Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 383
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:29:58
Lượt xem: 4
Thời Tẫn cố nén nỗi đau nhói trong lòng, nghiến răng, nói tiếp: "Ta nói... Ta đã đính hôn rồi, không thể..."
Cậu ấy cố gắng kìm nén sự chua xót trong mắt: "Không thể tiếp tục đùa như vậy nữa, huynh cũng... Huynh cũng đừng đến tìm ta nữa."
Giang Tư Nguyệt như nghe thấy một chuyện cười lớn: "Đùa sao?"
"A Tẫn, ngươi đang đùa với ta sao? Có phải ngươi trách ta đến muộn không? Đều là lỗi của ta! Để bảo bối của ta thất vọng nhưng mà... Nhưng mà ngươi tha thứ cho ta, được không?"
Thời Tẫn nắm chặt ga giường, cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn ôm Giang Tư Nguyệt: "Giang Tư Nguyệt, huynh mới là người đùa giỡn, ta... Ta đã đến tuổi thành thân, không thể tiếp tục làm bậy nữa, hơn nữa... Với lại ta sẽ đi du học trong vài ngày nữa, huynh đừng đến tìm ta nữa."
Khuôn mặt Giang Tư Nguyệt tối sầm lại, cậu ta nheo mắt, đầu lưỡi đẩy má: "Làm bậy? Thời Tẫn, ngươi có thật sự biết mình đang nói gì không?"
Thời Tẫn nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta, nhịn đau nhức thấu xương trên người mà lật người, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, cậu ấy quay lưng về phía Giang Tư Nguyệt, lạnh lùng nói: "Lúc ra ngoài, nhớ đóng cửa."
Sắc mặt Giang Tư Nguyệt âm trầm xuống ngay tức khắc, cậu ta nhìn Thời Tẫn quay lưng về phía mình, thật sự không tin được A Tẫn ngoan ngoãn của cậu ta có một ngày lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Thấy người trên giường hoàn toàn không có xu hướng quay lại nhìn mình, Giang Tư Nguyệt mặt không biểu cảm cúi người, trực tiếp ôm chặt Thời Tẫn vào lòng.
Cũng mặc kệ người trong lòng giãy giụa thế nào, Giang Tư Nguyệt cũng không muốn để ý, cậu ta ép Thời Tẫn quay mặt lại rồi hôn lên môi cậu ấy.
Cho đến khi khuôn mặt bị nước mắt ướt đẫm của cậu ấy cọ ướt, lông mi của Giang Tư Nguyệt khẽ run lên rồi chậm rãi mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra, cậu ta đã ngây người, thiếu niên trong lòng mình mặt đầy nước mắt, cậu ấy khóc đến cả người run rẩy, đáng thương như chú mèo con bị bỏ rơi trong đêm đông.
Giang Tư Nguyệt chậm rãi buông tay, cậu ta không nỡ, không nỡ để Thời Tẫn đau lòng như vậy.
"A Tẫn..."
Thời Tẫn nghe giọng điệu buồn bã của Giang Tư Nguyệt khiến lòng cậu ấy như bị xé làm đôi, đau đớn vô cùng.
Thời Tẫn không ngừng khóc, cậu ấy hoàn toàn không cảm thấy mình sốt cao đến mức nào, vết thương do roi quất trên chân và eo sau một lúc giằng co lại rỉ máu.
Chỉ cần nhấc chăn lên là có thể nhìn thấy trên áo lót trắng của cậu ấy đầy những vết m.á.u đỏ tươi li ti.
Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy khóc đau lòng như vậy, chỉ dám thử dò xét ôm lấy vai cậu ấy: "A Tẫn, ngươi đừng khóc, ngươi muốn làm gì ta cũng đồng ý, chỉ cần ngươi đừng khóc..."
Nghe đến đây, nước mắt Thời Tẫn rơi càng dữ dội hơn, cậu ấy dựa vào lòng Giang Tư Nguyệt nức nở, lợi dụng lúc khóc lóc muốn cố gắng ở bên Giang Tư Nguyệt thêm chút nữa.
Cậu ấy nghĩ, thật sự quá đáng ghét, rõ ràng muốn người ta đi nhưng cậu ấy lại không khống chế được trái tim mình.
Cậu ấy biết lần này Giang Tư Nguyệt đi có thể cậu ấy sẽ không bao giờ gặp lại được nữa, vừa nghĩ đến điều này, cậu ấy đã đau buồn đến tột cùng.
Giang Tư Nguyệt cố gắng ôm chặt Thời Tẫn rồi lại ôm chặt cậu ấy, có lẽ là chạm vào vết thương trên eo nên Thời Tẫn đột nhiên run lên.
Cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng nhận ra có gì đó không ổn nhưng không phải là run rẩy vừa rồi trên người Thời Tẫn truyền đến, mà là cậu ta càng ôm càng phát hiện người trong lòng nóng vô cùng.
Cậu ta vội sờ mặt Thời Tẫn thì thấy càng nóng hơn.
Cậu ta rất sợ hãi nên vội ôm người muốn đi ra ngoài, mà Thời Tẫn vừa không còn chăn che đậy, những vết m.á.u đỏ tươi li ti trên áo lót trực tiếp đập vào mắt.
DTV
Giang Tư Nguyệt nhìn những vết đỏ tươi li ti này, chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Cậu ta ngây người mở to mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, khoé mắt đỏ hoe: "A... A Tẫn... Sao… Sao ngươi lại bị thương... Bị thương nặng như vậy?"
Thời Tẫn nghe thấy giọng nói run rẩy vì sợ hãi của cậu ta thì miệng bĩu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-383.html.]
Cậu ấy thực sự muốn làm nũng, cậu ấy muốn Giang Tư Nguyệt hôn cậu ấy thật nhiều, ôm cậu ấy thật chặt.
Cậu ấy muốn nói, Giang Tư Nguyệt, ta đau lắm.
Nhưng cậu ấy không dám vì cậu ấy nhớ tới khoảnh khắc hôm qua khi Thời Quỳnh cầm d.a.o găm muốn đ.â.m thủng cổ họng mình thì cậu ấy lập tức không dám.
"Giang Tư Nguyệt, huynh buông ta xuống, huynh đã nhìn thấy rồi, ta cũng không giấu huynh nữa."
Cậu ấy lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt, giọng điệu cũng lạnh lùng như vậy: "Ca ca của ta phát hiện ra chuyện của chúng ta, hôm qua ta phản kháng một chút nhưng ta thực sự quá sợ đau, cho nên... Cho nên ta đã đồng ý đính hôn, ta không muốn bị đánh nữa, huynh đừng ép ta... Ta cầu xin huynh..."
Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy nói, nước mắt không ngừng chảy ra, nhất thời không biết còn có thể nói gì, cậu ta chỉ cảm thấy cả người mình đều c.h.ế.t lặng.
Cậu ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể động đậy, không thể buông Thời Tẫn trong lòng xuống, cậu ta cũng không ôm cậu ấy đi.
Chỉ cảm thấy thời gian như trôi qua cả một đời, Giang Tư Nguyệt mới bừng tỉnh, người trong lòng cậu ta là người cậu ta đã nhận định, cho dù có mang cậu ấy về trói lại thì cậu ta cũng sẽ không buông tay.
"A Tẫn, ta đưa ngươi đi, đến một nơi không ai biết chúng ta, đến đó, ngươi cũng không cần bị đánh nữa, ta cũng... Có thể ở bên ngươi."
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Giang Tư Nguyệt, Thời Tẫn nghĩ tại sao cậu ấy đã nói như vậy rồi mà Giang Tư Nguyệt vẫn không chịu buông tay?
Lòng cậu ấy vừa chua xót vừa đau đớn, Giang Tư Nguyệt của cậu ấy thực sự yêu cậu ấy, thực sự rất yêu cậu ấy…
Giang Tư Nguyệt trừng mắt, cố gắng kìm nén nước mắt trong khoé mắt.
Sau đó lại ôm Thời Tẫn đặt lên giường rồi cởi quần áo của cậu ấy ra, nhìn những vết roi đỏ chói trên người cậu ấy mà nước mắt của Giang Tư Nguyệt không còn kìm nén được nữa.
Cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Giang Tư Nguyệt rơi xuống chân mình, Thời Tẫn cảm thấy nóng đến mức hơi đau.
Ngay sau đó, khi Giang Tư Nguyệt cúi xuống, hôn lên vết thương của cậu ấy thì cả người Thời Tẫn đều choáng váng, cảm nhận được hơi ấm trên chân mình, cậu ấy thực sự không nhịn được nữa.
Khi Thời Tẫn dùng sức nhào vào lòng cậu ta, hôn mạnh lên môi, cằm, má và trán của cậu ta. Giang Tư Nguyệt cũng ôm chặt lấy cậu ấy.
"A Tẫn... Bảo bối... Ngươi chịu khổ rồi, ngươi đừng lừa ta nữa..."
Đúng vậy, sao cậu ta có thể không biết từng chữ, từng câu Thời Tẫn nói đều là giả?
Mặc dù A Tẫn của cậu ta có đôi khi hơi yếu đuối trước mặt cậu ta nhưng cậu ấy không thể dễ dàng từ bỏ tình cảm này của họ.
Cậu ta đều biết cả.
"Bảo bối, ta đưa ngươi đi, không ai biết chúng ta! Không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa!"
Thời Tẫn điên cuồng hôn.
Lên cổ, lên n.g.ự.c và lên bất cứ nơi nào của cậu ta nhưng trong miệng không nói thêm một lời nào.
Cho đến khi quần áo của Giang Tư Nguyệt bị cậu ấy cởi ra, dây lưng cũng rơi xuống gầm giường.
Thời Tẫn mới ngâm nga bên tai Giang Tư Nguyệt: "A Nguyệt, chúng ta... Làm đi."
Chưa kịp để Giang Tư Nguyệt phản ứng, cậu ấy đã nắm tay cậu ấy đặt sau lưng mình rồi tiếp tục dụ dỗ: "Ta biết huynh không hiểu, không sao... Ta dạy huynh, ta đã học rồi."
Giang Tư Nguyệt kinh ngạc nhìn động tác của Thời Tẫn, cảm nhận được hơi ấm và sự chật chội nơi đầu ngón tay, nếu cậu ta còn không hiểu, vậy thì cậu ta đúng là kẻ ngốc.
Vì Thời Tẫn bị thương nên cậu ta hoàn toàn không dám cử động: "A Tẫn, không được, ngươi… Ngươi còn bị thương, không được…"
Thời Tẫn co rúm trong lòng cậu ta, cả người run lên, cậu ấy chỉ dừng lại một lát rồi lại tiếp tục động tác, hoàn toàn không muốn dừng lại, cậu ấy nức nở nhìn Giang Tư Nguyệt: "Ta muốn… Ta rất muốn…"