Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 386
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:30:03
Lượt xem: 3
Đô Đô bị cậu ta đánh thức, nó chui vào trong chăn nghe tiếng khóc của cậu ta mà đau lòng vô cùng.
Nó không dám nhúc nhích, im lặng lắng nghe, cảm nhận được giường rung lên vì Giang Tư Nguyệt run rẩy.
Nó bĩu môi, tiểu cữu…
Đợi Giang Tư Nguyệt khóc đủ, cậu ta chậm rãi lau nước mắt định xuống giường thì nghe thấy tiếng nức nở bên cạnh.
Cơ thể cậu ta cứng đờ trong nháy mắt, đây là...
Giang Tư Nguyệt chậm rãi vén chăn lên, chỉ thấy Đô Đô đang cuộn tròn nức nở tới thương tâm trong chăn bên cạnh cậu ta.
"Đô Đô..."
DTV
Đô Đô vừa nghe thấy giọng Giang Tư Nguyệt thì ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Đôi mắt nó đỏ hoe, nước mắt vẫn không ngừng rơi, thật đáng thương!
Đô Đô bĩu môi, bò vào lòng cậu ta: "Tiểu cữu, cữu đừng buồn, cữu buồn là con cũng muốn khóc, hu... Tiểu cữu, đáng thương quá... Hu..."
Giang Tư Nguyệt bối rối vỗ nhẹ lưng nó, cậu ta không ngờ mình lén khóc vài tiếng mà tiểu tôn này lại nhìn thấy, nghe thấy, còn khóc theo cậu ta, chuyện này...
"Đô Đô ngoan, cữu... Cữu không khóc! Tiểu cữu không khóc nữa, con ngoan nhé."
Sau khi cậu ta dỗ dành một lúc, rốt cuộc Đô Đô cũng nín khóc: "Vậy… Vậy tiểu cữu cũng đừng khóc, nếu không… Nếu không con cũng khóc theo cữu! Muốn khóc thì cùng khóc!"
Giang Tư Nguyệt cười nhẹ: "Được, tiểu cữu hứa với con, sẽ không khóc nữa nhưng mà, Đô Đô, sao con lại ở trên giường của tiểu cữu vậy?"
Nghe vậy, Đô Đô thở dài: "Còn không phải là để chăm sóc cữu sao! Cữu bị ướt mưa, nếu bị cảm thì phải làm sao, chẳng phải sẽ lo c.h.ế.t người à!"
Giang Tư Nguyệt sửng sốt, cậu ta nhìn hài tử dễ thương trước mặt, nghe những lời trẻ con của tiểu tử nhưng đều là lời quan tâm đến cậu ta, làm cậu ta chợt hiểu ra mình thật tệ!
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để người nhà lo lắng, A Tẫn thì cậu ta sẽ cố gắng tìm, một năm, hai năm… Bao nhiêu năm cũng không từ bỏ nhưng những người thân bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng phải hiếu thuận, yêu thương họ, tuyệt đối không thể làm những chuyện khiến họ lo lắng nữa.
Cậu ta ôm Đô Đô vào lòng dỗ dành: "Đô Đô, vậy một lát nữa con đừng nói với mọi người là tiểu cữu đã khóc được không? Tiểu cữu hứa với con, sau này chắc chắn sẽ không khóc nữa, được không?"
Đô Đô cố sức lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn cậu ta nói: "Hừ! Sau này con sẽ ngủ với cữu mỗi ngày, dù sao cữu khóc thì con cũng khóc! Con xem cữu còn khóc được không!"
Nó lập tức nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói: "Không nói thì không nói, dù sao con đã quyết định như vậy rồi, tùy cữu muốn xem con khóc hay không? Nếu cữu không muốn thấy con khóc òa lên thì hãy vui vẻ lên!"
Nói xong, nó lại bổ sung thêm một câu: "Mau dậy ăn sáng đi! Ăn no rồi mới có thể tập trung tìm tiểu cữu nương của con!"
Nói rồi, nó mở cửa chạy ra ngoài.
“Tiểu cữu nương…”
Giang Tư Nguyệt lẩm bẩm một tiếng rồi khẽ cười, cậu ta thầm nghĩ nếu A Tẫn của cậu ta nghe thấy cách gọi này, e rằng sẽ đỏ bừng cả tai, thậm chí còn chui vào lòng cậu ta làm nũng.
Lấy lại tinh thần, cậu ta không còn buồn thương nữa, trong đầu chỉ toàn là những nơi mà Thời Tẫn có thể đến nhưng nếu A Tẫn của cậu ta cố tình muốn rời đi thì sợ rằng không dễ tìm được.
Tuy nhiên, cậu ta sẽ từ từ tìm từng nơi một.
Thế nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, thoắt cái đã năm năm trôi qua.
Nhưng vẫn không có tin tức gì về Thời Tẫn.
Thời gian trôi qua lâu đến nỗi Giang Tư Nguyệt đã dần quen với những ngày tháng không có Thời Tẫn, cảm thấy dùng cả quãng đời còn lại để chậm rãi nhớ về cậu ấy cũng được.
"Đoàn Đoàn, thật sự chỉ có thể mang theo loại bánh này thôi sao? Không thể mang theo loại có nhân được sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-386.html.]
Giang Oản Oản nghi ngờ hỏi.
Tần Kỳ An lắc đầu: "Nương, mang theo đồ ăn gì, người ta cũng sẽ bẻ ra kiểm tra kỹ càng, nếu bẻ ra thì nhân gì cũng sẽ bị moi ra, như vậy cũng không có mùi vị gì nên không cần phải phiền phức như vậy."
Giang Oản Oản ngẩng đầu nhìn thiếu niên đã cao hơn nàng rất nhiều, thậm chí còn cao hơn cả Tần Tĩnh Trì, nàng gật đầu rồi lại lo lắng nói: "Nương nghe nói hội thi này phải thi chín ngày! Giữa chừng lại không được cho ra ngoài, cứ ở trong đó chín ngày như vậy, ra ngoài sẽ ra sao đây?"
Tần Kỳ An đặt tay lên vai nàng, dỗ dành: "Nương, nương đừng lo, sức khỏe của con rất tốt, chỉ có chín ngày thôi, không sao đâu, mọi người cứ ở nhà đợi con về!"
Giang Oản Oản gật đầu: "Được rồi, đến ngày con ra ngoài, chúng ta sẽ cùng nhau đón con!"
"Vâng."
Giang Tư Nguyệt và Đô Đô giúp cậu kiểm tra bút mực, thấy không có vấn đề gì mới cẩn thận giúp cậu bỏ vào túi đựng sách.
"Ca ca, huynh phải thi thật tốt! Tới khi ra ngoài không chừng đã là hội nguyên rồi! Đến lúc đó hoàng đế bá bá lại thích huynh như vậy, chẳng phải Trạng Nguyên sẽ dễ như trở bàn tay sao!"
Đô Đô cười híp mắt nói.
Tần Kỳ An cười nói: "Đệ nói bậy gì vậy! Bệ hạ là minh quân, đương nhiên chỉ coi trọng người thực sự có tài, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!"
Giang Tư Nguyệt vỗ vai cậu: "Ngày mai thi thật tốt, chúng ta ở ngoài đợi con về."
"Vâng! Được!"
Rất nhanh, Tần Tĩnh Trì, Tần phụ và Giang Hiền Vũ đã bước vào từ sân, Tần Tĩnh Trì không thể từ chối họ nên đành phải đi cùng họ mua đủ thứ cho đại tôn tử từ sáng sớm.
Đồ ăn, đồ dùng, đồ mặc, đủ cả.
Vì đương kim hoàng đế thương xót cho các sĩ tử đi thi nên cho phép họ mang theo nhiều đồ hơn trước nhưng việc kiểm tra vẫn không hề lỏng lẻo.
Tần Kỳ An nhìn cha mình xách một giỏ lớn đồ đạc, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng: "Cha, cha cũng không khuyên gia gia nãi nãi và ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu một chút, nhiều đồ thế này, con cũng không mang vào được! Hơn nữa, sĩ tử đông như vậy, nếu mỗi người đều mang nhiều đồ thế này thì chỉ riêng việc kiểm tra cũng phải mất nhiều ngày, còn thi cử gì nữa."
Tần Tĩnh Trì bất lực nói: "Cha cũng không có cách nào, con tự nghĩ cách đi. Dù sao đây cũng là tình thương của họ dành cho con, con tự cân nhắc đi."
Tần Kỳ An hít một hơi thật sâu rồi bước ba bước thành một bước tới ôm lấy Tần mẫu đang đi về phía cậu: "Nãi nãi, con không dùng đến những thứ này, nãi nãi giữ lại, đợi con về rồi dùng."
Tần mẫu trừng mắt nhìn cậu: "Không mang theo cái gì! Nói bậy! Ta nghe người ta nói, chốn trường thi đó không phải nơi người ta ở! Ngày mai con phải mang theo những thứ này cho ta! Chăn ấm, đồ ăn! Thứ nào không cần thiết chứ? Bệ hạ đã nói có thể mang nhiều đồ! Chúng ta phải tuân theo thánh dụ!"
Tần Kỳ An nhìn đồ trước mặt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của nãi nãi nên đành bất lực gật đầu.
Đô Đô đứng bên cạnh cười trộm, vẻ mặt hả hê.
Tần Kỳ An liếc nhìn nó rồi vội vàng dời mắt đi, cậu thực sự không muốn nhìn cái miệng hở hoác của nó.
Tần Kỳ An thấy kỳ lạ, rõ ràng răng của cậu đã thay hết từ trước mười tuổi, còn Đô Đô đến giờ vẫn chưa thay xong.
Nó cười, chỗ răng cửa vốn có giờ chỉ còn một khoảng trống lớn trông thật buồn cười.
Nhưng nó lại không hề thấy mình buồn cười, còn lấy đó làm thú vui.
"Đô Đô, đệ đừng cười nữa, đệ thật xấu xí!" Tần Kỳ An không nhịn được mà nói.
Đô Đô nghe vậy thì vội vàng che miệng lại: "Ca ca, huynh thật đáng ghét! Rõ ràng Nam Tinh ca ca nói đệ như vậy rất đáng yêu mà!"
Tần Kỳ An trợn mắt: "Nam Tinh ca ca gì chứ! Đệ phải gọi là Thái tử điện hạ! Nếu để người khác nghe thấy thì sao?"
Đô Đô bĩu môi: "Giờ đệ và Nam Tinh ca ca thân lắm! Huynh ấy còn nói đệ học võ, học cưỡi ngựa giỏi hơn huynh nhiều! Hơn nữa, chính huynh ấy không cho đệ gọi huynh ấy là Thái tử điện hạ!"
Tần Kỳ An không chút nể nang mà vạch trần: "Vậy sao huynh ấy nói đệ đọc sách kém xa huynh, đệ lại quên rồi sao?"