Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 371
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:28:13
Lượt xem: 4
Mà Giang Tư Nguyệt chỉ làm theo bản năng, cậu ta hoàn toàn không biết nên làm thế nào, chỉ biết mình rất khó chịu.
Muốn được làm dịu.
Nhưng cậu ta cố gắng thế nào cũng vô ích.
Chỉ có thể trút sự bực bội này vào nụ hôn làm động tác của cậu ta càng lúc càng không biết nặng nhẹ, miệng và môi của Thời Tẫn đều bị cậu ta cắn rách.
Thời Tẫn thở dài, thầm nghĩ, mình bị cậu ta làm đến mức thở không nổi rồi, cái này còn không bằng làm cái kia!
Giang Tư Nguyệt không ngừng muốn tiến gần hơn rồi lại gần hơn nữa, cậu ta chần chừ mãi, cuối cùng không chịu được nữa mà trực tiếp khoác áo ngoài, nói: "Ta... Ta ra ngoài một lúc."
Thời Tẫn nghe giọng nói khàn khàn trầm thấp của cậu ta, lập tức biết là chuyện gì rồi.
Cậu ấy cúi đầu nhìn mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt, người này lâu như vậy rồi mà vẫn không phát hiện ra cậu ta cũng vậy sao?
Giang Tư Nguyệt không quan tâm đến cậu ấy nữa sao?
Thấy Giang Tư Nguyệt vội vã định ra ngoài, cậu ấy vội nói: "Giang Tư Nguyệt!"
Giang Tư Nguyệt cau mày: "A Tẫn, ta... Ta khó chịu quá, ngươi để ta đi xử lý một chút, ta sẽ quay lại ngay!"
"Vậy ta thì sao? Huynh không quan tâm đến ta sao?"
Giang Tư Nguyệt nghi ngờ nhìn cậu ấy: "Hả?"
Ngay sau đó, ánh mắt cậu ta chuyển xuống thì lập tức thấy Thời Tẫn cũng giống như cậu ta.
Cậu ta kinh ngạc nói: "Sao ngươi cũng..."
"Ta là nam nhân! Chẳng phải rất bình thường sao!"
Giang Tư Nguyệt lại bước tới: "Vậy... Vậy ngươi định làm sao?"
Thời Tẫn ngây người nhìn Giang Tư Nguyệt, chẳng lẽ cậu ta chưa từng xem loại sách tranh đó sao?
Ngay cả điều này cũng không biết, đã nói thích cậu ấy rồi, chẳng lẽ không xem thử sao?
"Huynh lại đây với ta." Thời Tẫn lạnh mặt nói.
Giang Tư Nguyệt thấy vậy còn tưởng cậu ấy tức giận nên nhanh chóng ngồi lên giường: "Làm... Làm sao vậy?"
Thời Tẫn nhìn cậu ta rồi duỗi tay ra nhưng khó diễn tả bằng lời nói: "Huynh có phải người ngốc không vậy?"
Giang Tư Nguyệt trực tiếp cứng đờ tại chỗ, cậu ta nắm chặt ga giường hít một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau, Thời Tẫn mới nói: "Sau khi huynh về thì hãy tìm mấy loại sách tranh đó xem đi!"
Giang Tư Nguyệt với vẻ mặt đầy mãn nguyện, đương nhiên miệng cậu ta đồng ý.
Nhưng mà, cậu ta lại nghĩ, dù có xem thế nào đi chăng nữa thì A Tẫn cũng là nam nhân, khác với nữ tử nên cũng chẳng thấy có gì đặc sắc cả.
Sau khi Thời Tẫn ngủ say trong vòng tay cậu ta, Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn cậu ấy mãi lâu cũng không rời mắt.
Cho đến tận bây giờ, cậu ta vẫn chưa dám tin là Thời Tẫn lại nguyện ý ở bên mình.
Cậu ta không ngờ, quá trình lại thuận lợi hơn cậu ta tưởng tượng rất nhiều.
Thậm chí cậu ta còn nghĩ đến cả trường hợp Thời Tẫn từ chối cậu ta.
Ban đầu cậu ta nghĩ, nếu Thời Tẫn không ghét cậu ta, vậy thì cậu ta sẽ đeo bám không buông, ngày nào cũng đi tìm cậu ấy, ngày nào cũng hẹn cậu ấy, sẽ có lúc cậu ấy mất kiên nhẫn nhưng biết đâu bị làm phiền đến phát chán thì cậu ấy sẽ đồng ý.
Nhưng may thay, bọn họ mãi cũng không bao giờ đi đến bước đó.
Nhìn Thời Tẫn ngủ say trong vòng tay, cậu ta không nhịn được mà cúi đầu hôn lên trán, tiếp đó hôn lên mũi rồi lại hôn lên khóe môi cậu ấy, sau cùng cậu ta cúi đầu ngậm lấy dái tai của cậu ấy không nỡ buông ra.
Ngày hôm sau, khi Thời Tẫn mơ màng tỉnh dậy, vừa định trở mình thì có một cơn đau truyền đến từ bên tai khiến cậu ấy nhíu mày. Thời Tẫn giơ tay lên chạm tới thì thấy khuôn mặt Giang Tư Nguyệt đang kề sát bên tai mình, lúc này cậu ấy mới biết người này lại ngậm dái tai mình ngủ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-371.html.]
Thời Tẫn nhất thời không biết nên bộc lộ cảm xúc thế nào, mấu chốt là thỉnh thoảng người này còn l.i.ế.m một cái!
Thời Tẫn cảm thấy nửa bên đầu mình đều trở nên tê dại.
Nhưng Giang Tư Nguyệt vẫn đang ngủ, cậu ấy cũng không muốn đánh thức Giang Tư Nguyệt nên chỉ có thể giữ nguyên tư thế.
Cậu ấy chịu đựng được hai khắc, Giang Tư Nguyệt mới dần thức dậy.
Sau khi thức dậy, cậu ta tưởng Thời Tẫn vẫn chưa thức, bèn ngậm lấy tai cậu ấy l.i.ế.m mấy cái.
Cho đến khi cảm nhận được toàn thân chủ nhân của đôi tai run lên, cậu ta mới dừng lại.
"A Tẫn, dậy rồi sao?" Cuối cùng cậu ta cũng chịu nói.
Thời Tẫn gật đầu rồi ngẩng đầu nhìn cậu ta, trên mặt toàn là vẻ thẹn thùng: "Huynh... Sao huynh lại... Sao lại ngậm dái tai ta? Không lẽ huynh đã ngậm cả một đêm rồi?"
Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Có lẽ vậy! Ta chỉ là... Muốn nếm thử, ai ngờ lại ngon đến thế, nhất thời không cẩn thận... Mới thành ra cảnh này." Trong giọng nói của cậu ta đầy vẻ bất đắc dĩ.
Thời Tẫn bị lời cậu ta nói làm cho mặt đỏ tai hồng: "Sao huynh… Huynh lại có thói hư tật xấu này vậy? Sao... Sao có thể như vậy?"
Giang Tư Nguyệt nói như lẽ đương nhiên: "Có gì đâu? Đêm qua ngươi thừa lúc ta ngủ, còn l.i.ế.m cổ ta cơ mà!"
Thời Tẫn vội bịt miệng cậu ta lại, nhanh chóng giải thích: "Ta... Ta không cố ý, ta chỉ là... Chỉ là muốn..."
DTV
Giang Tư Nguyệt hôn lên môi cậu ấy để chặn lại lời nói lắp bắp của cậu ấy, hôn một lúc rồi cậu ta mới nói: "Ta biết, chỉ là ngươi không nhịn được thích ta, không nhịn được muốn hôn ta, giống như ta không nhịn được thích ngươi, cũng không nhịn được muốn hôn ngươi vậy, có phải không?"
Thời Tẫn ngây ngốc nhìn đôi mắt đầy dịu dàng của cậu ta, như bị mê hoặc mà chậm rãi gật đầu.
Giang Tư Nguyệt thấy dáng vẻ này của A Tẫn thật đáng yêu, đôi mắt cũng vô cùng đẹp.
Cậu ta mỉm cười cúi đầu hôn lên mắt Thời Tẫn: "A Tẫn của ta thật ngoan."
Rồi Giang Tư Nguyệt ngồi dậy nói: "Được rồi, chúng ta mau dậy thôi, phải chuẩn bị trở về."
Thời Tẫn vội vàng gật đầu: "Ừ! Được!"
Sau một đêm mưa to gió dữ, giờ đây bầu trời trong xanh sáng sủa, chân trời dần tràn ra một vầng hào quang rực rỡ.
Cỗ xe ngựa chạy nhanh, mặt trời cũng chầm chậm ló dạng, đến khi vào thành, ánh nắng đã vẩy khắp thành, nhanh chóng hong khô hơi nước còn sót lại sau cơn mưa xối xả đêm qua.
Ánh nắng chói chang hiếm thấy, hôm qua còn se se lạnh, hôm nay đã nóng đến mức người ta đổ mồ hôi.
Giang Tư Nguyệt đưa Thời Tẫn đến phủ Tể tướng, nhân lúc ít người, vội vàng đánh xe ngựa rời đi.
Khi về đến nhà, Đoàn Đoàn và Đô Đô vẫn đang ăn sáng.
Thấy cậu ta vào, Đoàn Đoàn vội hỏi: "Tiểu cữu, hôm qua cữu đi đâu vậy? Sao tối qua không về? Hôm qua mưa to như vậy, bọn con lo lắm."
Đô Đô lập tức gật đầu: "Đúng vậy! Cữu đi chơi ở đâu vậy? Ngoại tổ mẫu nói cữu hẹn người khác đến trang viên ngoại thành chơi, chơi đến quên cả đường về?"
Trong lòng Giang Tư Nguyệt đang vui mừng nên khi nghe Đô Đô nói vậy, cậu ta chỉ thấy đáng yêu: "Hôm qua mưa lớn quá, đánh xe ngựa không an toàn nên không về."
Hai huynh đệ đều gật đầu coi như chấp nhận lời giải thích này.
Đoàn Đoàn múc cho cậu ta một bát cháo thịt nạc: "Tiểu cữu, lại đây, uống cháo, cữu dậy sớm như vậy, chắc chưa ăn sáng phải không?"
Giang Tư Nguyệt nhận lấy bát cháo, gật đầu: "Chưa ăn, cữu hơi đói rồi."
Hai huynh đệ Đoàn Đoàn ăn xong bữa sáng thì đi học.
Giang Oản Oản và Lý Tam Nương từ bếp đi ra thì thấy Giang Tư Nguyệt đã về khiến họ đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tam Nương sợ cậu ta không nói gì đã ngủ ở ngoài sẽ gặp nguy hiểm, còn Giang Oản Oản thì thấy mặt mày Giang Tư Nguyệt hồng hào, nàng biết rằng tiến triển của cậu ta hôm qua chắc là rất thuận lợi nên trong lòng mừng cho Giang Tư Nguyệt.
Đợi sau khi Lý Tam Nương và Tần mẫu hẹn nhau ra ngoài tản bộ.
Giang Oản Oản mới nhìn Giang Tư Nguyệt nói: "A Nguyệt, thế nào? Hôm qua có hành động gì không?"
Giang Tư Nguyệt gật đầu: "A tỷ, chàng ấy đồng ý ở bên đệ rồi!" Nụ cười trên mặt cậu ta làm sao cũng không che giấu được rồi nghiêm túc nói: "A tỷ, đệ thật sự rất vui!"