Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 369

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:48:35
Lượt xem: 3

Vừa nói rồi cậu ấy đau buồn không thôi, giọng run run, thậm chí còn bắt đầu rơi nước mắt.

Giang Tư Nguyệt nghe vậy, tên ngốc này sao vẫn nhớ mãi chuyện này!

Đúng rồi, lần trước khi nói đến chuyện này nhưng hình như cậu ta chưa kịp giải thích.

Nhưng lúc đó cậu ta cũng không ngờ mình sẽ thích Thời Tẫn, đương nhiên không nhất thiết phải giải thích.

Cậu ta giơ tay ôm lấy eo Thời Tẫn, nhẹ nhàng vuốt ve, đợi đến khi người trong lòng dần buông lỏng tay đang ôm cậu ta, lúc này Giang Tư Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta nâng mặt Thời Tẫn lên để mũi chạm mũi rồi nhẹ nhàng nói: "Ai nói với ngươi ta có người trong lòng? Là ngươi tự đoán, ta chưa từng nói với ngươi."

Thời Tẫn thút thít nhìn Giang Tư Nguyệt với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Huynh đừng lừa ta, hôm đó ta đã nhìn thấy! Trên lầu của tiệm hải sản, hôm đó ta đứng ở đó nhìn thấy! Huynh còn ôm nàng ta! Rất thân mật! Huynh chưa từng đối xử với cô nương nào như vậy!"

Giang Tư Nguyệt khẽ thở dài: "Hôm đó ta thấy ngươi và nữ nhân kia đầu kề đầu bên cửa sổ, trong lòng có hơi không thoải mái nên ta mới làm như vậy." Tiếp lời, cậu ta sờ khuôn mặt của Thời Tẫn rồi lại nói: "Huống chi, nữ nhân đó không phải người ngoài, tỷ ấy là tỷ tỷ của ta, tỷ ấy đã có hai hài tử rồi, ngươi có ngốc không?"

Thời Tẫn ngây người, kinh ngạc nhìn cậu ta: "Tỷ tỷ? Nhưng... Nhưng nữ nhân đó xinh đẹp như vậy! Làm gì giống người đã sinh hai hài tử được chứ?"

Giang Tư Nguyệt bất đắc dĩ cười nói: "Lời này ngươi có thể nói thẳng với tỷ ấy, tỷ ấy hẳn sẽ rất vui."

Thời Tẫn mất nửa ngày mới miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này: "Vậy... Huynh không phải vì chuyện này, thế thì tại sao huynh lại nói không muốn làm bằng hữu với ta nữa?"

Giang Tư Nguyệt nhìn đôi mắt cụp xuống của cậu ấy, mày nhíu chặt trông như có vô vàn nỗi ưu tư.

Cậu ta ngẩng đầu in một nụ hôn lên trán Thời Tẫn: "Chúng ta đã làm chuyện như vậy, sao còn có thể chỉ làm bằng hữu được nữa? A Tẫn, ta thích ngươi, sau này ngươi... Chính là người thân thiết nhất của ta, là nương tử của ta! Là bạn lữ của ta! Là người ta yêu nhất!"

Thời Tẫn ngây người nhìn Giang Tư Nguyệt, chậm rãi lại rơi nước mắt.

Cậu ấy vội lau đi, cậu ấy làm sao vậy? Sao hôm nay cứ thích khóc thế?

Cậu ấy là một nam nhân, ở đây khóc lóc như vậy thì Giang Tư Nguyệt có ghét cậu ấy không?

Nhưng... Nhưng, Thời Tẫn nghĩ rằng cậu ấy thực sự quá vui, vui đến mức muốn khóc!

Cậu ấy vẫn luôn thích Giang Tư Nguyệt nhưng thực sự chỉ dám coi là bằng hữu, chưa từng nghĩ sẽ trở thành bạn lữ của Giang Tư Nguyệt, cũng chưa từng dám có ý định đó.

DTV

Không ngờ có một ngày, Giang Tư Nguyệt lại nói thích mình, thực sự như một giấc mộng đẹp.

Cậu ấy muốn tin nhưng lại sợ đột nhiên tỉnh giấc.

Cậu ấy thực sự vừa sợ vừa lo những cũng vừa vui vừa xúc động!

"A Tẫn, ta thật sự thích ngươi, rất thích, rất thích!" Giang Tư Nguyệt nói tiếp.

Thời Tẫn nhìn cậu ta một lúc lâu rồi đột nhiên mở miệng: "Huynh mới là thê tử của ta, huynh... Huynh đẹp hơn ta."

Giang Tư Nguyệt dở khóc dở cười, trêu chọc: "Nhưng ta cao hơn ngươi! Cao hơn ngươi nhiều lắm! Ta có thể bế ngươi lên, có thể cõng ngươi..."

Cậu ta chợt áp miệng mình vào bên tai Thời Tẫn rồi thổi một hơi vào tai, sau đó cậu ta nhỏ giọng nói: "Cũng có thể hôn ngươi đến nỗi không thẳng nổi lưng."

Giọng nói trầm thấp của cậu ta vang vọng bên tai khiến tai của Thời Tẫn đỏ bừng, đỏ như muốn nhỏ máu!

Cậu ấy hơi né trách thì lại bị Giang Tư Nguyệt ôm lấy eo kéo trở lại trong lòng, cười nói: "Sao còn thẹn thùng thế? Làm tướng công không thể thẹn thùng như vậy được, nếu chỉ như vậy mà đã chịu không nổi, vậy thì chỉ có thể làm... Tiểu nương tử mà thôi."

Thời Tẫn chưa bao giờ thấy dáng vẻ không đứng đắn như vậy của Giang Tư Nguyệt khiến cậu ấy nhất thời không biết nói gì.

Một lúc lâu sau, Thời Tẫn mới nghiêm túc nhìn Giang Tư Nguyệt rồi nhẹ giọng nói: "Huynh... Nói thật không? Người nhà của huynh sẽ đồng ý sao? Sau này chúng ta... Sẽ không thể có tiểu hài nhi, huynh biết những điều này không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-369.html.]

Giang Tư Nguyệt thu lại nụ cười cợt nhả trên mặt, cậu ta nghiêm túc và nghiêm nghị nói: "Ta không nói đùa, mỗi câu ta nói đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng!"

Thời Tẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu ta rồi chậm rãi gật đầu.

"Được, ta tin huynh."

Hai người lại nằm trên giường nửa canh giờ, Giang Tư Nguyệt mới đứng dậy nói: "A Tẫn, chúng ta đứng dậy thôi, lát nữa phải về rồi."

Thời Tẫn gật đầu nhưng trong đôi mắt toàn là buồn phiền, trong lòng vô cùng không muốn, cậu ấy rất muốn ở lại đây mãi, ở lại nơi có Giang Tư Nguyệt!

Giang Tư Nguyệt đứng dậy trước, mở cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy cơn mưa lớn bên ngoài vẫn chưa tạnh.

Vừa nãy cậu ta không nghe thấy tiếng mưa, còn tưởng đã tạnh, xem ra là trời lại mưa to hơn rồi.

Nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài nhưng không hiểu sao trong lòng Giang Tư Nguyệt lại vui mừng, mưa lớn như vậy thì sao có thể về được? Trên đường xảy ra chuyện thì không ổn...

Thời Tẫn thấy Giang Tư Nguyệt đứng trước cửa sổ nửa ngày không nhúc nhích, cậu ấy lập tức khoác áo ngoài bước tới.

Vừa vén bức rèm cửa dày, cậu ấy đã nhìn thấy cơn mưa lớn bên ngoài qua ô cửa sổ mở toang.

Trong lòng cậu ấy thắt lại, vội vàng bước tới xem xét kỹ càng: "Hiện tại mưa càng lớn rồi, giờ sao chúng ta về được đây?"

Giang Tư Nguyệt nhịn cười, nói: "Mưa lớn như vậy, về thì quá nguy hiểm, ta đoán là hôm nay chúng ta phải nghỉ lại đây thôi."

"Hả?" Thời Tẫn bật thốt lên.

Nếu như đổi lại là trước kia, ở lại thì cứ ở lại nhưng hôm nay quan hệ của hai người họ đã trở nên như thế này... Nếu lại nghỉ chung một chỗ, vậy thì... Vậy sao mà được?

Giang Tư Nguyệt nghiêng đầu thấy mặt cậu ấy đầy vẻ không tình nguyện thì cau mày nói: "Sao vậy? Không muốn ở lại với ta sao?"

Thời Tẫn nhìn cậu ta, thật sự phải ở lại sao? Giang Tư Nguyệt sẽ làm như vậy với cậu ấy sao?

Nhưng mà... Nhưng mà nghe nói rất đau, hơn nữa cậu ta đã nói mình là nương tử của cậu ta, vậy thì... Vậy thì cậu ta chắc chắn không muốn ở dưới.

Cậu ấy thật sự rất sợ đau!

Hơn nữa... Mấu chốt là hôm nay bọn họ mới ở bên nhau, sao có thể nhanh như vậy được?

Không được không được!

Mà Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy nửa ngày không trả lời, trong lòng chùng xuống, không lẽ người này muốn nuốt lời?

Vừa rồi chỉ là dỗ mình chơi thôi sao?

Có phải sau khi trở về sẽ vứt bỏ mình không? Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Càng nghĩ thì trong lòng Giang Tư Nguyệt càng không dễ chịu, cậu ta quay người vịn hai vai Thời Tẫn, nói: "Đi hay không đi không phải do ngươi quyết định! Ngươi đã đồng ý với ta rồi, ta tuyệt đối không thể cho ngươi cơ hội nuốt lời! Ngươi đừng hòng nghĩ đến!"

Vẻ mặt Thời Tẫn đầy nghi ngờ, nuốt lời gì? Giang Tư Nguyệt nghĩ gì vậy?

"Giang Tư Nguyệt, hôm nay chúng ta... Chúng ta mới ở bên nhau, không thể... Không thể làm chuyện ngoài dự tính, huynh cũng đừng hòng nghĩ đến! Trừ khi... Trừ khi huynh làm nương tử!"

Giang Tư Nguyệt khẽ cười: "Không thể làm chuyện ngoài dự tính? Ngươi nói cho ta biết, chúng ta còn chuyện gì chưa làm sao? Hôm nay những chuyện nên làm hay không nên làm chúng ta đều đã làm rồi! Bây giờ ngươi đã là người của ta rồi! Ngươi chắc chắn phải hiểu rõ điểm này! Hơn nữa... Hơn nữa là do chính ngươi không phản kháng, không thể trách ta." Giọng cậu ta dần nhỏ lại nhưng lời nói lại rất lẽ thẳng khí hùng!

Thời Tẫn vừa nghe xong thì trong mắt càng thêm mê mang khó hiểu, bọn họ ngoài hôn nhau... Có hơi quá trớn ra, cũng không làm chuyện gì quá đáng lắm mà?

Sao... Sao Giang Tư Nguyệt vừa nói như vậy, cứ như bọn họ đã... Đã làm chuyện đó rồi vậy...

Loading...