Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 345

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:47:13
Lượt xem: 6

Cẩu Đản cúi đầu nhìn nàng ấy, cậu ấy lắp bắp trả lời: “Tần... Tần Gia Bảo.”

Thẩm Lai gật đầu: “Tần Gia Bảo!” Nàng ấy nở nụ cười: “Ta nhớ rồi! Còn nữa... Ta tên là Thẩm Lai!”

Nói xong, nàng ấy nở một nụ cười xán lạn, vừa đi về phía gã sai vặt ở cổng vừa vẫy tay, sau đó rời đi.

Cẩu Đản nhìn bóng lưng hoạt bát của nàng ấy, lại nhìn thỉnh thoảng, nàng ấy sẽ nhảy lên một cái như một tiểu hài tử, cậu ấy không nhịn được mà nở nụ cười.

“Cẩu Đản! Cẩu Đản!”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Cẩu Đản vội vàng tỉnh táo lại, cậu ấy nhìn Tần Tiểu Quang: “Thúc!”

Tần Tiểu Quang nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cậu ấy, rồi lại nhìn bóng lưng của Thẩm Lai ở ngoài cửa tiệm, cậu ta suy đoán: “Tiểu tử.... Cháu thích nữ nhi nhà người ta hả?”

Vừa nghe thấy vậy, Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô đều đồng loạt quay đầu nhìn Cẩu Đản với ánh mắt nóng rực.

Cẩu Đản nhìn Tẩn Tiểu Quang, rồi lại nhìn mấy đệ đệ ở bên cạnh mình, cậu ấy xấu hổ tới mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Cậu ấy vô cùng xấu hổ: “Tiểu Quang thúc! Thúc nói bậy gì vậy?”

Cậu ấy nhìn mấy đệ đệ rồi vội vàng đẩy mấy người họ lên tầng, sau đó quay đầu nói với Tần Tiểu Quang: “Tiểu Quang thúc, thúc nhớ cho chúng cháu thêm nhiều tỏi giã đó!”

Nói xong, cậu ấy cũng vội vàng chạy lên tầng.

Mãi đến khi ngồi vào trong phòng riêng, cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà mấy tiểu thiếu niên đi theo cậu ấy lại không phải là đèn cạn dầu, ba người với đôi mắt sáng như đuốc, ngươi một câu ta một câu bắt đầu tra hỏi.

“Cẩu Đản ca, có thật không vậy?” Đoàn Đoàn là người đầu tiên lên tiếng.

“Thật sao? Cẩu Đản ca, đệ thấy huynh nhìn chằm chằm tỷ tỷ kia đó!” Nhị Oa tiếp tục nói.

Đô Đô thẳng thắn phủi tay: “Chắc chắn là thích rồi! Cẩu Đản ca ca vừa gặp đã yêu tiểu tỷ tỷ kia! Các ngươi không thấy dáng vẻ xấu hổ của ca ca à! Lúc ở nhà, ca ca chưa từng như vậy đâu!”

Đô Đô suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục bổ sung: “Dù sao những lúc ta ở nhà thì đều chưa từng thấy ca ca như thế với bất cứ tỷ tỷ nào!”

Cẩu Đản Nhi nhìn tiểu đầu đinh khiến người ta chán ghét này, cậu ấy không nhịn được mà vuốt mi tâm, trong lòng chỉ muốn cái miệng này ngậm lại, suốt cả một ngày, sau lúc nào cũng nói liên hồi vậy!

Mà Đoàn Đoàn và Nhị Oa thấy cậu ấy không phản bác thì càng chắc chắn với suy đoán của mấy người họ.

Đoàn Đoàn cười híp mắt, ôi trời! Thật hiếm gặp mà! Cẩu Đản ca ca của cậu bé chỉ lớn hơn cậu bé có hai, ba tuổi mà đã bắt đầu biết thích người khác rồi! Lợi hại thật đó!

Đôi mắt của Đô Đô xoay vòng vòng, sau đó ghé sát vào trên bàn cơm, ho nhẹ vài tiếng rồi nói: “Chúng ta giúp Cẩu Đản ca ca theo đuổi người trong lòng đi!”

Nhị Oa nghiêm túc gật đầu: “Ừm, vậy bước đầu tiên, chúng ta phải làm gì? Có phải trước tiên nên tặng thơ không? Ta thấy trong thoại bản đều viết như vậy hết! Mỗi một bước đều không thể thiếu được! Đúng không? Đoàn Đoàn.”

Đoàn Đoàn gật đầu: “Có lẽ là vậy, nhưng mà ta không biết, ta chỉ mới viết thư cho Tinh Tinh ca ca, còn viết cho nữ tử, ta... Ta cũng không biết.”

Thấy mấy đứa oắt con hoàn toàn không có kinh nghiệm gì đang bày mưu tính kế giúp cậu ấy, không... Có lẽ thằng nhóc Đô Đô này có một chút kinh nghiệm, dù người ta cũng có rất nhiều tiểu tỷ tỷ và tiểu muội muội!

Nhưng cuối cùng, Cẩu Đản vẫn cảm thấy ở trên đầu mình đang có vài tia chớp xuất hiện.

“Chúng ta có thể làm như thế này... Sau đó như thế này...”

Cẩu Đản nhìn Đô Đô đang nói nhỏ gì đó, nhưng nó nói quá nhỏ nên Cẩu Đản hoàn toàn không nghe rõ.

Cậu ấy nghiêm túc nói: “Các đệ đừng nghĩ kế nữa! Huynh... Huynh không có ý kia... Với người ta đâu! Các đệ đừng đoán mò!”

Đô Đô lườm cậu ấy một cái: “Cẩu Đản ca ca, huynh không cần để ý đâu!”

Sau không nó lại phàn nàn: “Thật đó! Huynh cũng không thử nghĩ mà xem, nếu chờ huynh thì có lẽ món đã lạnh cũng không có tiến triển gì! Huynh chỉ là một tên đầu gỗ, huynh không biết, chẳng lẽ là bọn đệ không biết sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-345.html.]

Cẩu Đản ngẩn người, cậu ấy thật sự không biết nên nói gì cho phải, hôm nay, cậu ấy nhất định phải trở về hỏi thử Tần thúc và thẩm thẩm, ngày thường Đô Đô làm những gì vậy, sao có thể học được những thứ ngổn ngang này chứ?

Mấu chốt là... Mấu chốt là nói rất có đạo lý! Có đôi khi, cậu ấy cũng nghi ngờ thằng nhóc này thật sự mới bảy tuổi sao?

Cậu ấy cảm thấy mình, Đoàn Đoàn và Nhị Oa lớn hơn nó nhiều tuổi nhưng lại hoàn toàn không có kinh nghiệm như nó.

...

Ở một bên khác, Thời Tẫn đi theo Giang Tư Nguyệt và Giang Oản Oản tới tiệm lẩu.

Cậu ấy chờ ngoại tiệm một lúc đã nhìn thấy hai người đã mỉm cười đi ra.

Sau đó lập tức trở về Lăng Tiêu Lâu.

Vì vậy cả chuyến đi này của cậu ấy vốn không hiểu được bất cứ cái gì, đến cô nương đi bên cạnh Giang Tư Nguyệt mà cậu ấy cũng chỉ mới nhìn thoáng qua.

Cậu ấy nghĩ, rốt cuộc người trong lòng Giang Tư Nguyệt là tiểu thư nhà nào vậy? Sao cậu ấy cảm thấy hình như chưa từng thấy bao giờ thì phải?

Sau khi trở về Lăng Tiêu Lâu, Giang Tư Nguyệt lên tiếng chào hỏi rồi đi lên tầng.

Nhưng mà cậu ta không về phòng ngủ của mình mà lại đi vào trong căn phòng ở đối diện phòng ngủ của mình.

Đi vào căn phòng đối diện, sau khi mở cửa sổ ra thì có thể nhìn con đường ở đối diện Lăng Tiêu Lâu.

Cậu ta mở hé cửa sổ ra, nhìn xuống dưới tầng qua khe hở.

Khi thấy Thời Tẫn cúi đầu dựa vào hàng rào ở dưới tầng, cậu ta không khỏi nở một nụ cười rồi yếu ớt nói: “Thật sự là quá ngu ngốc mà! Sao lại giấu giếm như vậy chứ? Còn biết theo dõi nữa?”

Thấy Thời Tần không có ý định rời đi, cậu ta kéo một cái ghế dài tới rồi ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn xuống, chỉ thấy thiếu niên bạch y ở dưới tầng thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa buồn bã, cậu ta nở một nụ cười thật tươi, hoàn toàn không ép được: “Vui thật đó!”

Mãi đến khi Thời Tẫn bất lực rời đi, Giang Tư Nguyệt mới từ từ trở về phòng ngủ của mình.

Nhưng mà bây giờ cậu ta mới nhận ra hành vi vừa rồi của mình, cậu ta sửng sốt mất một lúc, cậu ta đang làm cái gì vậy?

Chỉ là một người bạn bình thường thôi, sao mình lại phải làm như thế?

Từ khi nào cậu ta lại trở nên nhàm chán như thế?

Cậu ta lắc đầu, không không không, chẳng qua là bởi thật sự rất hiếm khi gặp được một người đáng yêu và thú vị như vậy thôi.

...

Cùng ngày, sau khi Thẩm Lai trở về phủ, nàng ấy vẫn luôn ngẩn người.

Hôm nay, hiếm khi Thời Quỳnh ở nhà, trong lúc ăn cơm tối, cậu ta thấy nàng ấy cầm bát cơm ngẩn người thì nhíu mày hỏi: “Tiểu Lai, muội sao vậy? Mau ăn đi! Không hợp khẩu vị sao?”

Thẩm Lai vội vàng lắc đầu: “Không có, không có! Đại biểu ca, huynh đừng lo lắng, chỉ là vừa rồi muội nghĩ tới một chuyện thú vị thôi.”

“Vậy thì tốt.”

Thẩm Lai bưng bát, nàng ấy nhìn Thời Quỳnh, sau đó chần chừ hỏi: “Đại... Đại biểu ca, huynh... Huynh định khi nào lấy nương tử vậy?”

Vốn di nàng ấy muốn nói rằng huynh sắp tới tuổi xây dựng sự nghiệp rồi, nếu không cân nhắc thì sẽ trễ lắm, đúng không? Nhưng mà nàng ấy không dám nói thẳng như vậy nên chỉ có thể thầm nghĩ ở trong lòng.

Thời Quỳnh cười khẽ một tiếng: “Huynh à, đời này huynh không có ý định kết hôn!”

Thẩm Lai mở to hai mắt: “Vì... Vì sao chứ? Là bởi vì huynh không thích ai sao? Nhiều năm như thế, chẳng lẽ huynh không gặp được một ai sao?”

Nghe thấy nàng ấy nói vậy, đôi đũa trong tay Thời Quỳnh bỗng dưng rơi xuống mâm và phát ra một tiếng vang.

DTV

Hồi lâu sau, cậu ta mới từ từ nói một câu: “Có chứ.”

Loading...