươi thích nam giới nhưng ta không thích, nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy, e rằng chúng ta thậm chí còn không thể làm huynh đệ."
Tần Kỳ An ngây người nhìn nàng ấy, lòng bỗng chốc như trống rỗng, sự mệt mỏi sau bao ngày đi đường dường như ùa về, cả người không còn chút sức lực nào.
Cậu chớp mắt, xoa đôi tay bị nàng ấy bẻ ngược ra sau, nhất thời không biết nên làm gì.
Bị từ chối một cách rõ ràng như vậy, cậu nhất thời không nói nên lời.
Mộ Nam Tinh nhìn cậu cúi đầu, chớp mắt hoảng loạn, ngẩn người, đây là làm gì vậy?
Tần Kỳ An cảm thấy mình thật tệ hại, cậu không thể kiềm chế được, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng rát, thực sự muốn khóc.
Cảm nhận được nước mắt trong mắt lăn xuống, Tần Kỳ An mở to mắt, vội vàng quay người đi, nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén giọng run rẩy của mình. Lên tiếng: "Ừm... Ừm... Ừm, ta... Huynh cứ coi như ta chưa nói gì nhé, chúng ta... Vẫn là huynh đệ."
Cậu không dám nữa, cậu cảm thấy mình thật hèn nhát nhưng cậu biết Mộ Nam Tinh là người nói là làm, cậu không thể chấp nhận việc nàng ấy không coi cậu là huynh đệ nữa, nếu vậy, cậu sẽ chỉ đau khổ hơn bây giờ gấp nghìn lần, không! Gấp hàng nghìn hàng vạn lần!
Vai cậu sụp xuống, như một chú chó lớn thất vọng, Mộ Nam Tinh không nhịn được dời mắt đi, như vậy là tốt rồi, dứt khoát, họ... Thực sự không hợp nhau.
Hai người im lặng hồi lâu.
Mộ Nam Tinh mím môi: "Đoàn Đoàn! Ngày mai, ngươi... Ngươi hãy trở về, làm tốt kỳ thi, ngươi lần này quá vội vàng rồi."
Tần Kỳ An cười nhẹ, Tần Kỳ An à Tần Kỳ An, cậu xem kìa, dù cậu lo lắng cho nàng ấy đến thế nào, suốt dọc đường không ngừng nghỉ, ngựa cũng kiệt sức rồi nhưng nàng ấy không thích cậu chính là không thích cậu, thậm chí còn không muốn nhìn cậu.
Cậu cố gắng kìm nén cảm giác chua xót và đau đớn dâng trào trong lòng nhưng Mộ Nam Tinh, cậu thực sự thích nàng ấy, làm sao cậu có thể nỡ rời xa nàng ấy vào lúc này, cậu lo lắng cho nàng ấy, lo lắng đến chết!
“Bây giờ đệ đã tới rồi, không hề muốn rời đi, đệ sẽ ở đây với huynh, nói không chừng còn có thể giúp được gì đó.”
“Không được, đệ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-404.html.]
Tần Kỳ An bình tĩnh nhìn nàng ấy, cậu ngắt lời: “Đệ nói, đệ muốn ở lại!”
Thấy cậu nhất quyết muốn như vậy, nhất thời Mộ Nam Tinh không biết nên làm gì cho phải.
Rồi lại thấy vẻ mặt ủ rũ của cậu, Mộ Nam Tinh thở dài: “Đệ nghỉ ngơi trước đi, ngủ một giấc rồi nói tiếp.”
Sau đó, nàng ấy hỏi: “Đói không?”
DTV
Tần Kỳ An lắc đầu: “Đệ không đói.”
Mộ Nam Tinh cụp mắt nhìn: “Vậy đệ cứ ngủ ở đây đi.”
Tần Kỳ An nhìn chiếc giường đơn sơ ở đằng sau, rồi lại nhìn chằm chằm nàng một lúc: “Được.”
Sau khi thấy cậu nằm lên giường, Mộ Nam Tinh nhìn gương mặt ngủ thiếp đi của cậu, im lặng một hồi lâu.
Nhìn một lúc, nàng ấy mới nhẹ nhàng trừng mắt, cố gắng kìm nén sự nóng rực ở trong mắt,quay người ra khỏi quân trướng.
“Thái tử điện hạ, người Nam Di lại sắp tấn công rồi!”
Mộ Nam Tinh nhìn quân Nam Di cách tường thành mười mấy dặm, trên mặt nàng ấy tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Truyền lệnh xuống yêu cầu các binh lính tập hợp lại, chúng ta tiếp tục ra ngoài thành nghênh địch!”
Mộ Nam Tinh không biết người Nam Di có thể phá núi dời tường không, nàng ấy không biết chúng còn bao nhiêu người, có thể khống chế được không.
Dưới tình huống còn rất nhiều thứ không thể chắc chắn, nàng ấy chỉ có thể nhanh chóng đánh bại, không cho bọn chúng thời gian, càng không cho bọn chúng kịp thở.
Khi Tần Kỳ An tỉnh lại thì sắc trời đã dần tối, cậu ngồi dậy rồi nhìn quanh quân trướng một vòng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Nam Tinh đâu.
Cậu vội vàng đứng lên, sau khi mặc y phục lại, cậu nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ thấy ở ngoài quân tướng, thỉnh thoảng lại có người khiêng các binh sĩ bị thương nặng đi chữa trị.
Trong lòng trầm xuống, cậu vội vàng kéo một binh sĩ đang chạy đi: “Thái tử điện hạ đâu?”
Người kia vội vàng nhìn cậu rồi sốt ruột nói: “Thái tử điện hạ đang đánh địch ở ngoài thành! Người Nam Di rất nhiều! Chúng ta chỉ có mấy nghìn binh tướng mà bọn chúng lại phát tới ít nhất hai vạn người! Không nói nữa, chúng ta phải nhanh chóng đi chi viện!’
Thấy người kia đeo cung tiễn nhanh chóng leo lên tường thành, cậu không kịp suy nghĩ nhiều mà vội vàng theo sát người kia.
Khi trèo lên tường thành, nhìn phía xa toàn là cảnh tượng c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau.
Thấy thỉnh thoảng trên chiến trường lại có người ngã xuống, trái tim của Tần Kỳ An hẫng một nhịp: “Mộ Nam Tinh…”
Cậu hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi, Mộ Nam Tinh, huynh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!
Chẳng mấy chốc, cậu đã nhìn thấy một người ngồi trên lưng ngựa, sau lưng đeo cung tiễn, trên tay cầm trường thương.
Đôi mắt của cậu sáng lấp lánh, tìm thấy rồi!
Cậu tìm một bộ cung tiễn bị vứt sang một bên ở trên tường thành rồi nhanh chóng nhắm chuẩn.
Chẳng mấy chốc, một mũi tên đã được b.ắ.n ra.
Tên tướng địch đang đánh nhau với Mộ Nam Tinh lập tức ngã xuống.
Tần Kỳ An bình tĩnh lại, cậu tiếp tục kéo cung, chẳng mấy chốc mũi tên thứ hai… thứ ba…
Hôm nay không hiểu vì sao, cậu b.ắ.n cung rất chuẩn, nếu như đang luyện tập trên sân trường, có lẽ mười mũi tên chỉ có thể b.ắ.n trúng một nửa.
Mộ Nam Tinh nhìn những tên binh sĩ Nam Di hết người này tới người khác ngã xuống ngựa, nàng ấy kinh ngạc nhìn về phía tường thành.
Chỉ thấy thiếu niên nằm ngủ say trên giường của nàng ấy cách đây không lâu đang đứng trên tường thành, cầm cung tên ngắm chuẩn vào kẻ địch.
Trong lòng nàng ấy cảm thấy rất phấn khích, đằng sau có Tần Kỳ An, dường như nàng ấy lập tức trở nên tràn đầy sinh lực.
Lau m.á.u bị dính trên mặt đi, đôi mắt nàng ấy sắc bén nhìn lướt qua quân địch ở xung quanh, nàng cầm trường thương lần lượt c.h.é.m cổ từng tên địch, chẳng mấy chốc, t.h.i t.h.ể đã ngã như ngả rạ.
Nhưng lúc này, đột nhiên có một nam nhân cưỡi ngựa nâu đang phi nước đại tới, hắn ta đeo một bộ cung tên trên lưng.
Khi tới khoảng cách đủ gần, người kia nhanh chóng tháo cung tên và bắt đầu nhắm vào Mộ Nam Tinh.
Tần Kỳ An nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, sương mù lan ra rất nhanh, cậu mở to đôi mắt và nhanh chóng lấy một mũi tên khác rồi cũng bắt đầu giương cung.