Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 378

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:28:26
Lượt xem: 4

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Giang Tư Nguyệt mới dần chịu thua: "Được rồi, vậy ta giúp ngươi mài mực."

Hai người ngồi bên bàn, Thời Tẫn đột nhiên nhìn cậu ta: "Tờ giấy đó, huynh... Huynh đưa ta."

Giang Tư Nguyệt nhướng mày: "Ngươi nghĩ hay lắm, ta đã nhặt được thì là của ta! Muốn lấy lại thì dùng chính ngươi để đổi!"

Thời Tẫn trừng mắt nhìn cậu ta, hiếm khi nổi giận và rồi bắt đầu làm nũng: "Hừ! Đưa thì đưa, không đưa thì thôi!"

Giang Tư Nguyệt nghe thấy giọng điệu hơi cao của cậu ấy, chỉ thấy trong lòng như có mèo cào, khó chịu vô cùng.

Thời Tẫn thấy cậu ta im lặng hồi lâu thì nghiêng đầu nhìn trộm, lại thấy vẻ mặt cậu ta nghiêm túc khiến cậu ấy giật mình, mình... Mình không có ý gì khác, sao Giang Tư Nguyệt... Lại tức giận?

Thời Tẫn thấy cậu ta tức giận nên có hơi sợ hãi, chẳng lẽ cậu ta không thích mình nữa rồi sao?

Phải chăng giọng điệu của mình không tốt? Vậy mình có nên xin lỗi không? Cậu ấy nghĩ đi nghĩ lại, vừa căng thẳng vừa dè dặt, dù sao... Dù sao cậu ấy cũng chưa từng nói chuyện như vậy trước mặt Giang Tư Nguyệt, không biết cậu ta có thấy mình khác với trước đây không.

Rồi... Rồi cậu ta sẽ không thích mình nữa sao?

Thời Tẫn cau mày, sao được! Tuyệt đối không được!

Cậu ấy căng thẳng, vội vàng ôm Giang Tư Nguyệt hôn một cái: "Huynh đừng giận, ta... Ta không cố ý..."

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy với vẻ phức tạp, sao A Tẫn của cậu ta lại ngoan ngoãn như vậy? Thật khiến người ta yêu thích, thật khiến người ta đau lòng...

Thời Tẫn giật mình, cậu ấy liếc nhìn thì phát hiện những ngón tay của Giang Tư Nguyệt đang siết chặt ở eo cậu ấy đã trắng bệch.

Tiếp đó Thời Tẫn dựa vào vai Giang Tư Nguyệt, thở phào nhẹ nhõm nói: “Huynh... Huynh càng ngày càng không kiêng nể gì cả.”

Sau đó, nói gì Giang Tư Nguyệt cũng không chịu buông Thời Tẫn ra, chỉ muốn ôm cậu ấy.

"Huynh như vậy... Thì sao ta viết được? Tay ta không tiện." Tuy miệng Thời Tẫn phàn nàn nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười, mãi không tan, trong lòng cậu ấy ngọt ngào, vừa tê vừa ngứa, ngọt đến nỗi muốn vỡ tung!

Giang Tư Nguyệt nói: "Ta cứ ôm, ngươi viết đi, như vậy cũng viết được mà."

DTV

"Sao được?" Tuy miệng Thời Tẫn không muốn, còn kiêu ngạo nói lời từ chối nhưng không đợi Giang Tư Nguyệt nói gì, cũng không đợi cậu ta có động tác gì thì Thời Tẫn đã vội vàng cầm bút, sợ cậu ta thật sự không ôm mình nữa.

Giang Tư Nguyệt khẽ cười, miệng nói không muốn nhưng lòng thì rất thành thật.

"A Tẫn, chữ ngươi viết thật đẹp, ngươi vẽ tranh cũng rất giỏi!"

Thời Tẫn liếc nhìn cậu ta nói: "Chẳng phải huynh nói ta chỉ biết vẽ tranh sơn thủy, khi ta vẽ huynh, vẽ không tốt lắm, không muốn luyện thêm nữa! Sau này huynh rảnh rỗi thì ngồi đó, ta vẽ huynh!"

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Ta vinh hạnh."

Thời Tẫn ngồi trên đùi cậu ta, viết xong thì vươn vai rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn bã nghĩ, mình lại phải về rồi.

"A Nguyệt, ta phải đi."

Giang Tư Nguyệt sờ má cậu ấy, tay khựng lại, cậu ta hôn lên má và cằm Thời Tẫn, đáng thương nói: "Không thể không về sao? Một đêm cũng không được sao? A Tẫn..."

Thời Tẫn lắc đầu: "Không được, nếu ca ca ta phát hiện thì không ổn, huống chi, quần áo trên người ta không che được cổ, ngày mai ta phải thay quần áo khác!"

Giang Tư Nguyệt thoáng chột dạ, lập tức ôm cậu ấy đến tủ quần áo.

Mở tủ quần áo ra, Giang Tư Nguyệt đặt cậu ấy xuống, lục lọi một loạt quần áo gấm trắng kiểu dáng khác nhau, trên quần áo gấm trắng đều thêu hoa văn màu trắng, tao nhã mà tinh xảo.

Giang Tư Nguyệt ngắm nhìn rồi chọn ra một cái có cổ hơi cao đưa cho Thời Tẫn: "Ngươi thử cái này xem, những quần áo trắng trong tủ đều là ta làm cho ngươi."

Thời Tẫn kinh ngạc nhìn cậu ta: "Sao huynh... Sao huynh lại làm nhiều như vậy, hơn nữa..." Cậu ấy sờ vào quần áo, không khỏi cảm thán: "Hơn nữa, quần áo này chắc chắn không rẻ, tuy huynh có tiền nhưng cũng không thể lãng phí như vậy, trong nhà ta cũng có nhiều quần áo! Huynh lại làm nhiều như vậy cho ta!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-378.html.]

Giang Tư Nguyệt trải quần áo ra, chậm rãi mở miệng: "Yên tâm, ta không tốn tiền, đây là bà bà của ngươi tự tay làm cho ngươi."

"Cái gì?" Thời Tẫn rất kinh ngạc! "Huynh đã nói với nhà huynh rồi sao?"

Giang Tư Nguyệt lắc đầu: "Ta nói ta có một hảo bằng hữu, thấy quần áo trên người ta đẹp nên hắn ta cũng muốn mua, sau đó… Nương của ta biết được số đo của ngươi, bà ấy đã rất vui mừng rồi may nhiều như vậy."

Nghe đến đây, Thời Tẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại có chút mất mát không rõ nguyên do.

"Vậy thì tốt, huynh không thể nhất thời hồ đồ mà nói hết ra được! Đợi… Đợi sau này chúng ta cùng nói."

Giang Tư Nguyệt gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ, sao ta nỡ để ngươi đối mặt với ta được chứ? Đã là tướng công của ngươi, ta phải có ý thức và trách nhiệm của một tướng công.

Giang Tư Nguyệt định thần lại đã thấy Thời Tẫn đang kéo quần áo, tỉ mỉ ngắm nghía, vừa xem vừa cười trông có vẻ rất thích.

"Thế nào? Lần này có quần áo rồi, có thể ở lại không?" Giang Tư Nguyệt cười nói.

Thời Tẫn ôm quần áo lắc đầu: "Đã may cho ta, vậy ta ôm quần áo về, ta vẫn phải về."

Được rồi! Người không giữ được, lại mất một bộ quần áo.

"Vậy… Ngươi mặc vào cho ta xem trước đã."

Thời Tẫn nhìn quanh phòng, không có chỗ nào có thể che chắn, kiên quyết lắc đầu: "Nếu huynh thật sự muốn xem, vậy ngày mai huynh tiếp tục đến đón ta đi."

Vừa nói xong thì trong lòng Thời Tẫn có chút lo lắng, cậu ấy không biết mình có thể yêu cầu Giang Tư Nguyệt thường xuyên đến đón mình không nhưng cậu ấy thực sự rất muốn được gặp cậu ta mỗi ngày, thực sự rất rất muốn!

Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy đang lặng lẽ đánh giá mình, thế là vui vẻ đồng ý: "Được, ngày mai sẽ đến đón ngươi, sau này, mỗi ngày ta đều đến đón!"

Thời Tẫn cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng: "Vậy... Vậy có làm phiền huynh không? Huynh còn phải tập luyện."

Giang Tư Nguyệt véo mặt cậu ta: "Chỉ là đón ngươi tan học, cũng không mất nhiều thời gian, đến lúc đó ngươi ngoan ngoãn ngồi dưới làm bài tập, ta... Sẽ tập luyện trên đài, như vậy chúng ta cũng sẽ bầu bạn với nhau."

"Vậy huynh phải giữ lời, ngày mai ta tan học sẽ đợi ở cổng hoàng cung, huynh không đến ta sẽ không đi!" Thời Tẫn không nhịn được muốn tùy hứng một chút.

"Được, ngoan ngoãn đợi tướng công đến đón nhé."

Tiễn Thời Tẫn về phủ Tể tướng, Giang Tư Nguyệt mới mang sắc mặt phức tạp, vừa căng thẳng vừa về nhà.

Cậu ta nghĩ không biết khi nào nói chuyện của cậu ta và Thời Tẫn mới thích hợp?

Thôi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, trước tiên hãy sắp xếp nhà cửa của hai người họ cho ổn thỏa đã.

Những ngày này Giang Tư Nguyệt đã xem rất nhiều nhà, cậu ta đã chọn được một căn, đợi làm xong khế nhà đất sẽ bắt đầu sắp xếp thật tốt, đến lúc đó cho Thời Tẫn một bất ngờ.

Cậu ta đã lên kế hoạch rất nghiêm túc, cũng đã tưởng tượng đến tương lai hạnh phúc và suôn sẻ của mình và Thời Tẫn.

Cậu ta nghĩ rằng chỉ cần họ đều ưng thuận nhau thì sẽ không có gì là không giải quyết được.

Nhưng mà, mọi chuyện sẽ không thuận lợi giống như họ tưởng tượng.

Ngày hôm sau, Giang Tư Nguyệt cũng chờ Thời Tẫn ở cổng hoàng cung như hôm qua, hôm nay cậu ta còn cố ý mang cho Thời Tẫn một phần sườn non chiên giòn mà cậu ta mang từ nhà đến.

Sườn non chiên giòn này là Giang Oản Oản mới chiên, giòn tan thơm phức! Cậu ta ôm chặt sườn non chiên giòn trong lòng, sợ nó sẽ nguội mất.

Cậu ta nghĩ rằng A Tẫn của cậu ta chắc chắn sẽ rất rất thích.

Nhưng mà mãi cho đến khi sườn non chiên giòn trở nên vừa lạnh vừa cứng, cậu ta vẫn không thấy bóng dáng của Thời Tẫn đâu.

Đoàn Đoàn dắt Đô Đô bước ra khỏi cổng cung, lại nhìn thấy xe ngựa của tiểu cửu nhà cậu bé.

Nhưng Đoàn Đoàn biết, nếu tiểu cữu nhà cậu bé không nói trước thì chắc là không phải đến đón họ, chẳng lẽ là đến đón Thời Tẫn?

Loading...