Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 374

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:28:18
Lượt xem: 3

Nhưng vừa lên xe ngựa nhà mình, Đô Đô lập tức ngừng khóc, nó lại dùng tay áo Đoàn Đoàn lau nước mắt.

Trên mặt nhanh chóng nở một nụ cười đắc ý: "Hừ! Còn muốn con xin lỗi! Không đời nào!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thở dài như thường lệ, bọn họ biết, tiểu tử này tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.

Đoàn Đoàn ngây người ra: "Đô Đô, đệ... Đệ không sao chứ?"

Đô Đô nằm nửa người trên đùi Đoàn Đoàn, nhìn cậu bé nói: "Ca ca, đệ chỉ giả vờ khóc thôi, mệt muốn chết, còn phải học cách rơi nước mắt, nước mắt cả đời của đệ đã khóc hết trong hôm nay rồi!"

Đoàn Đoàn sờ đầu Đô Đô, kinh ngạc nói: "Giả vờ sao?"

Đương nhiên Đô Đô gật đầu: "Tất nhiên rồi, đệ giả vờ khóc chẳng phải để đệ trông đáng thương hơn sao! Như vậy bọn họ sẽ thương hại đệ, rồi họ sẽ thấy đệ đánh người chắc chắn có lý do chính đáng, cũng là bất đắc dĩ!"

Đoàn Đoàn bất lực nói: "Đệ... Đệ đúng là lợi hại!"

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Đoàn Đoàn, con không biết đâu, khi đệ đệ của con học ở huyện Khúc Phong, là một tiểu bá vương, quen giả vờ ngoan ngoãn đáng thương nên mỗi lần đều không bị truy cứu."

Đô Đô vội phản bác: "Nương, con có giả vờ ngoan ngoãn đáng thương đâu? Con thật sự bị bắt nạ, con làm vậy là để tự bảo vệ mình! Ai bảo bọn họ bắt nạt con, trộm đồ của con! Hừ, con sẽ không ngoan ngoãn im lặng đâu! Phải cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của con, nếu không bọn họ sẽ không biết hối cải!"

Giang Oản Oản bất lực xoa trán: "Ừm ừm, đúng đúng đúng! Nhưng hôm nay con thực sự không đánh người ta bị thương đúng không?"

Đoàn Đoàn cũng đầy vẻ nghi ngờ: "Đúng vậy, huynh nghe nói hai người đó được khiêng ra ngoài, không đi nổi!"

Tần Tĩnh Trì biết lý do nhưng chỉ cười không nói, dù sao nhi tử của hắn cũng không làm gì xấu, cũng không phải nó chủ động gây sự nên hắn cũng không trách cứ.

DTV

Nói đến chuyện này, Đô Đô lại càng tự hào, nó ngồi bật dậy, một tay đặt lên vai Đoàn Đoàn: "Ca ca, huynh thật ngốc, đương nhiên là đệ đánh rồi! Bọn họ nói những lời đó, đệ tức muốn phát điên! Làm sao có thể không đánh!"

"Vậy thái y kiểm tra rồi, sao lại nói họ không sao?"

Đô Đô cười nói: "Vì đệ có tuyệt kỹ mà Đại Trụ thúc dạy đệ, đánh vào một số chỗ chỉ khiến hắn ta cảm thấy đau nhưng thực ra không gây hại gì!"

Nó bĩu môi nói: "Đệ không có ngốc! Sao có thể để lại nhược điểm cho họ được! Nếu thực sự đánh bị thương! Vậy cha nương phải giải quyết hậu quả cho đệ! Thế sao được! Rõ ràng là họ chửi người trước, đương nhiên phải bắt họ xin lỗi!"

Tần Tĩnh Trì ngồi ngoài xe ngựa, vừa đánh xe vừa quay đầu cười nói: "Cha biết ngay mà! Nhi tử của cha thật thông minh!"

Đô Đô khoanh tay trước ngực: "Đương nhiên rồi! Con là người thông minh nhất nhà mình mà!"

Đoàn Đoàn xoa đầu Đô Đô: "Ừm, đệ đệ của huynh thông minh quá!"

Nhưng mà... Đoàn Đoàn nhíu mày nói: "Đô Đô, đệ còn quá nhỏ, họ cao hơn đệ nhiều như vậy, sao đệ lại dám đánh họ? Nếu họ hợp sức đánh đệ thì sao? Sau này gặp người lợi hại hơn đệ, đệ phải làm sao?"

Thấy tiểu tử không nói gì, Đoàn Đoàn nói tiếp: "Ca ca biết, đệ không muốn huynh bị mắng nhưng họ chỉ ghen tị với huynh thôi, như vậy chỉ làm cho huynh cảm thấy tự hào, vì họ không bằng huynh nên chỉ dám nói suông."

"Sau này, nếu đệ nghe thấy nữa thì cãi lại họ vài câu là được, không cần động thủ, động thủ chỉ làm bẩn tay Đô Đô của chúng ta thôi!"

Đô Đô gật đầu như có điều suy nghĩ: "Nhưng mà, ca ca, họ chỉ mắng huynh thôi sao? Có đánh huynh không? Và có phải là hai người bắt nạt huynh mà huynh nói không?"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe xong, cái này không bỏ qua được.

Giang Oản Oản vội nhìn Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nói cho nương biết, họ bắt nạt con như thế nào? Sao con không nói với cha nương?"

Vẻ mặt Tần Tĩnh Trì nghiêm túc, nhanh chóng đánh xe về đến cửa nhà rồi vội nhìn ba mẫu nữ trong xe: "Vào nhà rồi nói!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-374.html.]

Đoàn Đoàn nhìn cha nương mình như vậy, cậu bé nuốt nước bọt trong sự lo lắng, vô cùng căng thẳng.

Nghĩ đến tên tội đồ còn đang ôm vai mình, cậu bé hung hăng quay đầu nhìn Đô Đô, nghiến răng nhỏ giọng nói một câu.

Đô Đô nói xong thì vội vàng che miệng, nhìn cậu bé đầy vẻ chột dạ.

Một nhà trở về nhà, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Đoàn Đoàn, nói rõ ràng đi!" Giang Oản Oản nói.

"Tốt nhất là đừng nói dối!" Tần Tĩnh Trì nhìn cậu bé chằm chằm.

Đoàn Đoàn lập tức rũ vai, hoàn toàn mất hết sức lực.

Cậu bé ngẫm nghĩ một lúc, mới yếu ớt mở miệng kể lại những lời đã nói với Đô Đô hôm đó.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị đánh.

Giang Oản Oản bất lực nhìn Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn nhà nàng không biết có phải do nguyên nhân từ nhỏ hay không, tính cách không hề mạnh mẽ như Đô Đô, gặp chuyện gì cũng đều giữ thái độ thờ ơ.

"Đoàn Đoàn, sau này gặp chuyện như vậy thì phải nói với người nhà, một đại gia đình như vậy còn sợ không đòi lại công bằng cho con sao?"

Đoàn Đoàn mỉm cười gật đầu: "Nương, mặc dù con không trêu chọc người khác nhưng con cũng không để mình chịu thiệt! Từ đó về sau, con không còn đối xử tốt với họ nữa, dù sao họ cũng không đánh con hay làm gì cả, con cứ coi như không có họ là được!"

Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Nếu con cứ nhớ những mối thù này thì chẳng phải họ sẽ đắc ý sao? Trong mắt con, họ chẳng là gì cả, không đáng để con buồn lòng."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì miễn cưỡng bị cậu bé thuyết phục. Tuy Đoàn Đoàn nhà họ nhẫn nhịn, cũng không nói nhiều như Đô Đô nhưng mỗi câu nói ra đều khiến người ta không thể phản bác.

Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé: "Dù sao thì sau này nếu gặp phải những chuyện như thế này, chắc chắn phải nói cho chúng ta biết! Nếu không để chúng ta biết được thì đừng hòng được hưởng trái ngọt!"

"Vâng, con biết rồi!"

Còn Đô Đô thấy ca ca mình chỉ dăm ba câu đã dỗ được cha nương mình thì mỉm cười trở lại, lập tức cho rằng ca ca mình chắc chắn cũng sẽ không trách mình.

Cho nên nó chỉ kéo Đoàn Đoàn lại hỏi: "Vậy ca ca, thật ra hai người đó có phải là những kẻ trước đây đã bắt nạt huynh không?"

Vẻ mặt Đoàn Đoàn nghi ngờ: "Huynh không biết họ trông như thế nào nên... Cũng không rõ."

Đô Đô vỗ tay: "Để đệ mô tả cho huynh nghe!"

"Một tên mập ú, không biết ở nhà ăn thứ gì mà béo như vậy, cha nương của hắn ta thấy hắn ta béo thế mà không quản!"

Nó đột nhiên nhận ra mình lạc đề, tiểu hài ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Mặt hắn ta nhiều thịt, mắt thì nhỏ xíu, giống như hai hạt đậu nành!"

Nói xong, trên mặt nó toàn là vẻ chê bai, thật sự là quá xấu xí! Đô Đô nghĩ, nếu không phải muốn dạy cho họ một bài học thì mình chắc chắn sẽ không lại gần bọn họ!

Ca ca mình nói đúng, đánh họ chỉ làm bẩn tay mình! Sau này mình không thể đánh họ nữa!

"Còn tên kia thì trông cũng bình thường nhưng mà, khóe miệng hắn ta có một nốt ruồi đen to tướng! Nhìn giống bà mai Vương trong thôn chúng ta nhưng bà mai Vương còn tốt hơn hắn ta nhiều! Mỗi lần bà mai Vương nhìn thấy đệ đều nói sau này sẽ giúp đệ chọn một nương tử xinh đẹp có thể khiến người ta yêu thích!"

Ngay sau đó nó nhìn Tần Tĩnh Trì rồi lại nhìn Giang Oản Oản, cuối cùng nhìn Đoàn Đoàn, nghiêm túc khen ngợi: "Ôi chao, không biết người nhà chúng ta sinh ra sao mà ai cũng đẹp thế này! Cả con nữa! Đôi khi con cũng thấy phiền lắm, đẹp quá, sau này bị quá nhiều cô nương thích thì phải làm sao đây?"

"Đô Đô, mặc dù hai người đó nhân phẩm không tốt nhưng nếu là người khác, con không được phép trêu chọc ngoại hình của họ. Ngoại hình là bẩm sinh, là cha nương ban cho, không thể dùng làm vũ khí tấn công người khác! Biết chưa?" Giang Oản Oản véo tai nó dặn dò.

Loading...