Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:30:07
Lượt xem: 4

Tiểu tử bĩu môi nói: "Hoàng huynh, hôm nay huynh lại không đợi đệ! Hôm qua đệ đã nói rồi, hôm nay đệ muốn đến đây với huynh! Cho nên đệ chỉ có thể tự đến!"

Sau đó cậu bé lại nhìn về phía Tần Kỳ An, ánh mắt cậu bé dừng lại trên người Tần Kỳ An, đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần: "Tần công tử! Huynh lại chiếm lấy hoàng huynh của đệ! Huynh thật phiền phức!"

Tần Kỳ An thành thạo véo má phúng phính của cậu bé, mỉm cười nói: “Tiểu hoàng tử điện hạ là hâm mộ c.h.ế.t huynh sao?"

Tiểu nam hài bĩu môi: "Hừ! Hoàng huynh của đệ thích đệ nhất! Đệ là thân đệ của huynh ấy! Huynh là ai?"

Tiểu tử quay đầu nhìn Mộ Nam Tinh: "Hoàng huynh, phải không? Huynh nói xem huynh có thích đệ nhất không?"

Mộ Nam Tinh gật đầu qua loa: "Đúng đúng đúng, hoàng huynh thích Diệp nhi của chúng ta nhất."

Cậu ấy vừa dứt lời thì tiểu tử lập tức đắc ý nhìn Tần Kỳ An.

Tần Kỳ An cười khẽ rồi đặt tay lên người Mộ Nam Tinh, sau đó nhân lúc cậu ấy không chú ý, trực tiếp ôm người lên.

Cậu cúi đầu nhìn tiểu tử, đắc ý nói: "Huynh còn có thể ôm hoàng huynh của đệ, đệ thì không làm được đâu?"

Mộ Nam Diệp kinh ngạc liếc nhìn cậu, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Huynh đừng đắc ý! Đợi đên lớn lên là có thể ôm được rồi!"

Mộ Nam Tinh kinh ngạc trong chốc lát, vội vàng giãy khỏi vòng tay của Tần Kỳ An, giọng không khỏi cao lên: "Đệ đang làm gì vậy?"

Tần Kỳ An ngẩn ra: "Huynh... Huynh giận rồi sao?"

DTV

Mộ Nam Tinh nhìn cậu: "Ta... Có nhiều người như vậy, đệ ôm ta làm gì? Để người khác nhìn thấy thì sẽ nói thế nào? Không hợp phép tắc!"

Tần Kỳ An gật đầu, biểu cảm có hơi tổn thương: "Được rồi, đệ... Đệ sẽ không như vậy nữa."

Mộ Nam Tinh nhìn vẻ mặt buồn bã của cậu, muốn nói lại thôi, cậu ấy muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết nói thế nào đành phải quay người đi.

Mộ Nam Diệp thấy Tần Kỳ An ăn quả đắng, tuy rằng cậu bé nên vui mừng nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của hoàng huynh, cậu bé muốn cười lại phải cố nhịn.

"Hoàng huynh…"

Mộ Nam Tinh nắm lấy vai cậu bé nói: "Diệp nhi, hoàng huynh đã nói với đệ rồi, đệ không được tự ý chạy đến giáo trường! Chỉ khi hoàng huynh dẫn đệ đến, đệ mới có thể đến! Phải nghe lời, biết chưa?"

Mộ Nam Diệp bĩu môi: "Hoàng huynh không dẫn đệ đến, huynh chỉ biết nói dối! Chỉ biết lừa hài tử! Đệ không theo huynh, huynh sẽ không dẫn đệ đến! Ngày nào huynh cũng ở bên ngoài, đệ đều không nhìn thấy huynh! Huynh không dẫn đệ theo, đệ chỉ có thể một mình."

Dứt lời, cậu bé càng buồn hơn, miệng cứ mếu máo, Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An nhìn thấy thì biết cậu bé sắp khóc rồi.

Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh nhìn nhau, sau đó Tần Kỳ An ôm Mộ Nam Diệp vào lòng: "Tiểu hoàng tử điện hạ, nếu đệ khóc, mọi người sẽ cười nhạo đệ đấy, lúc hoàng huynh của đệ nhỏ như đệ, huynh ấy cũng không khóc đâu."

Mộ Nam Diệp vừa nghe, miệng nhỏ lập tức không mếu nữa, cậu bé trừng mắt nhìn Tần Kỳ An, được voi đòi tiên để tranh thủ quyền lợi cho mình: "Muốn đệ không khóc cũng được, đệ muốn đến nhà huynh chơi! Huynh bảo đệ đệ của huynh dạy đệ chơi ván trượt! Được không?"

Tần Kỳ An cười gật đầu: "Có gì không được, nếu đệ muốn, lúc nào cũng được!"

Tiểu tử vừa nghe đã lập tức cười phá lên: "Vậy hôm nay đệ có thể đến không?"

"Được!"

Mộ Nam Diệp vừa nghe thì vùng vẫy xuống đất: "Vậy hôm nay đệ không làm phiền hai người nữa! Đệ đi đến nhà huynh chơi!"

"Hoàng huynh, hai người chơi vui nhé! Đệ đi đây!"

Mộ Nam Tinh ngớ người nhìn theo bóng lưng của cậu bé, tiểu tử này nói là làm!

Qua ngày khác, cũng chẳng biết cậu bé sẽ làm trò gì!

Lúc trở về, Mộ Nam Tinh nhìn Tần Kỳ An đang dựa vào cửa sổ xe giận dỗi, nghĩ đến ngày mai cậu sẽ đi thi khoa cử, cậu ấy vẫn nên dỗ dành một chút.

"Tần Kỳ An?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-388.html.]

Tần Kỳ An nhìn cậu ấy: "Sao vậy?"

"Đệ giận cái gì? Đệ rõ ràng biết ta không thích đệ đột nhiên đụng vào ta, đột nhiên ôm ta! Đệ đột nhiên như vậy, tất nhiên ta sẽ không quen."

Lúc này Tần Kỳ An mới quay đầu lại: "Đệ không hiểu tại sao huynh luôn như vậy, chúng ta là quan hệ gì? Chúng ta có thể coi là cùng nhau lớn lên nhưng... Đệ luôn cảm thấy huynh có chuyện gì đó giấu đệ, mà không phải chuyện nhỏ."

Ánh mắt Mộ Nam Tinh khựng lại: "Đệ nghĩ nhiều rồi."

Cậu ấy kéo cánh tay Tần Kỳ An dỗ dành: "Được rồi, đệ đừng giận nữa, nói vậy, ngày mai đệ vào trường thi rồi, trong đó hoàn cảnh không tốt lắm, đồ ăn cũng chỉ có thể mang theo đồ đơn giản, mang thêm chăn ấm. Buổi tối thì nghỉ ngơi sớm, đừng để bài thi đến tối hoặc mấy ngày sau mới làm, biết chưa?"

Lúc này Tần Kỳ An mới cười với cậu ấy: "Ừ, gia gia nãi nãi và ngoại tổ phủ ngoại tổ mẫu mua cho đệ rất nhiều thứ lộn xộn, cái gì cũng có! Huynh không cần lo lắng."

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Mỗi lần khoa cử đều là vào đầu xuân, thời tiết vẫn còn rất lạnh, có thể có người mắc phong hàn, cũng có thể không có cách nào ăn cơm nóng, cho nên sau khi thi xong, rất nhiều người trở về đều sẽ bị bệnh một trận.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ Tần đưa Tần Kỳ An đến trường thi.

Bên ngoài trường thi đã xếp hàng dài, mỗi thí sinh đều cầm hoặc ôm đủ thứ đồ đạc.

Tuy nhiên, phần lớn thí sinh không phải người kinh thành nên chỉ có một mình, không có người đi cùng.

Còn Tần Kỳ An thì cả nhà đi theo như thế này là cảnh tượng chưa từng có.

Ngay cả thí sinh bản địa ở kinh thành cũng chỉ có nhiều nhất hai ba người đi cùng, chứ không có tận bảy tám người như họ.

Ngay cả Đô Đô cũng giúp xách đồ.

Bởi vì nó vừa nói là gió lùa vào miệng thì miệng sẽ đau nên nó vừa bịt miệng vừa nói: "Ca ca ơi, lúc huynh thi đừng sợ, với huynh mà nói chắc chắn là dễ lắm. Thi xong vui vẻ, ra ngoài vui vẻ, sau đó vui vẻ ăn đồ ngon nương nấu!"

Giang Tư Nguyệt véo tai nó: "Nói bậy bạ gì thế? Phải thi thật nghiêm túc! Lúc thi phải nghiêm túc cẩn thận mới được!"

"Vâng vâng! Vậy thì nghiêm túc cẩn thận! Nhưng cũng có thể vui vẻ mà! Không mâu thuẫn gì cả."

Tần Kỳ An nhận lấy đồ trong tay nó: "Chỉ đệ là có lý!"

Tần Tĩnh Trì vỗ vai Tần Kỳ An: "Nhi tử, đừng căng thẳng, lúc thi bình tĩnh, đỗ cũng được, không đỗ cũng không sao!"

Giang Oản Oản véo mạnh hắn một cái: "Chàng nói cái gì thế? Nhi tử của chúng ta ngày nào cũng vất vả như thế, đương nhiên phải chúc nó đỗ! Bây giờ nói những lời mất tinh thần thế làm gì! Mau phi phi phi!"

Tần Tĩnh Trì bất lực nhìn nàng: "Nói thế thì ngốc quá."

Thấy Giang Oản Oản trừng mắt, hắn vội vàng nói: "Được được được! Phi phi phi! Phi phi phi! Được chưa?"

Thấy cha mình bị ăn hiếp, huynh đệ Tần Kỳ An và Đô Đô cười khúc khích.

Đại nhi tử thì hắn không dám nói gì, nhưng tiểu nhi tử thì hắn không thể bắt nạt một chút sao.

Nghĩ đến đây, Tần Tĩnh Trì trực tiếp đặt hai tay dưới cánh tay Đô Đô rồi cù nó, Đô Đô sợ nhất cái này.

"A! Cha! Hahaha! Cha! Cha phiền quá đi! Hahaha! Nương! Ca! Hai người mau cứu con đi! Hahaha!"

Đô Đô né trái tránh phải trong lòng Tần Tĩnh Trì nhưng sao né được bàn tay vô tình của Tần Tĩnh Trì!

Tần phụ Tần mẫu, Giang Tư Nguyệt, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương kéo Tần Kỳ An sang một bên dặn dò cẩn thận, nào có quan tâm đến việc tiểu tử này có bị bắt nạt hay không.

Giang Oản Oản đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, không giúp đỡ cũng không ngăn cản.

Cuối cùng Đô Đô cũng thoát ra được, nó nhanh chóng chạy đến sau lưng Giang Oản Oản rồi ôm chặt lấy eo nàng không buông: "Nương! Nương mau! Đuổi đại thúc xấu xa này đi cho con! Con sắp bị ông ấy bắt nạt c.h.ế.t rồi! Huhuhu…"

Nói xong, nó còn bắt đầu giả vờ khóc nhưng khóe mắt lại không có một giọt nước mắt nào.

Loading...