Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 375

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:28:20
Lượt xem: 2

Đô Đô bĩu môi, xoa tai mình nói: "Nương, con có coi thường ngoại hình của người khác đâu? Những người khác dù có không đẹp lắm nhưng họ rất tốt bụng, rất dễ mến, con cũng thích ở bên họ mà!"

"Hai người đó chính là tướng do tâm sinh, nhân phẩm họ không tốt nên trông cũng không đẹp!"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười cười: "Con nha!"

"Con nói vốn là sự thật mà!"

Giang Oản Oản nghĩ, tuy hai nhi tử của mình đều có phần coi trọng ngoại hình nhưng ngày thường đều rất lễ phép, cũng không phải là những hài tử hư hỏng chỉ biết nói bừa.

Tiểu tử Đô Đô này cũng vậy, không ai trêu chọc nó thì nó cũng sẽ không vô cớ hạ thấp người khác.

Cho nên mỗi lần Giang Oản Oản giáo dục Đô Đô, nó đều ngồi một bên chỉ cười không nói.

Giang Oản Oản luôn sợ hai tiểu tử lớn lên sẽ hư hỏng, nhưng nàng biết Đô Đô chỉ là không chịu thua thiệt, thực tế cũng là một hài tử lương thiện.

"Được rồi, hôm nay không đi học nữa, vậy hai đứa ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, mai hãy đi!" Tần Tĩnh Trì nói.

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Tĩnh Trì, chúng ta và nhi tử đều chưa ăn cơm!"

Tần Tĩnh Trì buồn cười xoa trán: "Loay hoay một lúc, ta quên mất!"

Giang Oản Oản đứng dậy: "Trong bếp đã chuẩn bị xong thức ăn, đã xào một ít, còn một ít chưa xào nhưng chắc là đã nguội rồi! Hơn nữa cũng không biết cha nương và A Nguyệt đi đâu, sáng sớm đã không thấy người đâu."

Tần Tĩnh Trì khoác vai nàng bước về phía bếp, vừa đi vừa nói: "Chẳng phải chúng ta còn mấy ngày nữa phải về huyện Khúc Phong sao, mấy lão nhân nói không nỡ xa hai tôn tử, định ở lại chăm sóc chúng nên họ định đi mua một cửa tiệm, làm tới làm lui, g.i.ế.c thời gian, A Nguyệt thì đi cùng họ."

"Thì ra là vậy, sao lại không về ăn cơm? Nhưng mà ăn bên ngoài cũng được."

Thấy cha nương mình vào bếp, Đoàn Đoàn mới nhìn sang Đô Đô: "Đô Đô, sau này đệ không được hành động thiếu suy nghĩ, ca ca và cha nương đều không ở bên đệ, nếu bị thương chúng ta sẽ rất lo lắng. Hôm nay đệ có tức giận thế nào cũng nên nói cho huynh biết trước, không được tự mình xông lên! Sau này chắc chắn không được như vậy nữa!"

Đô Đô mặt lạnh, miệng bĩu ra: "Nhưng mà họ nói huynh! Đệ thực sự không nghe nổi! Rõ ràng ca ca của đệ là người tốt nhất trên thế giới! Họ không hiểu huynh chút nào! Khi nghe những lời đó đệ chỉ muốn đánh họ đến mức cha nương họ nhận không ra!"

Trong lòng Đoàn Đoàn ấm áp lại dễ chịu: "Huynh biết đệ không muốn bọn họ nói huynh nhưng huynh không để ý mà! Đệ mới là người huynh để ý, bọn họ nói gì huynh cũng không buồn nhưng nếu đệ bị thương, huynh sẽ rất buồn!"

Đô Đô nghe xong, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Huynh thích đệ, vậy mà huynh cứ nói đệ nghịch ngợm! Còn cứ nói chữ đệ viết xấu!"

Đoàn Đoàn đặt tay lên vai nó, dỗ dành: "Ca ca cũng không nói sai mà, đệ viết đúng là ngoằn ngoèo, huynh thật sự... Thật sự có hơi không nhìn được."

Tiếp đó, cậu bé lại nắm lấy một bàn tay nhỏ của Đô Đô, vừa ngắm vừa trêu chọc: "Dáng dấp của Đô Đô nhà ta tuấn tú như vậy, sao bàn tay này lại viết chữ xấu thế nhỉ? Sau này người khác nhìn vào, nghĩ thầm, ôi chao, đây là tiểu công tử nhà ai mà đẹp thế. Kết quả người ta nhìn thấy chữ của đệ, chỉ biết nhíu mày thở dài, đệ nói xem như vậy thì làm sao được?"

Đô Đô trừng mắt nhìn cậu bé: "Ca ca, huynh nói bậy! Sau này đệ chắc chắn sẽ viết chữ đẹp! Cho dù đệ có viết chữ xấu cũng không sao, đệ chắc chắn sẽ không học hành giỏi giang giống như huynh! Sau này đệ có thể theo nghiệp võ, trở thành một đại tướng quân chỉ cần vài chiêu là đánh bại được toàn bộ kẻ địch! Oai phong lắm đấy!"

Nói rồi, nó còn làm vài động tác đánh võ, nháy mắt với Đoàn Đoàn: "Thế nào, huynh thấy oai phong không?"

"Ừm, oai phong oai phong! Đệ lợi hại quá đi mất!"

"Hì hì, tất nhiên rồi!"

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-375.html.]

Buổi tối, nghĩ đến những tiểu đồng học của Đô Đô đã lần lượt đứng ra bênh vực Đô Đô, còn giúp nó đánh người, Giang Oản Oản nghĩ, thế nào cũng phải đền đáp người ta.

Thế là nàng định dùng mứt lê, mứt đào, mứt nho và mứt dâu tây cất trong không gian để làm nhiều bánh gạo nhỏ và bánh mochi vị trái cây, vừa ngon vừa mát, vừa khéo trong nhà còn kem tươi thừa từ hôm qua, hôm nay dùng hết luôn.

Mứt dâu tây chỉ có một vò, so với các loại mứt khác đều có tới mấy vò, quả thực ít ỏi đến đáng thương.

Trong nhà kính của nhà trồng một khoảng dâu tây lớn, mùa xuân đều hái ăn, mọi người trong nhà đều rất thích ăn dâu tây. Lúc trước Giang Oản Oản đã cho Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt một ít, khi quả sắp chín thì nàng làm hết số còn lại thành mứt dâu tây.

DTV

Nhưng mười vò làm lúc trước đều được nàng cất vào hầm rượu trong nhà, Đô Đô thỉnh thoảng lại lén ăn vụng, cộng thêm những người khác cũng thỉnh thoảng thích pha nước uống nên tiêu thụ rất nhanh, cuối cùng đến giờ chỉ còn lại một vò như vậy.

Nói ra cũng may mắn, hạt dâu tây này là do Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì tình cờ phát hiện khi dọn dẹp không gian, ngay cả Giang Oản Oản cũng không biết đó là hạt gì, có lẽ chỉ là trước đây vô tình bỏ vào.

Nàng nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, cứ thử trồng xem sao, kết quả đợi đến khi lá lớn lên mới phát hiện ra đó lại là dâu tây khiến nàng vô cùng phấn khích!

Sau khi cây dâu tây lớn lên, cả nhà họ cố ý dựng một nhà kính ấm áp, chuyên dùng để trồng dâu tây.

Đợi đến khi dâu tây ra quả chín, Tần phụ Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nếm thử dâu tây thì lập tức bị chinh phục, dâu tây trực tiếp vượt qua dưa hấu trở thành loại trái cây yêu thích nhất của họ.

Đô Đô càng thích không thôi, thậm chí còn coi dâu tây như cơm mà ăn.

Đoàn Đoàn ở nhà một thời gian cũng theo đệ đệ ăn hàng ngày, đến khi sắp đi còn hái một giỏ lớn mang theo.

Đô Đô vào bếp, thấy trên bàn một hũ mứt dâu tây đỏ tươi, thèm đến chảy nước miếng: "Nương, không phải nương nói là không còn nữa sao? Sao lại còn nhiều thế này!"

Vừa nói xong nó đã cầm một chiếc thìa lớn sạch sẽ trong tay, múc một thìa, một thìa mứt dâu tây chảy nước hấp dẫn đã bị Đô Đô nhét vào miệng trong khoảnh khắc tiếp theo.

"Ngon quá! Thơm quá!"

Thấy nó còn muốn tiếp tục, Giang Oản Oản vội ngăn lại: "Chỉ còn một hũ này thôi, con không được ăn nữa, nương muốn làm bánh ngọt cho các tiểu đồng học của con, đa tạ các đồng học ấy đã giúp đỡ con hôm nay."

Đô Đô l.i.ế.m thìa, nghe đến đây, nghĩ đến dáng vẻ hào hiệp của đám tiểu đồng học hôm nay, nó miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi nhưng nương cũng đừng làm nhiều quá, có thể dùng các loại mứt khác để làm nhiều hơn mà."

Giang Oản Oản kéo tai nó: "Con đúng là một tiểu quỷ tham ăn! Các đồng học ấy chắc chưa từng ăn dâu tây, hãy để chúng nếm thử."

Giang Oản Oản lấy một cái bát, múc một bát mứt đưa cho nó: "Đi chia cho ca ca ăn đi."

Đô Đô nhận lấy bát, vui vẻ chạy ra khỏi bếp.

Giang Oản Oản mỉm cười quay người tiếp tục làm bánh.

Đô Đô bưng bát nhỏ chạy đến phòng Đoàn Đoàn, nhẹ nhàng gõ cửa: "Ca ca, huynh đang đọc sách sao? Đệ có thể vào không?"

Đoàn Đoàn nghe thấy giọng của nó nhưng cậu bé không buông bút trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vào đi."

Đô Đô đẩy cửa bước vào, quan sát kỹ căn phòng của cậu bé thì thấy cậu bé đang ngồi bên bàn, thế là nó vội vàng bưng bát bước tới: "Ca ca, có mứt dâu tây! Mấy hôm trước nương còn nói là hết rồi! Nương lừa đệ!"

Nhìn thấy bát mứt dâu tây trước mặt mình, Đoàn Đoàn lập tức buông bút, đôi mắt sáng lên, lại gần ngửi ngửi: "Thơm quá!"

Đô Đô đưa thìa cho cậu bé: "Ca ca mau ăn đi!"

Đoàn Đoàn nhận lấy thìa ăn một miếng lớn rồi đẩy bát về phía Đô Đô: "Đệ đệ, phần còn lại đệ ăn đi."

Loading...