Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:47:19
Lượt xem: 6

Cậu ta không hề biết rằng Thời Tẫn cố ý chọn một bộ quần áo nhìn trông rất cũ.

Phải biết rằng nếu là quần áo mà Giang Tư Nguyệt từng mặc, không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền đó!

Mặc dù cậu ấy không vì bán lấy tiền, áo trong mới mua ở đâu cũng được, mà cái áo trong cũ này thì chỉ có duy nhất một cơ hội để lấy được.

Sau một hồi lâu, Giang Tư Nguyệt mới nói: “Vốn dĩ định đưa cho ngươi một bộ quần áo hoàn chỉnh nhưng ta lại cao hơn ngươi rất nhiều, ngươi lấy về cũng không thể mặc được, áo trong còn miễn cưỡng để dùng.”

Thời Tẫn gật đầu: “Áo… Áo trong là đủ rồi.”

Đây là áo trong mà Giang Tư Nguyệt mặc đó, cậu ấy có cái này rồi thì làm gì còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác nữa!

Nếu đã lấy áo xong thì có phải cậu ấy nên rời đi rồi không?

Nhưng Thời Tẫn lại không muốn đi nhanh như thế.

Cậu ấy suy nghĩ một hồi rồi nói: “Giang Tư Nguyệt, huynh… Huynh không còn giận nữa, đúng chứ?”

Giang Tư Nguyệt dựa vào tủ quần áo, cậu ta nhíu mày nói: “Tại sao ta phải giận? Ngươi thấy ta giận ở đâu vậy?”

“Thì.. Thì lần trước huynh không thèm để ý tới ta đó.” Thời Tẫn nơm nớp lo sợ giải thích.

Giang Tư Nguyệt cười khẽ: “Đâu phải là ta không để ý tới ngươi, mà là thấy ngươi và người trong lòng…”

Thấy Thời Tẫn nhíu mày, cậu ta nói lại: “A không! Thấy ngươi ở cùng biểu muội nên không muốn làm phiền hai người thôi.”

Thời Tẫn cúi thấp đầu, cậu ấy nói: “Ta đã nói rồi, đó là biểu muội chứ không phải là người trong lòng… Vì vậy sẽ không thấy phiền.”

Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn người trước mặt, ánh nắng ấm áp ở bên ngoài chiếu vào làm cho nửa mặt bên của cậu ấy như đang tỏa sáng.

Nhìn những sợi lông tơ như ẩn như hiện ở trên mặt cậu ấy, toàn thân chìm trong cái nắng ấm áp khiến người ta không nhịn được mà muốn… Ôm chặt cậu ấy.

Giang Tư Nguyệt tỉnh táo lại, cậu ta cố gắng xem nhẹ những suy nghĩ hỗn độn vừa rồi của mình.

Đúng lúc này, nhịp tim đập cực nhanh.

Giang Tư Nguyệt nghi ngờ mà nghĩ, không phải cậu ta đã khỏe rồi à? Sao cảm giác này lại xuất hiện vậy?

Cậu ta cố gắng che n.g.ự.c lại, cố gắng để nó đập chậm hơn chút.

Thời Tẫn ngẩng đầu lên, khi thấy cậu ta nhíu mày thì còn tưởng rằng là do mình giải thích quá nhiều khiến cậu ta cảm thấy phiền, vì vậy cậu ấy vội vàng nói: “Vậy… Vậy ta không làm phiền huynh nữa, ta… Ta đi trước nhé?”

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy một cái, cậu ta cảm thấy bây giờ mình thật sự hơi bất thường nên lập tức gật đầu: “Được.”

Khi Thời Tẫn bước ra khỏi phòng, cậu ta không nhịn được mà nói: “Hôm nào…” Thấy Thời Tẫn quay đầu lại với vẻ mặt nghi ngờ, cậu ta nhẹ giọng nói tiếp: “Hôm nào chúng ta cùng ăn cơm nhé.”

Thời Tẫn nghe thấy vậy, trong đôi mắt lập tức tràn ngập ý cười, cậu ấy gắng sức gật đầu: “Ừm! Được!”

Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xuống tầng của thiếu niên, Giang Tư Nguyệt lập tức không để ý tới cảm giác tim đập bất thường vừa rồi, cậu ta không nhịn được mà nở nụ cười.

Đến khi tỉnh táo lại, cậu ta không khỏi nghĩ mình cần phải đi khám đại phu mới được, thật kỳ lạ, hy vọng cậu ta sẽ không phải căn bệnh lạ nào đó…

Nghĩ đến chuyện lần trước chẳng mấy chốc đã tốt hơn, cậu ta ngồi xuống và từ từ bình tĩnh lại.

Khoảng hai khắc trôi qua, trái tim mới bắt đầu trở nên bình thường, lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cậu ta lại chưa từng nhận ra chỉ khi ở trước mặt Thời Tẫn, cậu ta mới bị phát bệnh!

Thời Tẫn đã rời đi, dù sao Giang Tư Nguyệt cũng không có chuyện gì để làm, vì vậy… Đương nhiên cậu ta phải đi tìm thằng nhóc Đô Đô để tính sổ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-348.html.]

Cậu ta đi đến căn phòng nhỏ của Đô Đô, vừa đẩy cửa ra thì thấy bên trong trống trơn.

Sau đó, bộ chăn ga màu đỏ chói đập vào mắt cậu ta.

Nghĩ đến tính cách hoạt bát, năng động của thằng bé, rồi lại nhìn cái màu đỏ chói này, cậu ta chỉ cảm thấy mắt mình bắt đầu trở nên rất khó chịu.

Cậu ta thở dài, sau đó quyết định không làm hại đôi mắt của mình nữa.

Khi cậu ta vừa đóng cửa lại, ba người Đô Đô, Cẩu Đản và Nhị Oa đang vừa đi lên tầng vừa nói chuyện.

Cái miệng nhỏ của Đô Đô nói không ngừng, Nhị Oa tập trung lắng nghe, còn Cẩu Đản đi bên cạnh với vẻ mặt nhân sinh không còn gì để luyến tiếc.

DTV

Giang Tư Nguyệt quyết định không đi nữa, cậu ta dựa vào cửa phòng của Đô Đô và khoanh tay đứng chờ ba người đi lên tầng.

Mãi đến khi đi đến khi đi tới cửa phòng, Đô Đô mới nhìn thấy tiểu cữu cữu của nó.

“Ơ? Tiểu cữu cữu, sao cữu lại đứng trước cửa phòng ngủ của con vậy? Cữu tìm con có chuyện gì ạ?”

Nghe xem đi!

Lại còn tìm con có việc gì nữa chứ?

Giang Tư Nguyệt nghĩ thầm, một tiểu hài nhi như con, nếu con không phạm sai lầm thì làm gì có ai đặc biệt tới tìm con chứ, lại còn là người lớn bận rộn rất nhiều việc như cậu ta nữa.

Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn nó một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, đi vào trước rồi cữu nói cho con nghe.”

Đô Đô nhìn vẻ mặt của cậu ta thì lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Ừm… Tiểu cữu cữu, hôm khác chúng ta nói được không, con có việc lớn phải làm, không rảnh đâu!” Đô Đô nghiêm túc nói.

“Hả? Vậy con nói cho tiểu cữu cữu nghe xem, một tiểu hài nhi mới hơn bảy tuổi như con có chuyện lớn gì phải làm vậy?” Dù bận nhưng Giang Tư Nguyệt vẫn ung dung nhìn chằm chằm nó.

Đô Đô cười hì hì cầu xin sự dung thứ, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại xem rốt cuộc nó đã làm chuyện gì? Hôm nay, tiểu cữu cữu còn cố ý tới hỏi tội.

Nhưng nó vẫn tiếp tục đáp lại: “Chuyện của con lớn lắm đó! Đây là chuyện có liên quan tới cuộc đời của Cẩu Đản ca ca! Là chuyện cực kỳ quan trọng! Tiểu cữu cữu, cho dù cữu có chuyện gì thì cũng phải đặt sang một bên thôi!”

Giang Tư Nguyệt vừa nghi ngờ vừa tò mò nhìn Cẩu Đản: “Gia Bảo, chuyện lớn cuộc đời gì vậy? Cháu có người trong lòng hả? Mau nói cho tiểu cữu cữu nghe đi, tiểu cữu cữu sẽ bày mưu tính kế giúp cháu!”

Cẩu Đản im lặng hỏi trời cao!

Cậu ấy vừa xoa nắn gương mặt của Đô Đô vừa nói: “Tiểu cữu cữu, Đô Đô nói bậy đó! Đệ ấy mới lớn từng này, sao cữu có thể tin lời đệ ấy nói được chứ?”

Đô Đô thở dài, nó nắm chặt hai tay: “Ôi trời… Thôi cứ để đệ nói đi! Cẩu Đản ca ca, huynh cứ do dự như vậy thì người trong lòng huynh sẽ sớm bị cướp mất đó!”

Thằng bé nghiêm túc nói: “Nhưng đệ có kinh nghiệm phong phú! Cứ coi đệ là tiền bối đi, chuyện chung thân đại sự của huynh không cần phải lo lắng đâu! Huynh chỉ cần biết đủ! Biết ơn! Nào… Ưm!”

Giang Tư Nguyệt liếc mắt, cậu ta thật sự không thể nghe nổi nữa!

Cậu ta che miệng Đô Đô: “Ở nhà con ăn cái gì để lớn vậy? Sao có thể nói linh tinh được như thế chứ!”

Cậu ta nhìn Cẩu Đản, khi thấy vẻ bất lực của cậu ấy thì cũng đoán được cậu ấy cũng bị Đô Đô làm phiền không dứt ra được.

Giang Tư Nguyệt túm lấy cổ áo của Đô Đô rồi lôi vào phòng, lúc đóng cửa, cậu ta nói với Cẩn Đản và Nhị Oa: “Được rồi, hai cháu về trước đi, chờ cữu cữu xử lý xong rồi tính tiếp.”

Nhị Oa thấy bình thường, còn Cẩu Đản nghe thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, cậu ấy chỉ hận không thể lập tức vỗ tay khen ngợi cậu ta.

Sau khi đóng cửa lại, Đô Đô nhìn Giang Tư Nguyệt đang từng bước tới gần mình, nó sợ tới mức nuốt một ngụm nước bọt: “Tiểu cữu cữu, cữu… Cữu đừng làm loạn! Con vẫn còn nhỏ đó!”

Giang Tư Nguyệt cũng không vòng vo với nó: “Con khai thật cho cữu biết! Hôm nay, có phải con tới thay chăn ga cho cữu không?”

“À…” Chết rồi! Cuối cùng Đô Đô cũng nhớ ra mình đã quên cái gì! Tủ quần áo của tiểu cữu cữu vẫn còn rất lộn xộn, nó… Nó vội vàng đi hiến kế nên hoàn toàn quên mất chuyện này!

Loading...