Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 387
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:30:05
Lượt xem: 4
Đô Đô cứng miệng nói: "Nhưng Nam Tinh ca ca vẫn luôn khen đệ! Huynh ấy chưa từng khen huynh nhiều như vậy!"
Giang Oản Oản đứng bên cạnh nghe hai huynh đệ họ đấu khẩu, bất lực lên tiếng: "Được rồi, Đoàn Đoàn, con đừng so đo với đệ đệ, Đô Đô, con đừng chọc ca ca, ngày mai ca ca phải đi thi rồi! Nếu ảnh hưởng đến ca ca, con sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Tần mẫu cũng gật đầu: "Lời nương các con nói đúng đấy!"
Tần Kỳ An cười toe toét thêm dầu vào lửa: "Nhóc lùn, huynh đi tìm Nam Tinh ca ca luôn khen đệ đây, chắc huynh ấy không hẹn đệ đúng không? Nhưng huynh ấy lại hẹn huynh, giờ phải làm sao đây?"
Cậu đi về phía cửa, giữa đường thì xoa đầu Đô Đô: "Vậy ca ca của đệ đành tự đi thôi, hahaha!"
Đô Đô mặt không biểu cảm nhìn cậu rời đi, sau đó nhìn Giang Oản Oản, đành tự mình tìm bậc thang để xuống: "Thôi vậy, huynh ấy sắp đi thi rồi, con mới lười so đo với huynh ấy."
Nói xong, nó khoanh tay sau đầu rồi chậm rãi bước ra khỏi vườn.
Giang Oản Oản đứng phía sau nhìn dáng vẻ của nó, không nhịn được lên tiếng: "Đi đứng cho đàng hoàng, đừng có lêu lổng! Trông chả ra sao cả."
"Còn biết rồi." Đô Đô quay đầu nháy mắt với nàng, còn tặng nàng một nụ hôn gió.
Sau đó, nó không ngoảnh lại mà rời khỏi nhà.
Giang Oản Oản bất lực nhìn Tần mẫu, cả hai bật cười thành tiếng.
Những người khác ngồi trước bàn cũng không nhịn được cười.
Tần Kỳ An đến giáo trường thì thấy Mộ Nam Tinh đang cưỡi Hắc Phong, quay lưng về phía cậu quan sát quân Hắc Kỵ tập luyện.
Cậu khẽ cười, chậm rãi bước tới, trực tiếp lật người lên ngựa ngồi sau Mộ Nam Tinh.
Cậu ôm Mộ Nam Tinh vào lòng, duỗi tay nắm lấy dây cương, nghiêng đầu cười với cậu ấy.
Hắc Phong đã quen với những động tác này của cậu, còn Mộ Nam Tinh thì vẫn giật mình như mọi khi.
DTV
"Tần Kỳ An! Đệ lại đến nữa sao?" Mộ Nam Tinh bất lực nói.
Tần Kỳ An ghé sát vào tai cậu ấy, khẽ nói: "Tinh Tinh ca, Thái tử điện hạ của đệ, huynh lại không chịu ngừng lại! Đệ đang giúp huynh luyện tập đấy, nếu một ngày nào đó huynh ra chiến trường, có người lén lút tập kích huynh từ phía sau, huynh cũng phải có sự chuẩn bị chứ?"
Mộ Nam Tinh thành thạo đưa tay đẩy đầu cậu ra: "Ta đã nói rồi, đệ đừng đến gần ta như vậy, thở ra bên tai ta, khó chịu lắm!"
Tần Kỳ An nhìn đôi tai trắng nõn của cậu ấy, lại nhìn xuống cần cổ trắng ngần của cậu ấy rồi đột nhiên nắm chặt dây cương, nắm lấy tay Mộ Nam Tinh đang cầm roi ngựa, quất một cái, Hắc Phong phi nhanh về phía trước.
Mộ Nam Tinh không kịp phản ứng, cả người không tự chủ được ngả về phía sau, Tần Kỳ An nắm chặt dây cương, cũng ôm chặt cậu ấy: "Tinh Tinh ca! Huynh yên tâm, đệ sẽ ôm chặt huynh! Đã lâu không gặp Hắc Phong, nó thích đệ, đang thay huynh chào đón đệ đấy!"
“Này!”
Gió từng cơn thổi vù vù bên tai, vì vẫn là mùa xuân nên thời tiết còn hơi lạnh.
Gió lạnh thổi tới khiến Mộ Nam Tinh không nhịn được mà răng va vào nhau lập cập, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Có lẽ Tần Kỳ An đã nhận ra nên cậu kéo chiếc áo choàng dày của mình, quấn chặt Mộ Nam Tinh vào lòng mình: "Như vậy sẽ không lạnh nữa."
Toàn thân bỗng cảm thấy ấm áp, Mộ Nam Tinh dựa vào n.g.ự.c cậu, không nhịn được mà nhắm mắt lại một cách thoải mái.
Tần Kỳ An nghiêng đầu nhìn cậu ấy, mỉm cười rồi ôm chặt hơn.
Đột nhiên, không biết cánh tay đang kéo dây cương phía trước của Tần Kỳ An đã chạm vào đâu mà Mộ Nam Tinh cứng người, đột ngột ngồi thẳng dậy dịch người về phía trước một chút: "Đệ… Đệ đừng ôm ta chặt như vậy, ta… Ta không thích."
Tần Kỳ An tỏ vẻ tủi thân, biện giải: "Chẳng phải đệ nghĩ như vậy sẽ ấm hơn sao!"
Cậu ôm chặt Mộ Nam Tinh kéo cậu ấy trở lại lòng mình rồi gác đầu lên vai cậu ấy, cọ má vào má Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca… Huynh không lạnh nhưng đệ lạnh."
Cảm nhận được làn da ấm áp trên má, cơ thể Mộ Nam Tinh không tự chủ được mà run lên: “Đệ... Đệ đã bao lớn rồi! Đệ còn tưởng là lúc nhỏ sao? Còn... Còn làm nũng…”
Tần Kỳ An lắc đầu: “Cho dù đệ bao lớn, huynh đều là Tinh Tinh ca của đệ! Tinh Tinh ca… Tinh Tinh ca…”
Mộ Nam Tinh bối rối nắm lấy yên ngựa định xuống ngựa: "Đệ… Đệ tự cưỡi đi! Ta… Ta xuống xem họ luyện tập."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-387.html.]
Nhưng Tần Kỳ An nào cho cậu ấy cơ hội đó, cậu lại quất một roi ngựa, vốn dĩ Hắc Phong đã dừng lại tiếp tục phi trên giáo trường: "Ngày mai đệ phải thi rồi! Lo lắng lắm! Huynh chiều đệ lần này thôi!"
Dù chỉ cần muốn là có thể xuống ngựa bất cứ lúc nào nhưng Mộ Nam Tinh nghĩ lại, thôi vậy, người này đúng là phải thi nhiều ngày, cứ mặc cậu đi.
Những người trên giáo trường đang cầm đao thương so tài. Nhìn thấy hai người họ cưỡi Hắc Phong chạy vòng quanh nhưng họ đã quen từ lâu rồi.
Thậm chí mọi người còn đồn đại riêng với nhau rằng hai người họ có phải đoạn tụ không, dù sao thì tiểu cữu của Tần Kỳ An, tức là Tư Nguyệt công tử năm xưa cũng đã làm ầm ĩ mấy ngày vì nhị công tử của phủ Tể tướng!
Chuyện đó ai mà không biết chứ!
Tần Kỳ An là ngoại sanh của Giang Tư Nguyệt, nói không chừng… Cũng vậy!
Mọi người vừa luyện tập vừa nói chuyện phiếm.
“Chẳng lẽ Thái tử điện hạ và Tần công tử thật sự là như vậy sao?”
“Ngài ấy không thể… Không thể!”
“Ai nói không thể? Quan hệ tốt kia của hai người họ… Chậc chậc chậc, cũng không chắc đâu!”
"Có liên quan gì đến chúng ta chứ! Thái tử điện hạ là chủ tử của chúng ta! Người làm gì thì chúng ta không được bàn tán!"
"Ta chỉ nói vậy thôi, ta chỉ… Chỉ thấy nếu Thái tử điện hạ là như vậy thì… Thì sau này ngôi vị hoàng đế chẳng phải… Chẳng phải sẽ rơi vào tay tiểu hoàng tử sao!"
"Tiểu hoàng tử bám riết lấy Thái tử điện hạ của chúng ta quá! Ngày nào cũng đòi theo Thái tử điện hạ đến giáo trường, chắc sẽ không tranh giành với Thái tử điện hạ của chúng ta sao?"
“Nhưng… Nếu Thái tử điện hạ ở bên Tần công tử, vậy cũng… Cũng…”
Nghe nói như vậy, những người khác cũng không bằng lòng!
“Cũng cái gì? Tần công tử mang rất nhiều món ăn ngon kia tới, đều là nuôi chó sao?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Ngài ấy tốt với chúng ta như vậy, chúng ta cũng không phản đối! Huống chi, chúng ta cũng không có lập trường giai cấp để phản đối.”
“Hahaha, nếu ngài ấy mang thêm món ăn cho chúng ta, ta cũng… Cũng có thể đồng ý hôn sự này.”
Bên này đang bàn tán sôi nổi, còn hai nhân vật chính ở bên giáo trường vẫn đang cưỡi Hắc Phong đi đi lại lại.
Mọi người không khỏi nghĩ, Hắc Phong thật sự phải chịu đựng quá nhiều.
Thấy Tần Kỳ An vẫn chưa có ý định dừng lại, Mộ Nam Tinh thở dài, đột nhiên giật dây cương, cậu ấy quay đầu nhìn Tần Kỳ An: "Được rồi, đệ còn muốn thế nào nữa?"
Tần Kỳ An gật đầu hài lòng: "Được rồi, được rồi!"
Vừa nói xong, cậu lập tức lật người xuống ngựa.
Cậu ngẩng đầu nhìn Mộ Nam Tinh trên lưng ngựa rồi duỗi tay ra, chớp mắt với Mộ Nam Tinh: "Xuống đi, đệ đỡ huynh!"
Mộ Nam Tinh liếc nhìn cậu, không nói một lời đã xuống ngựa từ phía bên kia.
Lúc này, ở cổng giáo trường có một tiểu nam hài năm sáu tuổi nhảy xuống từ một chiếc xe ngựa, phía sau có mấy cung nhân lo lắng đi theo cậu bé.
"Ôi chao, tiểu hoàng tử, người chậm một chút!"
"Chậm một chút! Nếu ngã thì làm sao bây giờ!"
Tiểu nam hài không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng vào giáo trường.
Chạy một lúc đã nhìn thấy Mộ Nam Tinh từ xa, đôi mắt tiểu hài sáng lên, chạy càng nhanh hơn!
Không lâu sau, cậu bé đã đ.â.m vào lòng Mộ Nam Tinh: "Hoàng huynh! Hoàng huynh!"
Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn tiểu nam hài đang ôm chân mình, bất lực xoa trán: "Diệp nhi! Sao đệ lại tự ý chạy ra khỏi cung vậy? Phụ hoàng và mẫu hậu có biết không?"
Mộ Nam Diệp lắc đầu: "Không biết!"