Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 350

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:47:44
Lượt xem: 8

Chỉ qua vài ngày, quần áo cũng đã làm xong.

Cửa tiệm này của họ chủ yếu là để phục vụ tửu lầu, tiệm lẩu và cửa tiệm hải sản, còn giao hàng, mua hộ chỉ là thứ yếu.

Bởi vậy, cửa hàng của họ nằm ở địa điểm không quá xa những nơi này.

Bởi vì hầu hết các nhân viên giao hàng đều làm việc ở ngoài nên mặt tiền của cửa tiệm không cần quá to, cũng không cần phải trang trí, vì vậy chỉ cần mua được một cửa tiệm là được, tên tiệm cũng rất đơn giản, đó là “Trạm giao hàng Phi Thoái”.

Mười ngày sau, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhân viên giao hàng đều mặc quần áo giống nhau và đeo một chiếc hộp lớn ở lưng, họ sẽ lên đường khi gần đến trưa.

Mỗi một người họ sẽ được chia cho một con đường và sẽ lần lượt hỏi từng người xem có cần mua đồ ăn ở Thực Vân Giang, tiệm lẩu và tiệm hải sản không.

Trên đường phố có đủ các loại cửa hàng, mà những lão bản có thể mở tiệm ở nơi tấc đất tấc vàng này đều không phải là người thiếu tiền.

Khi nghe bọn họ nói như vậy thì đều cảm thấy mới mẻ, huống hồ gần đây thời tiết cũng hơi nóng, bọn họ lại lười đi ra ngoài, vì vậy bắt đầu đồng loạt đặt trước.

Bởi vì chỉ có thể gọi những món ăn kèm với lẩu nên rất ít người gọi món lẩu, phần lớn đều đặt các món hải sản, cơm chiên và món ăn kèm mới ở Thực Vân Giang.

DTV

Ngoại trừ các món của tiệm hải sản được đựng trong thùng gỗ nhỏ nên cần phải thu về, còn cơm chiên và các món ăn kèm được đựng trong ống trúc không đáng tiền nên người gọi bữa ăn xong thì có thể vứt đi.

Người giao hàng Lý Phi giới thiệu: “Một lượt phí giao thức ăn của chúng tôi là năm văn tiền, nếu các lão bản đồng ý thì có thể đặt mua.”

Năm văn tiền với tất cả mọi người, năm văn hoàn toàn không phải là tiền, thậm chí bọn họ còn nói: “Ta đưa hai mươi văn, nhưng mà ngươi phải nhanh chóng giao thức ăn đến! Tránh để mùi vị của đồ ăn thay đổi hoặc là bị nguội mất đấy!”

Lý Phi liên tục đồng ý.

“Ta cũng đưa hai mươi văn! Năm văn ít quá, các ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ! Chàng trai trẻ, ta nói này, tốt nhất các ngươi nên lập kế hoạch khác thay vì cứ kinh doanh với năm văn tiền này đi!” Thậm chí có người còn hoàn toàn chướng mắt với số tiền ít ỏi này.

Nhưng mà Lý Phi cũng chỉ mỉm cười: “Ta cũng chỉ kiếm sống thôi, còn những chuyện khác thì để nói sau.”

Các lão bản nghe thấy vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa, mà bắt đầu đồng loạt gọi tên.

“Chàng trai trẻ, ngươi lấy cho ta một phần chân gà tôm tươi!”

“Được rồi, Giang lão bản, ta đã nhớ, trưa nay sẽ giao tới cho ngài!”

“Ta lấy một phần cơm đĩa Gà Cung Bảo nhé!”

“Ta mua cơm chiên trứng cà chua!”

“Ta ăn cà tím om vàng! Cho nhiều ớt nhé!”

“Ta lấy một phần cơm ăn kèm thịt băm xào ớt xanh!”

Tất cả người giao hàng trên mọi con đường đều đang múa bút thành văn, nhưng nụ cười trên mặt họ lại không bao giờ tắt, hôm qua, trong lúc huấn luyện, lão bản của họ còn nói hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, có lẽ việc làm ăn sẽ không quá tốt.

Nhưng không ai ngờ điều này lại hoàn toàn không đúng! Mà là thực sự rất tốt!

Chưa kể tiền thưởng được người ta cho, chỉ riêng năm văn tiền mỗi bữa ăn trên mỗi đơn giao hàng, sau khi nộp cho trạm hai văn tiền, còn lại ba văn thì vẫn kiếm được rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-350.html.]

Chỉ riêng mỗi một người giao hàng, hơn nửa con phố, ít nhất đã có hơn một trăm bữa ăn được đặt trước.

Vậy chuyến đi lần này kiếm được ít nhất ba trăm văn tiền!

Lý Phi đếm cẩn thận, tổng cộng hắn ta có hơn hai trăm đơn hàng!

Vậy trưa nay, số tiền mà hắn ta kiếm được… Sau khi cố gắng tính thử, vậy mà hắn ta lại kiếm được hơn sáu trăm văn! Trong này còn chưa tính số tiền thưởng mà các lão bản kia đưa cho! Nếu cộng thêm vào… Hắn ta cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn không dám nghĩ tới mà! Trời ơi! Nếu cứ tiếp tục như thế, hắn ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó!

Trên đường về, hắn ta vẫn luôn nghĩ may mà lão bản của họ đã dự kiến được trước và cố ý làm rất nhiều xe đẩy, nếu chỉ dùng cái hộp sau lưng bọn họ thì chắc chắn sẽ không thể đựng được hết!

Nếu dùng xe đẩy, có lẽ giao một trăm phần hoàn toàn không thành vấn đề!

Hắn ta phấn khích đi đến Thực Vân Giang và cửa tiệm hải sản để đặt thức ăn, trong lúc chờ họ chuẩn bị, tất cả mọi người tranh thủ quay về cửa tiệm.

Nhưng hắn ta không thể biết được hai trăm phần kia của hắn ta đã coi như là ít, có người giao hàng tên là Vương Cường được phân đến Thanh Phong học viện, khi về, tổng cộng các đơn hàng có khoảng hơn năm trăm phần!

Một chuyến đi này có giá trị một, hai lượng bạc, thật sự không có nhiều nhất mà chỉ có nhiều hơn, không có người kiếm được nhiều nhất mà chỉ có kiếm được nhiều hơn!

Nhưng mà Lý Phi và những người giao hàng khác hoàn toàn không có bất cứ ý kiến gì, bởi vì thật ra tất cả mọi người đều rõ ở học viện có rất nhiều thư sinh học hành ở đó, vì vậy chắc chắn người đặt thức ăn sẽ nhiều hơn.

Nhưng hoàn cảnh gia đình Vương Cường thật sự rất khó khăn, trong nhà có nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng lại chỉ dựa vào nương của hắn ta may vá để kiếm chút tiền, còn cha hắn ta chính là một tên lưu manh, là loại người chỉ biết tiêu chứ không biết kiếm tiền.

Vì vậy tất cả mọi người đều chủ động nhường chỗ ấy cho hắn ta.

Mà Vương Cường cũng rất biết ơn bọn họ, nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ được ở học viện lại có nhiều đơn đặt hàng như thế, đến bây giờ mà hắn ta vẫn còn đang c.h.ế.t lặng. Ngẩn người, khi trở về cửa tiệm, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.

Thấy mọi người chỉ có khoảng hai trăm đơn, hắn ta vội vàng nói: “Nếu không chúng ta thay phiên nhau tới học viện đi! Mọi người giúp ta, ta cũng không thể vô tình vô nghĩa mà chỉ biết lo cho mỗi mình được.”

Nơi học hành của các người tài giỏi ở kinh thành, đương nhiên sẽ không thiếu người giàu ở đó, vì vậy mọi người đều đồng ý.

Mặc dù Cẩu Đản là ông chủ nhưng cậu ấy cũng không quan tâm đến việc này mà để tự bọn họ quyết định.

Để thuận lợi cho tiệm giao hàng của Cẩu Đản, dù mấy người Giang Oản Oản vẫn chưa tới kinh thành, nhưng tiệm lẩu và tiệm hải sản đều đã nhận được thông báo qua thư của họ, mỗi một cửa hàng sẽ tuyển thêm tám đầu bếp nổi tiếng.

Tất cả các phòng bếp đều rất rộng rãi nhưng đề phòng trường hợp không đủ dùng nên đã xây gấp đôi phòng bếp lên, lần này là quá đủ rồi! Thậm chí còn tuyển thêm vài nhân viên phục vụ, các loại món ăn kèm và nước chấm đều được chuẩn bị rất đầy đủ, chuẩn bị rất nhanh, một nồi có thể làm ra mười phần!

Hơn một canh giờ sau, bữa ăn đặt trước ở cả hai tiệm đều được làm và đóng gói xong.

Những người giao hàng lần lượt đẩy xe đi ra khỏi cửa tiệm.

Nhưng đơn đặt hàng của Vương Cường thật sự quá nhiều, vì vậy hắn ta chỉ có thể đi hai chuyến, nhưng trong lòng hắn ta lại cảm thấy rất phấn khích, nghĩ đến số bạc kia, hắn ta hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi nữa!

Lý Phi đẩy xe ra đường, hắn ta đứng ven đường chào hỏi một tiếng, ngay sau đó, các lão bản đều cầm tiền ra để lấy phần ăn của mình.

Mọi người hài lòng cầm lấy phần đồ ăn nóng hổi của mình.

Mọi người đều cảm thấy hài lòng, vì vậy tiền thưởng của Lý Phi lại có thêm hai trăm văn tiền nữa.

Giao đồ ăn xong, hắn ta cẩn thận ôm chặt số tiền giao hàng và tiền thưởng vào trong ngực, chỉ sợ làm mất, thật ra tiền giao hàng và tiền thưởng của hắn ta chẳng có bao nhiêu cả, nhưng cộng cả số tiền đồ ăn lại thì lên tới gần mười lượng!

Bởi vì những món này cũng được coi là đồ ăn nhanh nên giá cả đều không quá đắt, tính trung bình, mỗi phần chỉ vẻn vẹn có ba mươi mấy văn tiền! Nếu so sánh với một lượng bạc ở trong tiệm, thì giá của của những món ăn này thấp hơn rất nhiều lần!

Loading...