Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:30:11
Lượt xem: 4

Còn Mộ Nam Diệp thấy Đô Đô tiến vào đám đông thì cũng đi theo vào trong, định xem náo nhiệt một chút.

Thấy Đô Đô liên tục di chuyển linh hoạt trước mặt từng gã nam nhân to lớn, thỉnh thoảng lại để lại dấu vết thương tích trên người họ, dù là cú đ.ấ.m vào bụng hay cú đá móc khiến họ ngã lăn ra đất!

Mọi người hoàn toàn không quan tâm đến những vết thương này, Đô Đô càng né đòn nhanh hơn hay khiến họ bị thương nặng đi chăng nữa thì họ vẫn cảm thấy vui vẻ.

Mộ Nam Diệp đứng nhìn từ xa, chỉ biết vỗ tay tán thưởng: "Đô Đô ca ca! Huynh thật tuyệt vời!"

"Cố lên!"

"Đánh hắn!"

Cuối cùng, Đô Đô mệt mỏi nằm lăn ra đất, còn Mộ Nam Diệp thì bị các sư phụ kéo sang một bên, nói muốn dạy cậu bé võ nghệ.

Mộ Nam Diệp vô cùng phấn khích, cậu bé xoa tay hầm hè rồi lao vào lòng một sư phụ, thấy vị sư phụ kia cúi người ôm bụng kêu đau, cậu bé cười ha hả, cảm thấy mình thật lợi hại.

Tuy nhiên, Đô Đô đang nằm nhìn thấy cảnh này, bất lực lắc đầu, Ngô sư phụ thả nước lộ liễu như vậy, chắc chỉ có Mộ Nam Diệp là không nhìn ra!

Nhưng mà thôi, đùa với trẻ con mà!

Mộ Nam Tinh đứng một bên nhìn họ ầm ĩ thì cũng lười quản, dù sao cậu ấy cũng xem những người này như bạn hữu sẽ không thật sự dùng thân phận tướng quân để yêu cầu họ.

Chỉ cần không chơi quá trớn, chỉ cần biết đâu là việc chính là được.

Tuy nhiên, không lâu sau, đột nhiên có một thị vệ nhanh chóng chạy vào thao trường, đến gần Mộ Nam Tinh nói một câu gì đó khiến cậu ấy mở to mắt!

"Diệp Nhi! Chúng ta phải về cung rồi! Đừng chơi nữa! Còn Đô Đô, ta cũng bảo người đưa đệ về nhé hay là hôm nay đệ ở lại đây luyện tập, lát sau ta bảo người đưa đệ về!"

Mộ Nam Diệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ca ca thì cũng không dám chơi điên cuồng nữa, lập tức chạy ra khỏi đám đông.

Còn Đô Đô nói: "Nam Tinh ca ca, huynh cứ đưa Diệp Nhi về trước đi! Lát sau đệ tự về nhà."

Mộ Nam Tinh gật đầu sau đó nhìn về phía một người nam nhân cường tráng: "Lý Khởi, lát nữa ngươi phụ trách đưa Đô Đô về nhà nhé! Các ngươi tự huấn luyện đi! Hôm nay ta có việc, sẽ không ở lại!"

DTV

Lý Khởi vội vàng gật đầu: "Vâng! Được ạ! Thuộc hạ đã rõ!"

Trở về cung, Mộ Quy Hoành với vẻ mặt nghiêm nghị đưa một tờ báo quân sự cho Mộ Nam Tinh: "Nam Tinh, người Nam Di cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi! Lương thảo chúng ta đưa đến biên giới đều bị bọn chúng đốt sạch."

Mộ Nam Tinh nhanh chóng đọc xong tờ báo quân sự trong tay, con ngươi run lên, sau đó nhìn Mộ Quy Hoành: "Phụ hoàng, xem ra chúng ta không thể tiếp tục nhân từ nữa! Có lẽ bước tiếp theo bọn chúng sẽ xâm phạm biên giới mất! Chúng ta phải ra đối sách nhanh mới được!"

Mộ Quy Hoành trầm tư một lúc lâu: "Qua thêm vài ngày nữa đi, hiện giờ đang là kỳ thi khoa cử, đợi qua hai tháng này, chúng ta sẽ tính sổ!"

Nghĩ ngợi một hồi, Mộ Nam Tinh gật đầu: "Phụ hoàng, nếu chúng ta tấn công trực tiếp thì việc đánh bại tiểu quốc Nam Di hoàn toàn không khó! Chỉ có điều, nước láng giềng Đông Nhạc nằm giữa Nam Di và nước Diên Khánh chúng ta sẽ không đứng nhìn. Họ có thể sẽ đóng vai chim sẻ, hưởng lợi từ cuộc chiến này!"

Mộ Quy Hoằng nhìn cậu ấy với ánh mắt trầm tĩnh: "Tinh nhi, nếu thật sự đến bước đường cùng, vậy thì cùng tiêu diệt luôn cả bọn chúng đi."

Mộ Quy Hoằng nghĩ, mặc dù ngài ấy không muốn thấy các quốc gia chìm trong tang thương nhưng... Trước tiên ngài ấy phải đảm bảo an toàn cho bách tính nước Diên Khánh.

Ngài ấy không thể và không muốn quan tâm quá nhiều đến những quốc gia khác.

Mộ Nam Tinh ngớ người: "Phụ hoàng, nếu chúng ta tấn công cả hai bên cùng lúc, e rằng sẽ không thể kiểm soát được tình hình."

"Ta biết." Mộ Quy Hoằng thở dài: "Cho nên vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn đi đến bước đó…"

Mộ Nam Tinh nhẹ nhàng gật đầu: "Con đã biết…"

Tuy nhiên, người Nam Di có thể sẽ không đợi đến khi khoa khảo hoàn toàn kết thúc.

Sau chín ngày bảy đêm ở lại trong Cống viện, cuối cùng Tần Kỳ An cũng có thể rời khỏi đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-390.html.]

Đi ra khỏi Cống viện, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mang theo Đô Đô đến đón cậu, những người già trong nhà thì đang ở nhà chuẩn bị đồ ăn và đồ dùng cho cậu.

Nhìn từng sĩ tử bước ra trông như dân tị nạn, Đô Đô ngây người.

"Cha nương, họ đã trải qua những gì vậy ạ? Sao lại ủ rũ như vậy, ôi... Hai người mau nhìn kìa! Tóc họ còn dính bết lại với nhau! Bẩn quá!" Đô Đô lẩm bẩm bên tai hai người, giọng điệu đầy vẻ chê bai.

Giang Oản Oản bất lực nói: "Họ ở trong đó gần mười ngày, ăn không ngon, ngủ không yên, lại không được gội đầu tắm rửa, đương nhiên sẽ trông như vậy rồi, đừng có làm ồn nữa, biết đâu ca ca con còn tệ hơn họ ấy!"

"Á!" Đô Đô trợn tròn mắt kinh ngạc, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra ca ca mình sẽ bẩn thỉu đến mức nào.

Tuy nhiên... Tuy nhiên nếu ca ca mình thực sự bẩn thỉu như vậy thì nó sẽ cố gắng nhịn không chê bai ca ca.

Rất nhanh Tần Kỳ An đã mang theo đồ đạc đi đến cửa Cống viện, Đô Đô nhảy lên từng cái một, muốn nhìn cho kỹ nhưng mà nó quá thấp, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn nó một cái sau đó dùng một tay bế nó lên cao: "Nhìn cho kỹ xem ca ca ở đâu, cẩn thận một chút!"

Đô Đô nhận được nhiệm vụ gian khổ này, rất là nghiêm túc, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt sĩ tử, cuối cùng… "Tìm thấy rồi! Ca ca đi ra rồi!"

Đô Đô thấy Tần Kỳ An nhìn xung quanh, vội vàng hô to: "Ca ca ơi! Ca ca ơi! Chúng ta ở đây! Ở đây!"

Nó vừa gọi, vừa vẫy tay!

Hơn nữa, nó lại được Tần Tĩnh Trì bế lên cao, đặc biệt dễ thấy cho nên khá dễ phát hiện, cộng thêm giọng nói sang sảng của nó muốn người ta không chú ý cũng khó.

Rất nhanh, Tần Kỳ An chen về phía họ.

"Phù... Đông quá!"

Đô Đô vội vàng muốn nhảy xuống khỏi người Tần Tĩnh Trì, Tần Kỳ An thấy vậy, trực tiếp dùng một tay nó xuống đất: "Cẩn thận chút."

Đô Đô xuống đất, cẩn thận quan sát Tần Kỳ An, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, sau đó lại tiến gần ngửi ngửi cậu.

Lập tức mãnh liệt lui ra, nó ở trước mũi quạt một cái: "Ca ca, cả người huynh đều thối!"

Tần Kỳ An vừa nghe trực tiếp kéo nó vào trong lòng mình: "Nào, cảm thụ một chút!"

Đô Đô giãy dụa một hồi lâu mới từ trong lòng cậu thoát ra.

"Ca ca ơi, đệ nói thật đấy, huynh chưa bao giờ bốc mùi như thế này!"

"Huynh không tắm rửa không gội đầu nhiều ngày như vậy nên đương nhiên sẽ thối rồi! Đệ không đau lòng ca ca đệ vất vả như vậy mà còn ghét bỏ huynh! Đệ còn là đệ đệ ruột của huynh hay không thế?"

Giang Oản Oản bất lực kéo Đô Đô lại: "Được rồi được rồi, mau giúp ca ca xách đồ, chúng ta mau về nhà thôi, để ca ca tắm rửa, gội đầu sau đó ăn một bữa thật ngon!"

Tần Kỳ An nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Cha nương, Nam Tinh không đến sao?"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản sững sờ.

"Ngày nào Thái tử điện hạ cũng rất bận rộn, hiện giờ lại đúng lúc kỳ thi Hội kết thúc nên tất nhiên càng có nhiều việc phải làm." Giang Oản Oản nói.

Tần Kỳ An gật đầu: "Được rồi."

Sau đó, cậu mỉm cười ôm lấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Đi thôi! Chúng ta mau về nhà! Con nhớ đồ ăn nhà lắm rồi! Thèm quá!"

Đô Đô cố gắng xách tấm chăn của mình, cười toe toét nói: "Ngoại tổ phụ, ngoại mẫu và tổ phụ mẫu đang ở nhà làm đồ ăn cho huynh đấy, hôm qua họ đã đi mua rất nhiều đồ ăn! Hôm nay, huynh tha hồ ăn ngon nhé!"

Tần Kỳ An vòng tay qua cổ nó: "Đi nào, nhóc lùn, chúng ta về nhà!"

"Đệ không phải nhóc lùn! Đệ chỉ là chưa cao thôi! Cứ chờ đấy! Sau này khi đệ lớn bằng ca ca, nhất định sẽ cao hơn ca ca!"

Loading...