Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 373
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:28:16
Lượt xem: 3
Nghĩ đến đây, Đô Đô vỗ tay hài lòng, lại quay đầu nói: "Lần sau còn nghe thấy các ngươi nói xấu ca ca ta thì ta còn đánh các ngươi!"
Sau đó nó vẫy tay với những hài tử khác: "Chúng ta về thôi."
Gần đến trưa, Giang Oản Oản định bảo Tần Tĩnh Trì đi đón hai nhi tử về ăn cơm sớm nhưng lại bị phu tử đột nhiên đến nhà cắt ngang.
"Tần Kỳ Tranh ở Quốc Tử Giám đã đánh người với những bằng hữu khác, đánh đến mức người ta không đứng dậy nổi, hai người là cha nương của nó phải không? E rằng phải theo chúng ta đến đó một chuyến để bàn bạc cách giải quyết."
Giang Oản Oản nghe vậy thì khựng lại, nàng và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, trong lòng căng thẳng, mới vội vàng nói: "Được, được, chúng ta sẽ đi theo ngài ngay."
Đến phòng học, Đô Đô đang ngồi ở chỗ của mình, trò chuyện với một tiểu hài tử khác ngồi sau.
Giang Oản Oản thở dài, trực tiếp đi tới túm lấy tai nó: "Đô Đô!"
Đô Đô đau đớn vội quay đầu lại: "Nương!"
Nó lại nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cha!"
"Cuối cùng cha nương cũng đến!"
Tần Tĩnh Trì nghiêm mặt nói: "Đừng nũng nịu, mau nói xem cuối cùng là thế nào? Phu tử nói con đánh người, tại sao con lại đánh người?"
Nói đến đây, Đô Đô vô cùng tức giận.
"Cha, nương, hai người không biết đâu, hai tên tiểu nhân kia lén lút nói xấu ca ca, còn mắng ca ca nữa! Con tức quá!" Nó nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngay sau đó, thấy vị trợ học đi theo vào từ cửa, nó lại vội vàng nói: "Họ còn mắng con ghê tởm, còn nói sẽ đánh con một trận, họ cao lớn như vậy, con không hề làm hại họ, họ chắc chắn không bị thương, không tin... Không tin thì cho đại phu kiểm tra xem!"
Nói rồi, trên mặt nó hiện rõ vẻ tủi thân, như thể đã phải chịu một oan ức lớn lao.
Những hài tử khác trong lớp cũng vội vàng gật đầu.
“Hai người kia bắt nạt Tần Kỳ Tranh, chúng ta mới giúp hắn, nếu không họ cao lớn như vậy, chúng ta nào dám đánh họ chứ?”
"Đúng vậy, đúng vậy! Họ còn mắng chúng ta!"
"Họ còn nói sau này sẽ xử lý chúng ta nữa!"
...
Những hài tử người xướng người hoạ nói khiến vị trợ học cũng bắt đầu do dự.
Cha nương của hai người kia đều không làm quan viên, tuy không cần thiết phải trêu chọc họ nhưng một đám người nhà trước mắt này ít nhiều gì cũng có quyền thế rất lớn, trợ học cũng không cần thiết phải trêu chọc nhiều người như vậy.
Còn Giang Oản Oản vừa nghe xong thì lập tức sa sầm mặt, nói: "Nơi này của các người là Quốc Tử Giám, chửi mắng người khác, những người này cũng không quản sao? Trợ học, ngài chỉ cần đưa hai học trò kia đi chẩn bệnh ở y quán là được! Tiền thuốc thang thì chúng ta sẽ chịu nhưng chuyện họ chửi mắng hai nhi tử của ta, cũng phải xin lỗi! Chúng ta không phải dễ bắt nạt!"
Trợ học liếc nhìn, sao đột nhiên lại trở thành người ngoài cuộc thế này, ban đầu chỉ muốn để phu thê nhà họ Tần bồi thường xin lỗi, sao giờ lại càng có lý hơn rồi?
Còn bên kia, Đoàn Đoàn và Mộ Nam Tinh cũng nghe được tin.
Đoàn Đoàn vô cùng lo lắng, sao đệ đệ của cậu bé có thể đánh lại được những người mười mấy tuổi chứ! Đệ đệ của cậu bé mới chỉ hơn bảy tuổi!
Cũng không biết nó có bị thương không, có khóc không?
Cậu bé vội vã chạy đến lớp học của Đô Đô, Mộ Nam Tinh bám sát phía sau với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Đô Đô! Đệ sao rồi? Cha, nương..."
Đoàn Đoàn vừa vào cửa đã nhìn thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Sao cha nương lại đến đây?"
Tần Tĩnh Trì nói: "Trợ học bảo chúng ta đến giải quyết chuyện Đô Đô đánh người, kết quả lại là lỗi của hai người kia."
Đoàn Đoàn cũng không bận tâm đến những chuyện này, cậu bé vội bước tới cạnh Đô Đô, hai tay sờ soạng khắp người nó: "Đô Đô, hai người kia có bắt nạt đệ không? Họ đánh đệ ở đâu? Đệ mau nói cho huynh biết! Đệ có đau không?"
Đô Đô vừa nhìn thấy cậu bé thì càng tủi thân hơn: "Ca ca, những người đó đáng ghét lắm, họ mắng huynh! Hừ! Họ nói huynh là tiểu nhân, nói huynh không giúp họ làm bài tập nên họ mới mắng huynh! Họ thật ghê tởm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-373.html.]
"Hơn nữa... Hơn nữa đệ còn chưa đánh trúng họ thì họ đã vu khống trước, rõ ràng đệ chỉ cao đến vai họ, sao có thể đánh thắng họ được chứ? Huống chi bọn họ còn có hai người!"
Đô Đô ôm lấy eo ca ca, thế mà bắt đầu khóc nấc lên, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Trợ học run rẩy hành lễ với Mộ Nam Tinh. Nhất thời cũng không dám nói bừa nữa.
Trợ học thấy Đô Đô khóc không ngừng, trong lòng bỗng thấy áy náy, đúng vậy, lúc đầu chỉ có Tần Kỳ Tranh đánh hai người kia, hai người kia đều cao hơn nó một cái đầu, sao có thể bị nó bắt nạt được chứ?
Mộ Nam Tinh hiểu được đại khái, đang định mở lời thì lúc này, người đưa hai người bị đánh đến Thái Y Viện cũng đã trở về.
Trợ học vừa thấy, lập tức hỏi: "Thế nào? Thế nào? Thương thế của họ có nghiêm trọng không?"
Người kia trả lời thành thật: "Thưa trợ học đại nhân, Thái y nói họ không bị thương ở đâu, không sao cả, chỉ có một chút bầm tím ở chân, ta nghĩ... Có thể là do những hài tử khác vô tình đá trúng lúc giúp đỡ nhưng đại nhân cứ yên tâm, Thái y nói chỉ cần hai ba ngày là khỏi."
Nghe xong, Tần Tĩnh Trì nói thẳng: "Trợ học đại nhân, ngài cũng đã nghe thấy rồi đấy, tiểu nhi nhà ta không hề làm hại họ chút nào, vết thương duy nhất đều là do các bằng hữu của nhi tử ta giúp đỡ mới vô tình gây ra, mà nhi tử của ta e rằng mới là người bị hại."
Giang Oản Oản phụ họa: "Đúng vậy, hơn nữa tiểu nhi nhà ta cũng đã nói, đều là vì hai người kia mắng chửi hai huynh đệ chúng nên nó mới ra tay, nếu nhi tử của ta là kẻ đáng ghét thì những bằng hữu này của nó cũng sẽ không giúp nó đâu!"
Những hài tử trong phòng nghe vậy đều đồng loạt gật đầu.
"Đúng vậy đúng vậy! Tần Kỳ Tranh rất tốt!"
"Hắn còn chia đồ ăn ngon cho chúng ta!"
"Hôm đó hắn còn giúp ta bắt con sâu đáng ghét!"
"Hắn thực sự rất tốt!"
...
"Cái này..." Trợ học nhất thời luống cuống tay chân, phải làm sao đây? Thái tử cũng ở đây, hơn nữa rất rõ ràng Thái tử đứng về phía Tần Kỳ An.
Hơn nữa, đúng là hai người kia không đúng.
Vì vậy, ông ta nhìn Mộ Nam Tinh thăm dò: "Nếu... Nếu đã như vậy thì... Thì không truy cứu Tần Kỳ Tranh nữa, bọn họ đều có lỗi, vậy thì... Thì tha thứ cho đối phương đi."
Đô Đô nghe vậy, sao có thể được, nó nắm lấy vạt áo Đoàn Đoàn lau nước mắt cho mình: "Không được! Hắn ta mắng chửi chúng ta thì tính sao! Là họ mắng chúng ta trước! Là lỗi của họ! Con chỉ bị ép buộc thôi!"
Nó ngẫm nghĩ rồi nức nở nói: "Bắt họ xin lỗi con và ca ca! Nếu không con sẽ không đồng ý như vậy!"
Tần Tĩnh Trì nói: "Tính tình con ta lương thiện, chưa từng làm hại người khác, nay lại vô cớ bị mắng chửi. Trợ học đại nhân, chúng ta thật sự cần một lời xin lỗi."
Ánh mắt Mộ Nam Tinh sắc bén nhìn chằm chằm trợ học: "Đã rõ chân tướng, trợ học đại nhân hãy xử lý công bằng, nên xin lỗi thì xin lỗi!"
Trợ học vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng! Đợi hai người kia trở về, thần sẽ bắt chúng xin lỗi Tần Kỳ An và Tần Kỳ Tranh!"
DTV
Mộ Nam Tinh gật đầu rồi nhìn về phía Đoàn Đoàn: "Ta về trước đây."
Cậu bé biết, khi thấy Đô Đô khóc thương tâm như vậy thì Đoàn Đoàn sẽ muốn về nhà một chuyến.
Còn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã nhận được lời hứa, cũng không nói thêm gì nữa.
"Trợ giảng đại nhân, hôm nay tiểu nhi nhà ta bị lo sợ, chúng ta xin phép đưa nó về trước, tạm thời xin nghỉ một ngày."
Trợ học đại nhân nào dám không đồng ý: "Phu nhân nói đúng, hai tiểu hài quả thật nên về nhà nghỉ ngơi."
Đám tiểu hài ngồi nghiêm chỉnh trong lớp thấy Đô Đô sắp đi, vội quan tâm hỏi: "Tần Kỳ Tranh, ngày mai đến sớm nhé."
"Tần Kỳ Tranh, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe!"
"Ăn nhiều đồ ngon vào!"
...
Đô Đô nức nở gật đầu: "Ta biết... Biết rồi, các ngươi đừng lo cho ta."