Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 346

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:47:15
Lượt xem: 6

Thẩm Lai lo lắng muốn hỏi tiếp, kết quả hắn lại nói tiếp: “Nhưng mà... Chết rồi.”

“Hả?”

Nhận ra được giọng nói của mình hơi to, vì vậy vừa lên tiếng, nàng ấy đã vội vàng bịt kín miệng mình lại: “Thật xin lỗi, muội... Muội không biết...”

Sau một hồi suy nghĩ, nàng ấy cố gắng an ủi: “Nhưng mà... Đại biểu ca, người c.h.ế.t không thể sống lại, huynh nên nhìn về phía trước, cả đời không nhất định chỉ có thể thích một người mà, nói không chừng ngay bên cạnh huynh có người yêu thầm huynh thì sao?”

Nghĩ đến người m.á.u me đầm đìa ngã xuống ở trước mặt mình, Thời Quỳnh lắc đầu và khẽ nói: “Ăn cơm đi..”

Thẩm Lai thấy cậu ta thật sự không muốn nói nhiều thì chỉ đành dừng câu chuyện lại.

Cha nương, có lẽ con không thể hoàn thành nhiệm vụ mà cha nương giao rồi, đại biểu ca yêu một người đã chết! Dù sao nàng ấy đã quyết định sẽ không thích cậu ta nữa!

Nàng ấy yên lặng đối mặt với tình yêu chưa bắt đầu đã kết thúc của mình... Chỉ đành bất lực mặc niệm một khắc đồng hồ.

Được rồi, lần này nàng ấy có thể đi tìm một vị hôn phu nấu cơm thật ngon rồi!

Mặc dù hơi không đạo đức, nhưng nàng ấy vẫn lén thở phào nhẹ nhõm.

Vài ngày sau, khi buổi biểu diễn của Giang Tư Nguyệt bắt đầu, Thời Tẫn lanh tay lẹ mắt mua được vé ngồi ngay trước sân khấu.

Nếu là lúc trước, chắc chắn cậu ấy sẽ đặt trước một căn phòng riêng nhưng nghĩ đến chuyện nếu thật sự như vậy, có lẽ Giang Tư Nguyệt sẽ không ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy dù chỉ một cái,vì vậy đã đổi thành vé dưới võ đài.

Nghĩ tới chuyện sau một buổi biểu diễn của cậu ta sẽ có rất nhiều người lên tặng hoa, vì vậy Thời Tẫn cố ý hái một bó hoa thật to ở trong hoa viên nhà mình, cùng với ngày biểu diễn, cậu ấy cố ý ôm một bó hoa to tới Lăng Tiêu Lâu.

Có lẽ vì thứ trong n.g.ự.c nên trên đường đi, có rất nhiều phu nhân, cô nương và nam tử nhìn cậu ấy chỉ trỏ, vậy mà cậu ấy lại không có chút cảm giác xấu hổ nào.

Giang Tư Nguyệt đứng trên đài, vừa nhìn đã có thể thấy thiếu niên bạch y ngồi ở hàng đầu tiên... Và đóa hoa đỏ rực ở trong n.g.ự.c cậu ấy.

Bởi vì hoa được Thời Tẫn ôm vào lòng nên càng làm nổi bật lên gương mặt trắng hồng của cậu ấy, gương mặt càng tinh xảo hơn.

Nhưng Giang Tư Nguyệt chỉ tùy tiện liếc nhìn cậu ấy vẻn vẹn một cái, sau đó coi như không thấy mà dời tầm mắt.

Thời Tẫn chăm chú nhìn chằm chằm cậu ta, khi thấy suốt cả hành trình, cậu ta làm như không thấy mình thì nhụt chí nghĩ, phải làm thế nào thì cậu ta mới nguôi giận đây? Mặc dù... Mặc dù cậu ấy cũng không biết vì sao Giang Tư Nguyệt lại tức giận.

Nhưng mà chẳng mấy chốc cậu ấy đã đắm chìm trong buổi biểu diễn của Giang Tư Nguyệt, mãi cho đến khi cậu ta chào cảm ơn thì mới tỉnh táo lại, cậu ấy đang muốn vỗ tay nhưng lại phát hiện bó hoa to trong n.g.ự.c mình đã làm cản trở động tác.

DTV

Cậu ấy kẹp chặt bó hoa giữa hai chân mình, sau đó giơ cao tay vỗ thật đó.

Động tác rất buồn cười.

Cho dù là Giang Tư Nguyệt khống chế biểu cảm rất tốt thì cũng không nhịn được mà muốn cười.

Cậu ấy vỗ tay xong thì thấy có một vài khán giả đã kích động tiến lên tặng hoa, thậm chí còn có một vài người cầm lấy tay của Giang Tư Nguyệt!

Thấy hình ảnh này, Thời Tẫn đỏ bừng mắt nhìn, lại thấy một nữ tử rụt rè cầm lấy tay của Giang Tư Nguyệt nhưng cậu ta lại không muốn, cậu ấy sốt ruột cầm bó hoa lên.

Cậu ấy ho nhẹ một tiếng và nói: “À thì, cô nương này, sau chúng ta vẫn có người muốn tặng hoa, cũng muốn nắm tay Giang Tư Nguyệt, ngươi có thể nhường đường không?”

Nữ tử kia trừng mắt liếc nhìn cậu ấy, lúc này mới bất lực buông tay ra, trong miệng còn lẩm bẩm: “Hừ! Nam nhân tới đây tặng hoa làm gì chứ?”

Nhìn thoáng qua bóng lưng của nữ tử, Thời Tẫn cầm bó hoa nơm nớp lo sợ đưa cho Giang Tư Nguyệt: “Giang Tư Nguyệt, này! Tặng hoa cho huynh này!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-346.html.]

Giang Tư Nguyệt nhíu mày, cậu ta ý vị thâm trường nói: “Ta chưa từng thấy có một nam tử nào tặng hoa cho ta đó, quả là hiếm lạ.”

Thời Tẫn thấy cậu ta nói như vậy, trong lòng cậu ấy giật mình thon thót, có vẻ Giang Tư Nguyệt không thích nam tử tặng hoa cho cậu ta.

Thời Tần nén đau nhắm mắt lại rồi thu bó hoa trong tay về: “Huynh... Huynh không muốn thì thôi vậy.”

Sau đó, cậu ấy lập tức nói nhỏ: “Nếu biết trước thì đã không hái rồi! Làm ta bị gai đ.â.m đầy tay!” Thời Tẫn càng nhìn bó hoa này càng không vừa mắt, cậu ấy nghĩ đợi lát nữa ra khỏi Lăng Tiêu Lâu thì sẽ vứt nó đi!

Thấy cậu ấy sắp quay người, Giang Tư Nguyệt ngồi trên sân khấu vội vàng kéo vạt áo của cậu ấy: “À! Đợi... Đợi đã!”

Nhìn lồng n.g.ự.c trắng nõn ở trước mặt, Giang Tư Nguyệt mất tự nhiên chuyển tầm mắt, sâu đó vội vàng kéo quần áo của cậu ấy lên để che đi.

Thời Tần cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình, một hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại, cậu ấy cúi đầu nhìn mình, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Giang Tư Nguyệt, lặp đi lặp lại động tác như vậy nhiều lần, đến khi một tay của Giang Tư Nguyệt đã khép hai vạt áo của mình lại, cuối cùng cậu ấy mới phản ứng lại rồi đột nhiên giơ cao bó hoa lên che lại quần áo xộc xệch của mình.

Cậu ấy mất tự nhiên nhìn Giang Tư Nguyệt, mà Giang Tư Nguyệt cũng ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn hàng người đang xếp hàng tò mò nhìn xung quanh, cậu ta nói nhỏ: “Không biết quần áo của ngươi có bị hỏng không... Ngươi ra đằng sau chờ ta một lát đi!”

Thời Tẫn ngơ ngác nhìn cậu ta, sau đó ôm bó hoa đi vào trong hậu trường, mãi đến khi tìm được một cái ghế để ngồi xuống, cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi vội vàng đặt hoa lên bàn, cậu ấy sửa sang lại quần áo của mình.

Cẩn thận sửa sang lại quần áo, rồi buộc chặt dây bên hông, cuối cùng mới yên tâm được.

Bị sự xấu hổ bao vây, cậu ấy không nhịn được mà nói thầm: “Sức lực của Giang Tư Nguyệt quá lớn, quần áo này của ta buộc chặt như thế! Vậy mà huynh ấy lại có thể giật ra được! Thật là!”

Khi Giang Tư Nguyệt đẩy cửa tiến vào, đúng lúc nghe thấy tiếng nói thầm của cậu ấy, sau đó không nhịn được mà bật cười rồi hỏi: “Sao vậy? Có hỏng không thế?”

Cậu ta đột nhiên lên tiếng khiến Tần Thời giật nảy mình!

Giang Tư Nguyệt than nhẹ một tiếng: “Ngươi là một nam tử, sao lá gan lại nhỏ như thế chứ? Chẳng khác gì thỏ con cả!”

Thời Tẫn mím môi: “Huynh... Huynh bảo ta tới đây làm gì? Chẳng phải huynh không để ý tới ta sao?”

“Ta không để ý tới ngươi khi nào chứ?” Giang Tư Nguyệt làm ra vẻ mặt vô tội.

“Có mà.” Thời Tẫn nhỏ giọng nói.

“Quần áo có hỏng không?” Giang Tư Nguyệt lại nói.

Thời Tẫn vừa định nói không hỏng, nhưng nếu nói như vậy, chẳng phải cậu ấy sẽ phải lập tức rời đi sao? Chắc chắn Giang Tư Nguyệt sẽ lập tức đuổi cậu ấy đi!

Không được, không được! Nhưng mà... Quần áo của mình không có vấn đề gì, phải làm sao bây giờ?

Đột nhiên, đôi mắt của cậu ấy sáng lên, cậu ấy biết rồi!

“Khụ, ở ngoài không bị hỏng nhưng ở trong hỏng, huynh.... Sức của huynh lớn lắm đó! Áo trong của ta bị huynh kéo hỏng rồi, mặc rất.. Rất khó chịu.” Cậu ấy mặt không đỏ tim không đập thêu dệt lý do.

Giang Tư Nguyệt nghĩ đến cảm giác lúc mình khép quần áo cho cậu ấy, chẳng qua chỉ là vạt áo bị kéo lỏng thôi, cũng không thể bị hỏng được, vừa rồi cậu ta hỏi như vậy cũng chỉ là hỏi chơi mà thôi.

Ai ngờ được đồ ngốc này còn muốn lừa cậu ta chứ?

Cậu ta dở khóc dở cười nghĩ, thôi được rồi, cùng lắm thì... Đền cho cậu ấy một cái áo trong cũng được.

“Vậy ta đền cho ngươi một cái khác, ngươi đi theo ta.” Giang Tư Nguyệt nói xong, cậu ta lập tức quay người đi trước.

Thời Tẫn nghe thấy vậy, cảm xúc đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cảm thấy vui vẻ và kích động, sao bây giờ, Giang Tư Nguyệt lại ngốc như thế chứ? Lời nói dối vụng về của cậu ấy mà cậu ta cũng tin sao?

Loading...