Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:30:09
Lượt xem: 3

Giang Oản Oản kéo nó đến trước mình: "Được rồi, được rồi! Phụ tử hai người đang làm gì vậy! Hôm nay ca ca nhà chúng ta mới là đối tượng mọi người nên quan tâm, ca ca đã sắp vào trong rồi, hai người đừng chơi ở đây nữa.”

Đô Đô chỉ gật đầu mà lòng không phục nói: "Vâng ạ."

Ngay sau đó nó còn không cam lòng làm mặt quỷ với Tần Tĩnh Trì.

DTV

Sau khi Tần phụ Tần mẫu và những người khác đã cẩn thận dặn dò, Tần Kỳ An cũng nên vào trong.

Cậu cầm tất cả mọi thứ trong tay để chuẩn bị kiểm tra: "Được rồi, gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, trời lạnh, mọi người hãy về nhà sớm đi! Đợi con trở lại!"

Ngay sau đó thúc giục: "Mọi người đi nhanh đi, con nhìn mọi người đi rồi con sẽ vào!"

Mọi người mới bất đắc dĩ xoay người, một bước xoay đầu ba lần giống như đang tiễn biệt nhau hàng nghìn dặm.

Khi một nhà già trẻ lớn bé của họ đi xa, đã biến mất không thấy thì Tần Kỳ An lại bắt đầu nhìn xung quanh, nhìn thật lâu cũng không thấy người mà mình muốn gặp.

Nhưng quân lính ở cửa viện đã bắt đầu thúc giục: "Là thí sinh phải không? Nếu đúng thì vào nhanh, việc kiểm tra nhiều đồ đạc như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian!"

Cậu gật đầu, lại đợi thêm một lúc nhưng vẫn không thấy ai đến, chỉ có thể mang theo bao lớn bao nhỏ vào cổng viện.

Khi cậu vừa vào không bao lâu thì có một chiếc xe ngựa dừng ở cửa viện, sau đó, Mộ Nam Tinh nhanh chóng nhảy xuống xe.

Cậu ấy nhìn kỹ xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tần Kỳ An, cậu ấy thở dài. Bỏ đi, chín ngày mà thôi, chỉ là đoán chừng sau chín ngày thì người nọ sẽ lại dỗi cậu ấy.

Trở lại trên xe ngựa, Mộ Nam Diệp vội hỏi: "Hoàng huynh, sao huynh trở về nhanh thế? Huynh không gặp huynh ấy hả?"

Mộ Nam Tinh gật đầu: "Ừ, chắc là đệ ấy đã vào cổng viện rồi."

Thấy cậu ấy có phần lo lắng, Mộ Nam Diệp kéo tay cậu ấy nói: "Hoàng huynh, đừng lo lắng! Chắc chắn huynh ấy sẽ đỗ! Dù đôi khi huynh ấy thích quấn huynh nhưng huynh ấy vẫn rất lợi hại!"

Mộ Nam Tinh nhíu mày nhìn cậu bé trước mặt: “Lần đầu tiên ta nghe đệ khen đệ ấy như vậy? Nếu đệ cảm thấy đệ ấy rất lợi hại, thế tại sao đệ luôn nhìn đệ ấy không thuận mắt?”

"Hoàng huynh, nói đến điều này thì đệ lập tức tức giận, đệ luôn cảm thấy huynh ấy có ý đồ bất chính với huynh! Ngày nào huynh ấy cũng quấn huynh thì thôi, thế mà huynh ấy còn nói xấu đệ trước mặt huynh, đệ đã nghe thấy rồi! Cho nên huynh ấy thật sự đáng ghét!"

"Nói xấu gì vậy? Sao huynh không nhớ!"

Mộ Nam Diệp cuống cuồng nói: "Chính là lần đó! Lần đó đệ lén chạy ra ngoài tới nhà huynh ấy để tìm huynh, huynh ấy nói đệ là một tiểu quỷ dính người!"

Mộ Nam Tinh khẽ cười: "Nhưng đệ không phải là một tiểu quỷ dính người sao? Hơn nữa, ngày đó đệ ấy cũng khen đệ đáng yêu, đệ không nghe thấy phần này sao?"

"Hoàng huynh! Sao nam nhân có thể nói đáng yêu được? Điều đó không phải là lời khen, nếu... Nếu sau này huynh ấy muốn khen đệ, huynh bảo huynh ấy khen đệ tuấn tú, khen đệ thông minh! Đó mới là những lời đệ thích nghe!"

Giọng ngừng lại một lúc rồi cậu bé nói tiếp: “Với lại... Với lại đệ cũng không quá dính người! Hoàng huynh là hoàng huynh của đệ, hoàng huynh lợi hại như vậy, đệ hâm mộ huynh như thế thì có gì sai?”

Sau khi cậu bé hỏi xong thì cậu ấy đáp lại nghiêm túc: "Không sai! Không có chút sai lầm nào cả!"

Mộ Nam Diệp mỉm cười: "Được, Diệp nhi của chúng ta không sai, đệ chỉ là một bình giấm nhỏ thôi!"

Mộ Nam Tinh vừa định gật đầu nhưng nhận ra điều không ổn: "Bình giấm nhỏ là gì? Hoàng huynh, huynh lại đang trêu chọc đệ! Huynh cũng bắt đầu làm người ta chán ghét giống như huynh ấy rồi!"

"Nhưng..." Cậu bé lẩm bẩm: "Nhưng đệ vẫn rất thích huynh, ca ca, lát nữa chúng ta đi đâu đây? Đi giáo trường sao?"

Mộ Nam Tinh suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Chúng ta đón Đô Đô trước, đệ ấy đã không đến giáo trường rất nhiều ngày rồi, không thể tiếp tục lười biếng nữa!"

"Được được được! Chúng ta đi tìm huynh ấy! Huynh ấy đã hứa sẽ dạy đệ trượt ván vào hôm qua!"

"Chẳng phải đệ biết rồi sao?" Mộ Nam Tinh nghi ngờ hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-389.html.]

"Mặc dù đệ biết nhưng chỉ biết trượt về phía trước một cách đơn giản, không… Không ngầu chút nào! Đô Đô, huynh ấy có nói huynh ấy trượt ngầu hơn đệ nhiều lắm!”

Đến nhà họ Tần, cả nhà họ đều bận rộn, Giang Oản Oản và Đô Đô đang ăn sáng. Trước khi đưa Tần Kỳ An đến Cống viện, Giang Oản Oản đã làm mấy lồng bánh bao, lúc trở về vẫn còn nóng hổi.

Đô Đô ăn từ tốn từng cái một, trông ăn rất ngon lành.

Sau khi Mộ Nam Tinh và Mộ Nam Diệp gõ cửa bước vào, Mộ Nam Diệp liếc mắt một cái đã nhìn thấy bánh bao trên bàn, cậu bé không nhịn được l.i.ế.m liếm môi mấy cái, hương vị này thật sự quá thơm!

Giang Oản Oản vội vàng mời họ ngồi xuống.

"Thái tử điện hạ, tiểu hoàng tử điện hạ, hai người mau ngồi xuống ăn sáng đi! Hôm nay, bánh bao làm thơm lắm! Đô Đô nhà ta ăn cực kỳ nhiều luôn!"

Mộ Nam Diệp vội vàng gật đầu: "Thơm quá ạ! Thẩm!"

Mộ Nam Tinh nhìn bàn đầy thức ăn thơm phức, cũng không thể cưỡng lại được: "Chúng cháu lại đến ăn ké rồi."

Đô Đô chạy lon ton vào bếp lấy bát đũa đưa cho hai huynh đệ họ: "Nam Tinh ca ca, Diệp đệ đệ, hai người mau nếm thử đi, bánh bao này thật sự siêu ngon! Ca ca đệ trước khi đi thi Hương còn vội vàng ăn hết một lồng đấy!"

Mộ Nam Diệp nhận bát đũa là không kìm được lập tức gắp bánh bao ăn, bánh bao được làm nhỏ, lại không quá nóng nên ăn một miếng cũng vừa miệng.

"Oa! Ngon quá! Thẩm giỏi quá đi mất! Ngày nào cháu cũng muốn ăn!"

Giang Oản Oản cười nói: "Nếu tiểu hoàng tử nhà chúng ta thích vậy thì gọi một ngự trù đến tận nhà học, muốn ăn cũng tiện hơn một chút, nếu không cần ăn thường xuyên thì cứ đến nhà thẩm ăn, thẩm làm cho các con!"

Mộ Nam Diệp chỉ biết gật đầu: "Tốt! Cảm ơn thẩm!"

Mộ Nam Tinh bất đắc dĩ gõ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Nói bậy bạ gì đó! Thẩm nào có thời gian làm cho đệ, cả ngày ăn chực uống chực vẫn chưa đủ hả, còn biết được voi đòi tiên nữa!"

Mộ Nam Diệp cười với cậu ấy sau đó giải thích: "Thái tử ca ca, đó là bởi vì thẩm thích đệ mà, thích đệ mới làm cho đệ! Có phải không? Thẩm?" Cậu bé quay đầu nhìn Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản gật đầu: "Đúng! Thẩm thích tiểu hoàng tử nhà chúng ta!"

Đô Đô cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, đệ cũng thích Diệp đệ đệ!"

Ăn sáng xong, Đô Đô thay một bộ quần áo gọn gàng rồi cùng hai huynh đệ Mộ Nam Tinh và Mộ Nam Diệp đến trường bắn.

Đô Đô tầm khoảng mười một, mười hai tuổi, tuy cơ thể chưa cao lớn nhưng sức lực lại không hề nhỏ, ít nhất có thể kéo được tất cả các loại cung tên nào hơn nữa tỷ lệ b.ắ.n trúng rất cao!

Đô Đô chọn một con ngựa nhỏ màu nâu, bắt đầu phi nước đại trên trường bắn.

Ngay cả những người lính Hắc Kỵ cũng cảm thấy nó có thiên phú dị bẩm, lợi hại hơn ca ca nó rất nhiều.

Nó còn nhận rất nhiều người ở trong Hắc Kỵ quân làm sư phụ, chỉ cần nhìn thấy người ta phương diện nào đó làm rất xuất sắc là muốn nhận người ta làm sư phụ!

Nhưng mà mọi người thích nó nên đều chiều theo nó, thậm chí còn tự hào vì trở thành sư phụ của nó, dù sao đây cũng đại diện cho sự khẳng định đối với thực lực của họ.

"Đô Đô! Mau tới đây! Sư phụ dạy con một bộ quyền pháp mới!"

"Đô Đô, đến chỗ Lý sư phụ nào! Sư phụ dạy con múa một bộ song thương!"

"Đến chỗ ta, sư phụ đối chiến với con! Kiểm tra con!"

...

Đô Đô xoay người xuống ngựa sau đó chui vào đám đông.

"Con muốn thử hết, các sư phụ đừng vội, con sẽ thử từng cái một!"

Mộ Nam Tinh nhìn họ với vẻ mặt quen thuộc, mặc dù Hắc Kỵ quân đều kính trọng cậu bé nhưng cũng không quá cung kính, họ sẽ tự giác huấn luyện, mệt mỏi thì tự nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chơi đùa một chút, Mộ Nam Tinh cũng không quản.

Loading...