Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 357

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:47:57
Lượt xem: 6

Mặc dù Giang Tư Nguyệt luôn ăn cơm ở Thực Vân Giang, nhưng trù nghệ của cậu ta cũng không phải để trưng cho đẹp, chẳng qua cậu ta lười nấu chứ không phải là không biết nấu.

Sau khi dọn dẹp trạch viện xong, Tần mẫu Tần phụ, Lý Tam Nương và Giang Hiền Võ cũng có thể chuyển vào ở.

Bởi vì điểm du lịch ở huyện Khúc Phong vẫn chưa hoàn thành xong, vì vậy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vẫn phải quay về, nếu không Lý Viễn sẽ không bỏ qua cho họ mất.

Mà bốn lão nhân gia có thể ở luôn tại kinh thành, muốn ở bao lâu cũng được, nếu chán thì có thể mở một tiệm may, hoặc là quay về huyện Khúc Phong sống.

Giang Oản Oản trồng rất nhiều cây ăn quả ở trong hoa viện, thứ nhất là có thể che nắng, thứ hai là quả của nàng trồng luôn ngọt hơn trái cây mua ở bên ngoài.

Từng căn phòng ngủ đều được sửa lại, nhưng cũng không thay đổi quá nhiều và vẫn duy trì vẻ cổ kính của nó.

Nhà ở huyện Khúc Phong của họ dùng ghế sô pha và bàn trà, ở chỗ này cũng có thể thay đổi môi trường sống.

Trong khoảng thời gian sửa chữa, Đoàn Đoàn cũng từng sang nhìn, cậu bé rất thích căn phòng ngủ ở gần vườn hoa, căn phòng ngủ kia chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể ngắm được hoa viên xinh đẹp.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé thích thì cũng sửa căn phòng này theo yêu cầu của cậu bé.

Hôm nay, Giang Oản Oản đang trang trí căn phòng cho cậu bé.

Tủ quần áo màu gỗ thô đã được lấp đầy bằng những bộ quần áo mà nàng mới làm cho Đoàn Đoàn, trên giá sách được trưng đủ loại thư tịch.

Bàn trà là Tần Tĩnh Trì mới làm, đơn giản mà vẫn tao nhã, vì vậy Đoàn Đoàn rất thích nó, trên bàn trà đã được bày sẵn bút mực giấy nghiên.

Trên giường cũng được trải bộ chăn gối mới. Chăn gối được phơi nắng nên rất mềm mại, sau khi giặt xong còn cố ý tẩm hương nên trong chăn có một mùi thơm rất dễ chịu.

Giang Oản Oản nghĩ, chắc chắn con trai sẽ rất thích.

Sau khi trang trí xong căn phòng cho con trai lớn, sau đó đến lượt con trai nhỏ.

Nhưng mà Đô Đô rất thích mấy thứ nhiều màu sắc, vì vậy chính Giang Oản Oản cũng không đoán được nó thích kiểu gì, thế nên chỉ có thể dẫn thằng bé tới đây rồi để nó tự chỉ đạo trang trí mới được.

Mười ngày sau, cả nhà dọn vào nhà mới.

Đoàn Đoàn rất thích phòng ngủ của mình, nơi này thanh tịnh, vừa mở cửa sổ ra là một mùi hương hoa nồng nàn phả vào mặt khiến người ta khoan khoái.

Trong môi trường như vậy mà đọc sách thì quả là hưởng thụ vô cùng, Đoàn Đoàn không nỡ không chăm chỉ, nếu không chẳng phải uổng phí công sức sắp xếp của nương sao.

Còn phòng ngủ của Đô Đô thì bị chính nó bày biện lộn xộn, cũng không phải là phòng bị nó làm cho rối tung lên, chủ yếu là những thứ nó bày ra đều kỳ quái, màu sắc rườm rà, nhìn vào rất lộn xộn.

Ấy vậy mà tiểu tử này lại cứ cho rằng thẩm mỹ của mình rất tốt, còn đắc ý lắm.

Giang Oản Oản vừa bước vào phòng ngủ của nó đã thấy chói mắt.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thấy rất khó hiểu là rõ ràng quần áo mà Đô Đô thường mặc đều rất bình thường, màu sắc cũng không phải đỏ chói xanh lè, sao sở thích đối với đồ dùng trong nhà lại kỳ lạ như vậy?

"Nương! Nương xem! Đây là chăn ga gối đệm mà nãi nãi và ngoại tổ mẫu mới làm cho con! Quá hợp với con rồi! Con thích lắm! Trên đó còn thêu cả ván trượt của con nữa, hoàn toàn là may đo riêng cho con!"

Đô Đô chỉ vào giường của mình, tự hào nói, cái đầu nhỏ ngẩng cao trông rất đắc ý.

Giang Oản Oản nhìn chiếc giường màu xanh đậm, khẽ thở dài: "Ừ, con thích là được."

Đô Đô nghe vậy, cho rằng nàng cũng thích bộ chăn ga gối đệm này bèn hiểu ý nói: "Con cố tình nhờ nãi nãi thêu ván trượt lên đó, nếu nương cũng thích thì có thể làm một bộ như con, cũng có thể thêu ván trượt!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-357.html.]

Nó nghĩ, thiết kế vĩ đại của mình chắc chắn phải chia sẻ ra ngoài, nếu không chỉ có mình nó ngắm thì hơi đơn điệu.

DTV

"À… Không cần đâu, Đô Đô dùng độc nhất vô nhị là được rồi, chăn ga gối đệm của nương và cha cũng được." Giang Oản Oản đỡ trán nói.

Đô Đô gật đầu, còn hào phóng đề nghị: "Được thôi, nếu cha nương thích thì có thể đến ngủ trên giường của con! Con rất hoan nghênh!"

"Ừ, được."

Nói xong, tiểu tử kia lập tức nhảy nhót ra ngoài, chạy thẳng đến phòng ngủ của Đoàn Đoàn.

Nó gõ cửa, nghe thấy ca ca nói "Vào đi" thì nó lập tức đẩy cửa bước vào.

"Ca ca, đệ đến thưởng thức phòng của ca ca!"

Đoàn Đoàn đang ngồi trước án thư viết gì đó, khi cậu bé nghe thấy tiếng nó, cậu bé thong thả đặt bút lông xuống.

Đoàn Đoàn không nhịn được cười nói: "Đô Đô, phòng của ca ca chắc chắn không đẹp bằng phòng của đệ, Đô Đô của chúng ta nhiều ý tưởng quá, vừa bước vào phòng của đệ là như đến mùa xuân vậy!"

Đô Đô nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại là mùa xuân?"

"Bởi vì phòng của đệ đủ màu đủ sắc, giống như hoa nở rộ khắp núi đồi vào mùa xuân vậy." Đoàn Đoàn trêu chọc.

Nhưng Đô Đô lại tưởng cậu bé đang khen mình, nó còn tự hào vỗ ngực: "Đương nhiên rồi! Đều là đệ tự bày trí, nương chỉ giúp đệ một chút thôi."

Đoàn Đoàn cười khổ, nghĩ thầm rằng đúng vậy, chẳng phải do đệ bày trí sao? Ngoài đệ ra, còn ai có thể có thẩm mỹ như vậy đâu?

Đô Đô đi đi lại lại trong phòng ngủ của Đoàn Đoàn, chỗ này sờ sờ, chỗ kia ngó ngó, lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu trông như đang thị sát vậy.

Đoàn Đoàn lười để ý đến nó nên cậu bé tiếp tục viết.

Cuối cùng, tiểu tử kia cũng xem xong, nó mới ra vẻ bình phẩm: "Ừm... Không tệ, không tệ nhưng không thể phủ nhận là so với của đệ thì vẫn kém xa."

Đoàn Đoàn lười đáp lại, chỉ hờ hững đáp một chữ "Ừ."

Viết được một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Đoàn Đoàn mới buông bút rồi nhìn tiểu tử đang ngồi đối diện án thư chống cằm hỏi: "Đúng rồi, Đô Đô, tiếp theo đệ không được tùy tiện chơi nữa, bệ hạ đã nói với cha và nương, ngày mai đệ sẽ theo huynh đến Quốc Tử Giám học!"

Đô Đô vô lực gật đầu: "Đệ biết rồi, nương đã nói với đệ."

Nói xong, nó đột ngột ngồi thẳng dậy: "Đúng rồi, ca ca, nếu đến Quốc Tử Giám đệ sẽ được ở cùng huynh sao?"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Sao đệ lại được ở cùng huynh chứ? Đệ không phải tú tài, cũng không phải người sẽ tham gia khoa cử trong vài năm tới, đệ chỉ là một tiểu tử biết vài chữ, đương nhiên là học cùng lớp với những tiểu tử khác rồi."

Thấy Đô Đô đảo mắt liên tục, Đoàn Đoàn nghiêm mặt nói: "Đệ đừng có đánh chủ ý gì xấu, tuyệt đối không được đánh nhau! Những hài tử trong Quốc Tử Giám, tùy tiện kéo một đứa ra cũng có địa vị cao hơn đệ và huynh nhiều, không giống như ở huyện Khúc Phong đâu!"

Đô Đô bĩu môi, lẩm bẩm: "Đệ biết, người khác không trêu chọc đệ, đệ chắc chắn sẽ không trêu chọc người khác nhưng nếu bọn họ muốn bắt nạt đệ, đệ sẽ không để mình chịu thiệt!"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Không được, nếu có người bắt nạt đệ, đệ hãy đến nói với huynh, ca ca sẽ giúp đệ trút giận. Nếu đệ không nói với huynh, người ta sẽ lén lút tìm người đánh đệ một trận, đệ còn không biết là ai làm."

Bất kể nhà bọn họ có quen biết với bệ hạ hay không thì cũng không thể thay đổi được sự thật là nhà bọn họ không có chức, cũng không có quyền thế quá lớn.

Đô Đô miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi."

Ngay sau đó, nó lại nhận ra có gì đó không ổn, nó nghiêm túc nắm lấy cánh tay Đoàn Đoàn, hỏi: "Ca ca, huynh nói thật đi, một mình huynh ở Quốc Tử Giám có bị bắt nạt không?"

Đoàn Đoàn lắc đầu, hai tay xoắn vào nhau xoa xoa: "Không có, đệ đừng nghĩ nhiều, chỉ cần đệ học hành chăm chỉ, đừng gây chuyện là được. Nếu không ca ca và cha nương sẽ lo lắng cho đệ."

Loading...