Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:48:09
Lượt xem: 5

Thời Tẫn đứng sau cậu ta, nhẹ nhàng đỡ cậu ta dậy. Thời Tẫn nghĩ, ngủ một giấc thật ngon đi rồi sau khi thức dậy, mọi chuyện sẽ lại bắt đầu lại, đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa.

Người đã chết, t.h.i t.h.ể cũng đã bị một đám lửa thiêu thành tro, nghĩ nữa cũng vô ích.

...

Giang Tư Nguyệt trở về nhà, vừa vào cửa đã bị người nhà vây quanh.

Thật sự là dáng vẻ mặt đỏ bừng của cậu ta quá đáng ngờ.

"A Nguyệt, đệ đã đi đâu vậy? Chẳng lẽ đệ đi uống rượu?"

Nghe Giang Oản Oản đoán vậy, Đô Đô nhanh chóng quay hai vòng quanh cậu ta cẩn thận ngửi ngửi trên người cậu ta, rồi nó nhìn Giang Oản Oản: "Nương, tiểu cữu không uống rượu, trên người không có mùi rượu!"

Đoàn Đoàn đứng bên cạnh cũng đầy vẻ nghi ngờ, nhìn dáng vẻ này của tiểu cữu, cũng có phần giống như bị sốt, nếu không thì cũng không đến nỗi mặt đỏ như vậy!

"Tiểu cữu, cữu không khỏe sao? Có phải bị sốt không?" Đoàn Đoàn lo lắng hỏi.

Giang Tư Nguyệt bị họ vây quanh, nhất thời không biết nói gì.

Nhưng cậu ta lại không ngờ, chuyện mình bị bệnh lại bị Đoàn Đoàn nhìn ra.

Cậu ta nghĩ có nên nói ra không? Nói ra thì mọi người chắc chắn sẽ lo lắng, thôi thôi, vẫn không nói thì hơn, chờ ngày mai cậu ta rảnh rỗi thì đi tìm đại phu xem rồi hãy nói.

"Đoàn Đoàn đừng lo lắng, tiểu cữu không sao, cữu có thể... Có thể là do trên đường về nóng nên mới như vậy."

Cậu ta suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Mọi người đừng làm quá lên, đệ thực sự không sao."

Nói xong, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, cậu ta vội vàng bỏ chạy về phòng ngủ.

Tắm rửa xong, nằm trên giường một canh giờ, Giang Tư Nguyệt vẫn không hề buồn ngủ, trong đầu hay trong lòng đều là vành tai trắng nõn và nốt ruồi đen nhỏ đó của Thời Tẫn.

Cậu ta nằm trên giường trằn trọc, chỉ cần nghĩ đến Thời Tẫn thì tim cậu ta lại không tự chủ được mà đập thình thịch, mặt nóng bừng bừng.

Cậu ta ôm ngực, lẩm bẩm: "Đừng đập nữa, ta rảnh thì sẽ đi khám đại phu, được chưa?"

Thật sự là lúc nào cũng nhắc nhở cậu ta rằng cậu ta bị bệnh!

Nhưng dần dần, cậu ta cũng lười để ý, suy tư một lúc, sự chú ý đã chuyển từ bệnh tình của mình sang Thời Tẫn.

Ngoài vành tai và nốt ruồi đen của người nọ, cậu ta lại không nhịn được mà nghĩ đến cái cổ mảnh khảnh của Thời Tẫn và... Đôi môi đỏ mọng...

Hôm nay đầu óc cậu ta nóng lên, lúc hôn Thời Tẫn, tuy rằng hôn vào nốt ruồi đen nhưng thực ra, môi Thời Tẫn cũng rất đẹp.

Ngay cả yết hầu tròn trịa ở cổ của người nọ cũng khiến người ta thích.

Ngẫm nghĩ một chút, lại nửa canh giờ trôi qua, nhận ra mình đã nghĩ đến Thời Tẫn gần ba canh giờ khiến cả người cậu ta đều không khỏe.

Giang Tư Nguyệt vội lắc đầu, cuối cùng cậu ta đang nghĩ gì vậy?

Nếu để Thời Tẫn biết mình nghĩ nhiều chuyện lung tung như vậy sau lưng cậu ấy, sợ rằng cậu ấy muốn g.i.ế.c mình cũng có!

Không thể nghĩ nữa, không thể nghĩ nữa!

Ngủ thôi!

Ngày hôm sau, mãi đến khi Đoàn Đoàn và Đô Đô ăn sáng xong, Giang Tư Nguyệt vẫn chưa dậy.

Đô Đô vừa ăn mì trứng chần vừa nói: "Hôm nay tiểu cữu lại nằm lì trên giường rồi! Không nên như vậy! Mấy ngày nay cữu ấy đều không dậy sớm đúng không?"

Đoàn Đoàn nghe Đô Đô nói vậy, đột nhiên nhớ đến vẻ mặt đỏ bừng của Giang Tư Nguyệt vào ngày hôm qua.

Không lẽ tiểu cữu của mình bị bệnh nên không ngồi dậy khỏi giường nổi?

Nghĩ đến đây, cậu bé vội vàng buông bát cháo trong tay xuống, nói: "Huynh đi gọi tiểu cữu dậy!"

Đi đến cửa phòng Giang Tư Nguyệt, cậu bé gõ cửa mấy lần nhưng đều không nghe thấy người bên trong trả lời.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-363.html.]

Đoàn Đoàn không nhịn được nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Vào đến phòng, mới phát hiện ra giường đã được gấp gọn gàng, đâu còn có ai.

Thấy Đoàn Đoàn một mình trở về, Đô Đô hỏi: "Ca, thế nào, tiểu cữu dậy chưa?"

Đoàn Đoàn lắc đầu nói: "Đệ nghĩ tiểu cữu là đệ sao? Trong phòng cữu ấy không có ai, chắc cữu ấy đã dậy đi ra ngoài từ sớm rồi, lúc cữu ấy dậy chắc chúng ta còn chưa dậy đâu."

Đô Đô cười nói: "Đệ cũng nghĩ vậy, hóa ra tiểu cữu đã ra ngoài rồi."

Giang Oản Oản từ trong bếp bước ra, xoa đầu hai nhi tử nói: "Ăn nhanh đi, hai đứa còn phải đi học."

Đô Đô mỉm cười, hai miếng là hết một quả trứng chần, nó ăn rất ngon miệng.

Còn Giang Tư Nguyệt cả đêm không ngủ nên đã lén lút đến y quán khi nhà không có một ai.

Đại phu nhìn thấy Giang Tư Nguyệt nổi tiếng trước mặt, trước tiên là kinh ngạc, sau đó mới hỏi như việc công: "Không khỏe chỗ nào?"

Giang Tư Nguyệt khẽ ho một tiếng rồi mới chậm rãi nói: "Đại phu, thời gian gần đây không hiểu sao n.g.ự.c ta cứ đập thình thịch, đau âm ỉ, xin đại phu xem giúp ta, có phải ta mắc bệnh gì không?"

Đại phu cau mày, nếu là bệnh về tim thì không phải chuyện nhỏ, Giang Tư Nguyệt tuổi còn trẻ, nếu thật sự mắc bệnh gì thì chẳng phải trời ghen tài sao!

Ngẫm nghĩ rồi ông ấy vội kéo tay Giang Tư Nguyệt bắt mạch: "Để ta xem cho."

Giang Tư Nguyệt thấy ông ấy vừa cau mày thì lòng đã lạnh đi một nửa, nếu thật sự mắc bệnh gì...

Cậu ta nhíu chặt mày, đã bắt đầu suy nghĩ và sắp xếp hậu sự của mình.

Dù sao thì tiền bạc trên người cậu ta chắc chắn phải giao hết cho cha nương, còn những thứ khác, cậu ta cũng chẳng còn gì.

Đại phu bắt mạch cho cậu ta, bắt hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, xem mạch tượng thì chỉ thấy thân thể cậu ta cường tráng, không có bệnh tật gì!

Giang Tư Nguyệt thấy đại phu trước mặt mặt mày đầy vẻ do dự, cậu ta thầm nghĩ, dù sao thì thò đầu cũng là một nhát, rụt đầu cũng là một nhát, c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn cũng vậy!

"Đại phu, ngài cứ nói đi! Bất kể ta mắc bệnh gì, ta đều đã chuẩn bị tâm lý rồi, không sao đâu."

Đại phu nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp, nói: "Cơn đau tim này của ngươi, đau vào lúc nào? Chẳng hạn như khi mệt mỏi hoặc khi ngủ vào ban đêm? Ban đêm có đau đến tỉnh không?"

Giang Tư Nguyệt bị hỏi đến ngẩn người, cũng không đến nỗi khoa trương như vậy chứ, tuy rằng đau nhưng chỉ là đau tê tê thôi, sao có thể đau đến tỉnh giấc được?

Cậu ta thành thật lắc đầu: "Không có, lúc mệt mỏi sẽ không đau, buổi tối ngủ cũng không đau. Nói chính xác thì cũng không tính là đau lắm, chỉ là có cảm giác tê tê, tim đột nhiên đập rất nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c vậy, rất khó chịu!"

Nghe cậu ta nói vậy thì đại phu càng thêm khó hiểu, hình như không có bệnh nào có triệu chứng như vậy cả!

Chẳng lẽ ông ấy hành y nhiều năm như vậy, y thuật vẫn còn kém cỏi sao?

Đại phu bắt đầu hoài nghi bản thân, có thể chữa được hay không còn là chuyện khác, vậy mà ông ấy lại không thể nhìn ra bệnh tình là gì, sau này còn có thể chẩn bệnh cho người khác thế nào?

Ông ấy lại cẩn thận nhìn Giang Tư Nguyệt một lần nữa.

Dù thế nào ông ấy cũng không thể trực tiếp nói là mình không nhìn ra được? Dù sao thì hỏi nhiều hơn cũng có thể nhìn ra được chút manh mối đi!

Nghĩ vậy nên đại phu tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi đau trong trường hợp nào? À... Cũng chính là trong trường hợp nào, tim ngươi sẽ đập dữ dội?"

Nhìn vẻ mặt cầu biết của đại phu, Giang Tư Nguyệt nghiêm túc bắt đầu cố gắng nhớ lại.

Lúc nào?

Lúc nào... Lần đầu tiên là vì... Vì nhìn thấy Thời Tẫn, lần thứ hai... Lần thứ hai Thời Tẫn không có ở đó, là buổi tối cậu ta không ngủ được nên nghĩ đến Thời Tẫn, lần thứ ba... Lần thứ tư...

Cậu ta chợt mở to mắt: "Đại phu! Ta phát hiện ra rồi! Ta đều là vì một người, mới xuất hiện những tình trạng này!"

Đại phu đột ngột ngồi thẳng dậy, đúng rồi! Là trúng độc rồi!

Ông ấy đã nói mà! Chẳng trách ông ấy không chẩn đoán ra được, hóa ra là bị người hạ độc rồi!

Đúng vậy! Độc dược trên đời này nhiều vô kể, dù ông ấy có lợi hại đến đâu cũng không thể biết hết được!

Xem ra không phải vấn đề của ông ấy!

Loading...