Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:28:09
Lượt xem: 2
Thời Tẫn do dự một lúc lâu rồi mới nghiêm túc nói: "Ở... Ở lại cũng được nhưng... Nhưng nhiều nhất... Nhiều nhất chỉ được hôn, không được làm chuyện khác! Chúng ta... Chúng ta mới ở bên nhau một ngày, không thể tùy tiện như vậy!"
Giang Tư Nguyệt hoàn toàn nghe không hiểu, hôn cũng được rồi... Còn có tùy tiện hay không tùy tiện gì nữa sao?
Nhưng mà, nếu như có thể hôn, vậy thì cậu ấy nói cái gì thì chính là cái đó!
Cậu ta vô thức nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của Thời Tẫn, không nhịn được l.i.ế.m môi, cậu ta đã nóng lòng mong đêm mau đến.
Thời Tẫn bị ánh mắt như sói đói của Giang Tư Nguyệt nhìn chằm chằm không khỏi run rẩy, ánh mắt của Giang Tư Nguyệt thật đáng sợ! Ai nói cho cậu ấy biết được Giang Tư Nguyệt đang nghĩ gì vậy?
Dù như thế nào thì cậu ấy chắc chắn sẽ không như hôm nay... Cứ như vậy để cậu ta tùy ý gây khó dễ!
Đã nói không được thì tuyệt đối không được!
Mà cơn mưa lớn vẫn kéo dài đến tối cũng không ngớt.
Ngày thường, những người làm việc trong điền trang đều là nông dân gần đó, nên đến tối họ đều về nhà.
Vì vậy, nếu hai người muốn ăn gì thì họ phải tự mình giải quyết.
May mà trong bếp vẫn còn một ít rau quả.
Giang Tư Nguyệt cầm một quả cà tím tươi trên tay cân nhắc rồi lại nhìn dưa chuột và đậu phộng trên bàn, ngoài những thứ này, cậu ta chỉ còn lại một ít hành, gừng, tỏi và một số loại khác.
Món thịt thì không có... Không đúng... Ánh mắt Giang Tư Nguyệt nhìn thẳng vào cái rổ úp ngược ở góc bếp, bên trong có một con gà mái đang kêu "Cục tác".
Giang Tư Nguyệt mỉm cười, chính là ngươi!
Cậu ta vung tay c.h.é.m xuống, chỉ một lát sau, con gà mái đã tắt thở trong tay cậu ta.
Tiếp theo là khâu luộc nước sôi, nhổ lông và xào nấu thành thạo.
Thời Tẫn chưa từng nấu ăn nên đứng bên cạnh cậu ta hoàn toàn không biết nên làm gì.
"Ta có thể làm gì không?" Thời Tẫn đầy mong đợi hỏi.
Giang Tư Nguyệt liếc nhìn cậu ấy, cười nói: "A Tẫn phụ trách ăn là được."
"Ta... Ta có thể, mặc dù ta chưa từng nấu ăn nhưng ta có thể giúp huynh rửa rau!" Thời Tẫn cố gắng chứng minh bản thân.
Giang Tư Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy ngươi giúp ta rửa cà tím."
Thời Tẫn nhanh chóng gật đầu rồi cầm lấy quả cà tím cẩn thận rửa sạch, còn Giang Tư Nguyệt thì tiếp tục xử lý thịt gà.
Hai người tuy mỗi người làm một việc nhưng bầu không khí lại vô cùng hòa hợp và ấm áp.
Rất nhanh, trong sự kinh ngạc của Thời Tẫn, Giang Tư Nguyệt đã múc ra một đĩa gà Cung Bảo đơn giản.
Cuối cùng mọi thứ đã sẵn sàng, mùi thơm của thức ăn trên bàn ăn ngào ngạt.
Có một đĩa gà Cung Bảo lớn, một đĩa cà tím om thơm nồng, một đĩa dưa chuột trộn chua cay kích thích vị giác và một bát canh rau xanh đơn giản.
Thời Tẫn nhìn những món ăn trên bàn, chỉ cầm một bát cơm nhưng mãi không thể hạ đũa vì món nào cậu ấy cũng muốn nếm thử trước, nhất thời không biết nên ăn gì trước.
DTV
Giang Tư Nguyệt liếc nhìn Thời Tẫn rồi cậu ta dùng thìa múc cho cậu ấy một thìa gà Cung Bảo: "Ngươi nếm thử thịt trước đi, lâu rồi ta không nấu ăn, không biết hương vị có ngon không, ngươi mau giúp ta nếm thử!"
Đôi mắt Thời Tẫn sáng lên, gật đầu: "Ừm ừm!"
Cậu ấy gắp một miếng gà bỏ vào miệng, thịt gà mềm mại săn chắc, vừa thơm vừa cay nhẹ, quả thực ngon không gì sánh được!
Cậu ấy ăn sạch sẽ cả thịt gà Cung Bảo lẫn rau trong bát, sau đó mới luyến tiếc nhìn miếng thịt gà trong đĩa rồi chuyển đũa sang đĩa cà tím om.
Nước sốt cà tím om được nêm nếm rất thơm, ngay cả cà tím cũng được om rất ngấm gia vị, Thời Tẫn trực tiếp múc một thìa lớn cho vào bát cơm để ăn.
Sau đó lại gắp một miếng dưa chuột chua cay, vừa ăn vừa gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-370.html.]
Thấy cậu ấy ăn mà không ngẩng đầu lên nổi, Giang Tư Nguyệt hài lòng mỉm cười, xem ra tay nghề của cậu ta vẫn chưa thụt lùi.
Cậu ta nghĩ rằng ngày khác phải tìm tỷ tỷ học thêm vài món ăn ngon mới để cậu ấy tiếp tục nấu cho A Tẫn ăn.
Thời Tẫn thực sự không ăn nổi nữa, lúc này cậu ấy mới miễn cưỡng buông bát đũa xuống.
"Giang Tư Nguyệt, đồ ăn huynh nấu ngon quá! Thật sự rất thơm! Không hề thua kém những món huynh từng dẫn ta đi ăn!" Thời Tẫn chống cằm, nói với Giang Tư Nguyệt đang uống canh.
Giang Tư Nguyệt chậm rãi buông bát xuống rồi lau miệng, sau đó cậu ta cười nói: "Cho nên... Tìm được một tướng công như ta, có phải ngươi cảm thấy may mắn lắm đúng không, dù sao ta nấu ăn ngon như vậy mà."
Mặt Thời Tẫn ửng đỏ: "Huynh... Huynh thật không biết khiêm tốn!"
"Ta cần gì phải khiêm tốn? Ta có đồ tốt thì đương nhiên muốn cho bạn lữ của ta biết chứ, suy cho cùng thì điều này có thể khiến ngươi thích ta hơn mà?"
Ánh mắt Thời Tẫn né tránh: "Ta không nói chuyện với huynh nữa, ta... Ta đi rửa bát!"
Giang Tư Nguyệt vội ngăn cản động tác của cậu ấy: "Ngươi cứ đi nghỉ trước đi, ta rửa, ngươi chưa từng rửa bát, lỡ làm vỡ thì thật đáng tiếc."
"A, được rồi."
Thời Tẫn nghĩ, sao huynh biết ta sẽ làm vỡ, tay ta rất vững.
Nhưng vì Giang Tư Nguyệt đã nói như vậy nên Thời Tẫn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, rửa bát thực sự không phải sở trường của cậu ấy.
Trong lúc Giang Tư Nguyệt rửa bát thì Thời Tẫn đi dạo bên ngoài, nghĩ đến việc Giang Tư Nguyệt nói những căn phòng khác đều chưa dọn dẹp, cậu ấy do dự một lúc nhưng vẫn tùy ý đẩy một căn phòng ra.
Nhưng trong phòng đồ đạc giường chiếu đầy đủ, chăn gối trên giường đều rất sạch sẽ.
Thời Tẫn trừng mắt rồi nhanh chóng lui ra khỏi phòng, đóng sầm cửa phòng lại, sau đó vội vàng quay về căn phòng mà bọn họ ở.
Cậu ấy hiếm khi không cuộn tròn người lại mà nằm trên giường, bởi vì cậu ấy muốn làm ấm giường để một lúc nữa khi Giang Tư Nguyệt tới sẽ không lạnh.
Dưới ánh nến mờ ảo, cậu ấy nằm một lúc rồi không nhịn được mà đỏ mặt, thế mà Giang Tư Nguyệt lại lừa cậu ấy... Còn nói những phòng khác đều không thể ở, cậu ta... Cậu ta thật quá đáng, thế mà lại bịa ra lời nói dối vụng về như vậy.
Cậu ấy nghĩ, chẳng lẽ người kia không sợ cậu ấy đẩy cửa vào xác nhận sao? Khi Giang Tư Nguyệt nói thì thái độ cậu ta rất nghiêm túc và chắc chắn khiến cậu ấy tin tưởng!
Hừ, Giang Tư Nguyệt chẳng nghiêm chỉnh như vẻ ngoài chút nào, cậu ta... Cậu ta chính là một tên lưu manh...
Thời Tẫn đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên có người áp sát vào lưng cậu ấy.
Giang Tư Nguyệt ôm chặt Thời Tẫn vào lòng để đầu tựa lên vai cậu ấy, khẽ thở dài nói: "A Tẫn, chăn được ngươi ủ ấm quá!"
Thời Tẫn nói: "Ta... Ta sợ huynh lạnh, huynh... Huynh mau dịch sang đây một chút, ta làm ấm chỗ này rồi."
Giang Tư Nguyệt nhìn chằm chằm cậu ấy, sau đó ôm người vào lòng mình rồi mới dịch đến vị trí vừa rồi của Thời Tẫn.
Thời Tẫn nằm sấp trên người cậu ta, đợi cậu ta dịch sang xong thì vội giãy giụa: "Huynh mau buông ta ra."
Giang Tư Nguyệt lắc đầu: "Không buông."
Thời Tẫn động đậy trên người cậu ta: "Huynh đừng như vậy, ta sẽ đè lên huynh đó."
Cậu ấy không biết đã đụng phải chỗ nào của Giang Tư Nguyệt mà Giang Tư Nguyệt đang ôm cậu ấy lại chợt buông lỏng, cả người cứng đờ.
Thời Tẫn hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, cậu ấy dừng động tác lại tới khi nằm xuống cạnh Giang Tử Nguyệt.
Giang Tư Nguyệt nghiêng đầu nhìn Thời Tẫn, nuốt nước bọt, siết chặt hai nắm tay, sau đó cậu ta lại ôm người bên cạnh vào lòng, tiếp tục hôn lên đôi môi mà cậu ta đã thèm muốn suốt hai canh giờ.
Thời Tẫn đã nói có thể hôn, cho nên sẽ không từ chối.
Cậu ấy khoác tay lên vai Giang Tư Nguyệt, từ từ ôm lấy cổ cậu ta.
Dần dần, cậu ấy lại bị Giang Tư Nguyệt ôm nằm sấp trong lòng cậu ta.
Cậu ấy bị Giang Tư Nguyệt ôm nên hoàn toàn không làm được gì, chỉ có thể mặc cho cậu ta hành động.