Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 391

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:30:13
Lượt xem: 5

"Rồi rồi rồi! Đi nào!"

"Đừng có đến gần đệ như vậy, huynh hôi c.h.ế.t rồi! Đại ca, huynh..."

...

Rất nhanh một nhà bốn người ồn ào náo nhiệt đã về đến nhà.

Vừa bước vào sân nhà, Tần Kỳ An đã lập tức ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của thức ăn, cậu hít sâu một hơi, cảm thán: "Là mùi thịt bò viên tẩm ướp thì là! Còn có thịt kho tàu nữa! Thơm quá!"

Giang Oản Oản cười nói: "Chứ sao! Rau mua hôm qua đều là món con thích! Nhi tử, mau đi tắm rửa đi! Ra ăn cơm!"

"Dạ!" Tần Kỳ An vội vàng đáp ứng, trước khi chạy vào phòng tắm với bộ quần áo mới, cậu không quên kéo Đô Đô vào theo: "Nhóc lùn! Mau vào đây lau lưng cho ca ca đệ!"

Đô Đô nghĩ đến việc cậu thực sự đáng thương một mình chịu đói chịu rét trong trường thi mấy ngày liền nên cũng không so đo với cậu, cùng vào phòng tắm, liền tận tụy lau lưng cho cậu bé.

Tắm xong, Tần Kỳ An mặc bộ quần áo mới không khỏi thở phào một cách thoải mái: "Cuối cùng cũng được thay quần áo rồi!"

Lúc ăn cơm, Tần Kỳ An nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Giang Tư Nguyệt đâu.

Cậu ăn một miếng cơm, nghi ngờ hỏi: "Tiểu cữu cữu đâu? Cữu ấy đi đâu rồi? Còn nữa... Trước khi con vào trường thi, cữu ấy còn nói sẽ đến đón con! Hôm nay cũng không thấy cữu ấy đến!"

Mọi người nghe đến đây, đều không khỏi dừng lại động tác.

Thấy mọi người đều không nói gì, Tần Kỳ An sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi: "Lại có tin tức của người đó sao?"

Đô Đô kéo kéo vạt áo cậu: "Chính là tiểu cữu nương của chúng ta nhưng mà... nhưng mà người truyền tin cũng không chắc chắn, đệ nghĩ, có thể lại muốn lừa tiền thôi! Nhưng đã nói với tiểu cữu cữu rồi mà cữu không nghe!"

DTV

Tần Kỳ An lại hỏi: "Vậy... Lần này cữu ấy đi đâu?"

Đô Đô liếc nhìn Lý Tam Nương, nhất thời không nói gì.

Lý Tam Nương nhẹ nhàng thở dài, gắp thêm thức ăn cho Tần Kỳ An rồi mới lên tiếng: "A Nguyệt ấy à, lần này đi biên cương, nghe nói... Nghe nói ở đó có một thiếu niên mặc áo trắng, đội nón che mặt quanh năm cho nên A Nguyệt cảm thấy chắc chắn là Thời Tẫn."

Tần Kỳ An khựng lại.

Những nam qua, tiểu cữu cữu của cậu vì Thời Tẫn không biết đã tiêu tốn bao nhiêu bạc, tiêu bạc thì thôi, vấn đề là phần lớn mọi người chỉ vì muốn lừa tiền của cữu ấy nến tin tức trong tay căn bản là giả.

Vì thế mỗi năm cữu ấy đi rất nhiều nơi nhưng về cơ bản đều là vô ích, chưa từng nhận được bất kỳ tin tức hữu ích nào.

Có một số lúc cậu lại không nhịn được mà nghĩ, có khi nào Thời Tẫn đã... Dẫu sao, sau này Thời Quỳnh cũng không thể tìm thấy cậu ấy, mới nói ra dáng vẻ lúc cậu ấy rời đi, không chỉ bị cảm lạnh nặng mà trên người còn có vết thương rất nghiêm trọng.

Hơn nữa lúc rời đi, trên người không có một chút tiền bạc nào, cho nên cậu ấy có thể sống đến bây giờ hay không cũng khó mà nói.

Nhưng Giang Tư Nguyệt lại không chịu từ bỏ, có lẽ trong lòng cậu ta đã biết người đó không thể tìm về được nữa nhưng cậu ta lại không có cách nào thờ ơ khi nghe được bất kỳ một tin tức nào có khả năng phát hiện ra người đó.

Có lẽ cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng rằng cả đời cũng không thể tìm thấy người đó.

Tuy nhiên, mỗi lần nghe được một chút tin tức nào đó là trong lòng cậu ta lại không nhịn được mà cảm thấy vui mừng.

Mọi người trong nhà đều biết điều này, mỗi lần nghe được những tin tức giả ấy, Giang Tư Nguyệt là người vui nhất.

Cho dù mọi người biết là giả thì cũng sẽ không vạch trần, để cậu ta thỉnh thoảng vui vẻ một chút cũng không có gì là không tốt.

Tần Kỳ An do dự một chút, nói: "Mọi người hãy lạc quan lên, biết đâu lần này tin tức nhận được là thật, nếu như thật sự là Thời công tử thì sao, nếu đúng là vậy thì tốt quá."

Động tác Lý Tam Nương gắp thức ăn khựng lại: "Hy vọng vậy, hy vọng nhất định sẽ như thế! Ta thật sự không muốn... Không muốn A Nguyệt cứ sống cả đời như vậy."

Giang Hiền Vũ vỗ vai bà ấy: "Đừng buồn, sẽ tìm được thôi."

Tần phụ Tần mẫu nhìn nhau, không nhịn được mà thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-391.html.]

Họ đều hiểu rõ, nếu có thể tìm về được thì đã tìm về được từ lâu rồi, nào còn đợi đến bây giờ, hơn nữa lúc trước là Thời Tẫn tự mình rời đi, nói không chừng cậu ấy cũng không muốn để người khác tìm được mình.

Nếu một người không muốn bị người khác tìm thấy thì người khác có muốn tìm cậu ấy... Cũng là uổng công.

Biên cương, Yến thành.

Giang Tư Nguyệt nhìn ngôi làng đổ nát trước mắt, không nhịn được mà đỏ hoe mắt, A Tẫn của cậu ta thật sự... Ở đây sao?

Cậu ta cố gắng kiểm soát cảm xúc cấp bách của mình sau đó đi đến đầu thôn, nhìn thấy một ông lão lập tức vội vàng tiến lên: "Lão công công ơi, cho ta hỏi, thôn của lão công công có phải có một người đến đây hai năm nhưng mà quanh năm mặc áo trắng phải không ạ?"

Ông lão nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của cậu ta thì không khỏi ngẩn người.

Thôn nhỏ hẻo lánh như của họ, cả đời nào có thể nhìn thấy người có khí chất xuất chúng như vậy.

"Lão công công?"

Ngay cả giọng nói cũng rất dịu dàng dễ nghe.

Ông lão ngẩn người hồi lâu, cuối cùng mới hoàn hồn lại: "Thiếu niên lang, ngươi vừa nói gì cơ? Lão già ta không nghe rõ, ngươi nói lại một lần nữa đi!"

Giang Tư Nguyệt khẽ cười, tiếp tục hỏi: "Lão công công, ta muốn hỏi lão công công là trong thôn các lão công công có phải có một người thích mặc áo trắng không, nghe nói đã đến đây hai năm rồi, hiện giờ hắn đang ở đâu vậy?"

Ông lão giật mình: "Ngươi quen biết hắn ư?"

Giang Tư Nguyệt gật đầu rồi lại lắc đầu: "Ta không biết hắn có phải là người ta muốn tìm hay không, chỉ có gặp hắn mới biết được."

Ông lão thở dài: "Thiếu niên lang, người mà ngươi nói hình như hơn hai mươi tuổi rồi, cả người trông gầy yếu, ngày nào cũng ho, ở trong thôn chúng ta hắn lúc nào một mình, không quen ai, cũng không nói chuyện với ai cả."

Trong lòng Giang Tư Nguyệt run lên, thật sự... Là vậy sao?

Lúc A Tẫn rời đi đã bị cảm lạnh nặng, nếu như... Nếu như không được chữa trị kịp thời...

Giang Tư Nguyệt có chút không dám tin: "Lão công công, vậy người đó còn thích gì không ạ?"

Ông lão hồi tưởng một lát, nói: "Hắn à, vốn dĩ không có bao nhiêu tiền bạc đâu, có tiền cũng không chịu bắt thuốc khám bệnh, suốt ngày thích đến huyện thành xem cái thứ biểu diễn gì đó! Haizz..."

Giang Tư Nguyệt nuốt nước miếng, trong lòng run lên.

"Vậy... Vậy lão công công dẫn ta đi tìm người đó, được không?"

Ông lão nhìn hắn một cái, một hồi lâu sau vẫn không nói lời nào.

Giang Tư Nguyệt vội vàng nắm lấy cánh tay ông lão: "Lão công công, chỉ cần lão công công nguyện ý dẫn ta đi tìm thì muốn thế nào cũng được! Ta có thể đưa tiền cho lão công công!"

Nói rồi lấy từ trong túi áo ra một túi tiền đưa cho ông lão: "Lão công công xem số này có đủ không? Không đủ... Không đủ thì ta sẽ nghĩ cách khác."

Ông lão không nhận lấy bạc, thấy cậu ta thực sự lo lắng sốt ruột, ông lão bất lực, chỉ có thể lên tiếng: "Không phải ta không muốn dẫn ngươi đi mà là hắn đã không còn nữa rồi!"

Giang Tư Nguyệt khựng người, tay lập tức như mất hết sức, túi tiền trong tay cậu ta đột ngột rơi xuống: "Hắn... Hắn rời khỏi đây rồi sao? Vậy... Vậy lão công công có biết hắn đi đâu không? Hoặc là lão công công nói cho ta biết hắn đi hướng nào cũng được!"

"Tội nghiệp quá!" Ông lão cảm thán một tiếng.

"Thiếu niên lang, ý của ta không phải vậy!"

Ông lão nhìn chằm chằm cậu ta thở dài, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Giang Tư Nguyệt càng thêm căng thẳng: "Lão công công, ta cầu xin ông, lão công công cứ nói cho ta biết đi!"

Ông lão nhẹ giọng nói: "Ngươi nếu đã là người quen biết hắn, vậy có phải là người nhà của hắn không?"

Giang Tư Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: "Phải!"

"Vậy các ngươi nếu đã là người nhà của hắn, vì sao lâu như vậy đều không đến tìm hắn? Hắn bệnh thành như vậy, người trong thôn đều sợ bị lây bệnh nên cũng không ai dám đi chăm sóc hắn, hắn... Đã mất rồi, là người c.h.ế.t rồi, hình như đại phu đến khám nói là bệnh lao phổi."

Loading...