Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 344

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:47:12
Lượt xem: 8

Cậu ta nở nụ cười: “Vì vậy tỷ đừng trách hai người họ, bọn họ vô tội mà!”

Giang Oản Oản ngẩng đầu lên lườm cậu ta một cái: “Nếu mà để cho cha nương biết thì đệ không có quả ngon mà ăn đâu!”

Giang Tư Nguyệt giơ hai tay lên và đầu hàng nói: “Tỷ! Tỷ tuyệt đối đừng nói cho cha nương biết! Nếu không đệ sẽ xong đời đó!”

Giang Oản Oản nghĩ đến Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ, nàng bất lực khẽ gật đầu: “Vậy lần sau có chuyện gì, không nói cho cha nương thì cũng phải nói cho tỷ tỷ và tỷ phu, biết chưa hả?”

Giang Tư Nguyệt cười híp mắt, cậu ta gật đầu: “Biết rồi ạ! Đệ nghe tỷ!”

“Cái này thì còn tạm được!”

Trên đường, cả hai người vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng còn cãi nhau ầm ĩ, tất cả đều đã bị Thẩm Lai và Thời Tẫn ngồi trong phòng riêng trên tầng hai của tiệm hải sản nhìn thấy.

Thẩm Lai ghé sát bên cửa sổ, nàng ấy nhìn ánh mắt oán trách của Giang Oản Oản và dáng vẻ cười nhẹ của Giang Tư Nguyệt thì kích động suy đoán: “Trời ơi! Nữ tử này có phải là người yêu của Gian Tư Nguyệt không? Khí chất thật đó! Còn rất xinh đẹp nữa!”

Mà Thời Tẫn thì không có lòng xem Giang Oản Oản thế nào, cậu ấy nhìn chằm chằm Giang Tư Nguyệt, trong lòng xuất hiện sự bực bội và đau đớn khó hiểu.

Cậu ấy nghĩ đã lâu rồi bọn họ chưa ăn cơm chung, có lẽ Giang Tư Nguyệt đã quên cậu ấy rồi!

Đôi môi của cậu ấy mím chặt, lông mày cau lại.

Thẩm Lai quay đầu lại nhìn cậu ấy: “Nhị biểu ca? Nhị biểu ca!”

Thời Tẫn tỉnh táo lại, cậu ấy hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Lai cau mày: “Huynh sao vậy? Hôm nay, muội chọc huynh tức giận sao? Huynh nói một câu đi, giọng điệu cứng rắn vào!”

Một lát sau, nàng ấy không nhịn được mà nói thầm: “Giống như cô nương mà mình yêu thầm chạy theo một nam nhân khác vậy! Xem dáng vẻ thất vọng kia kìa!”

Sau đó lập tức nghĩ đến điều gì đó, nàng ấy quan sát Giang Oản Oản đang đi xa dần, đến khi nàng và Giang Tư Nguyệt hoàn toàn biến mất, lúc này, nàng ấy mới nói với Thời Tần: “À! Muội biết rồi, có lẽ vị cô nương kia chính là người trong lòng của huynh đúng không?”

Không đợi Thời Tẫn trả lời lại, nàng ấy tiếp tục hết sức tưởng tượng mà suy đoán: “Huynh và Giang Tư Nguyệt là bằng hữu, kết quả huynh ấy... Huynh ấy lại cướp mất người trong lòng của huynh!”

Thẩm Lai mở to hai mắt, nàng ấy vô cùng đồng tình nhìn Thời Tẫn: “Trên thế giới này không ai có thể thảm bằng huynh! Quá thảm rồi!”

Thấy Thời Tẫn muốn nói gì đó, nàng ấy lại xòe tay ngăn lại trước mặt cậu ấy, sau đó nghiêng đầu, không đành lòng mà nhắm mắt lại: “Ôi trời, huynh không cần nói gì đâu, muội hiểu hết mà, chỉ là sao huynh không thử lại lần nữa đi? Mặc dù Giang Tư Nguyệt kia trông rất tuấn tú, lại còn cao ráo, ừm... Cũng không thể là không có tiền, nhưng... Huynh... Huynh cũng không kém mà!”

Nàng ấy tỉ mỉ quan sát Thời Tẫn một lúc rồi dừng một hồi lâu mới lên tiếng: “Huynh... Huynh... Huynh tốt hơn huynh ấy... Cũng may...”

Nàng ấy vỗ tay: “Huynh chính là đệ đệ của tể tướng đại nhân đó! Ca ca của huynh lại là đại biểu ca của muội, chỉ điều này thôi cũng có thể thắng huynh ấy rồi!”

Thời Tẫn vô cảm nhìn nàng ấy, một hồi lâu sau, cậu ấy mới nói: “Nói xong chưa?”

“Xong rồi!”

Thời Tẫn cũng lười nói nhiều với nàng ấy: “Xong rồi thì ăn nhanh lên! Ăn xong thì muội mau về đi, huynh còn có việc.”

Thẩm Lai quan sát cậu ấy một lúc, khi cảm thấy chắc chắn cậu ấy sẽ theo đuổi nữ nhi nhà người ta thì mới chầm chậm ngồi xuống, thậm chí còn khéo hiểu lòng người mà nói: “Huynh không cần phải để ý muội đâu, muội có thể tự về được, hoặc là tự đi đạo, dù sao ở ngoài cũng có sai vặt mà.”

“Muội được không đó?” Thời Tẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng ấy.

Thẩm Lai vội vàng gật đầu, đương nhiên rồi, không được thì cũng phải được, lỡ như làm hỏng nhân duyên của người ta thì sao!

“Huynh đi đi! Muội có thể làm được mà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-344.html.]

Những ngày này, nàng ấy đã tới rất nhiều nơi, cũng đã quen với tất cả mọi địa điểm ăn chơi rồi.

Hơn nữa ở một mình còn thoải mái hơn!

Sau khi Thời Tẫn rời đi, Thẩm Lai lập tức giải quyết sạch sẽ số tôm cua ở trên bàn chỉ trong một lúc.

Nàng ấy thoải mái mút phần nước sốt dính trên ngón tay: “Ngon quá đi thôi!”

Nàng ấy đã ăn no say đến mức không muốn đứng lên, sau khi nhìn một đống hỗn độn ở trên bàn và suy nghĩ một hồi, nàng ấy quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi tính tiền.

Ngồi một hồi, nghĩ đến chuyện mình đã tới kinh thành lâu như thế, ngoại trừ ngày đầu tiên, khoảng thời gian khác vốn không được gặp mặt đại biểu ca, vì vậy cảm thấy rất buồn chán.

“Đại biểu ca, huynh ấy có thích ta không nhỉ? Lỡ như huynh ấy không thích thì phải làm sao bây giờ?” Nàng ấy lẩm bẩm nói, đôi môi chu lên, vẻ mặt ảm đạm.

“Đại biểu ca không thích ta, huynh ấy còn... Còn già nữa, huynh ấy có thể chơi với ta không? Cũng không biết huynh ấy ăn cơm chưa, nấu ăn có ngon không?”

Đây đều là những vấn đề mà nàng ấy rất quan tâm, cha nương nói nàng ấy phải cố gắng nhiều hơn, nhưng nàng còn không gặp được người thì phải cố gắng như thế nào đây?

DTV

Nàng ấy lắc đầu, vứt bỏ mấy suy nghĩ kỳ lạ ở trong đầu, thôi quên đi, nếu đại biểu ca không thích nàng ấy thì thôi, nàng ấy sẽ đi tìm một vị hôn phu nấu ăn ngon!

Có thích hay không là một chuyện, nhưng ít ra phải có tay nghề nấu nướng thật ngon!

Ngồi một hồi, nàng mới đứng dậy đi tính tiền.

Khi xuống tầng, nàng ấy nhìn thấy một thiếu niên trạc tuổi mình, cậu ấy dẫn theo hai tiểu thiếu niên nhỏ hơn mình một chút và một tiểu hài tử khoảng sáu bảy tám tuổi, bốn người đang đứng trước quầy hàng nghiêm túc hỏi điều gì đó.

Nàng ấy cũng không để trong lòng, sau khi xuống tầng thì đi thẳng tới trước quầy và hỏi: “Tính tiền! Chưởng quỹ, bao nhiêu tiền vậy?”

Tần Tiểu Quang nhìn nàng ấy một cái, sau đó nói với thiếu niên ở trước mặt cậu ta: “Cẩu Đản, cháu chờ thúc thúc một chút nhé, để thúc tính tiền cho vị khách này trước rồi nói tiếp.”

Cẩu Đản ngẩn người nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh cậu ấy, chỉ thấy nàng ấy mặc một bộ quần áo màu trắng, làn da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, mặc dù gương mặt không được tính là tuyệt sắc nhưng cũng là một vị giai nhân xinh đẹp.

Dưới cái nhìn của Cẩu Đản, đôi mắt to tròn của nàng ấy sáng ngời có thần, cậu ấy nghĩ, thật sự rất xinh đẹp!

Nhìn tới đây, Cẩu Đản không nhịn được mà đỏ bừng mặt.

Còn Thẩm Lai nghe được cái tên “Cẩu Đản” này thì không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên ở trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy, sau đó lập tức chú ý tới gương mặt đỏ rực của cậu ấy.

Nàng ấy lúng túng mở to mắt, sau đó lập tức giải thích: “Ta... Ta không cố ý đâu, chỉ là... Chỉ là cái tên này...”

Nàng ấy không nói được: “Đây là nhũ danh của ngươi hả? Người ta thường nói tên xấu dễ nuôi, rất tốt, rất tốt.”

Cẩu Đản sờ gáy, cậu ấy nhìn cô nương đang nén cười ở trước mặt mà không biết nên làm sao.

Thẩm Lai ho nhẹ một tiếng: “À thì... À, ta muốn tính tiền... Ngươi... Ngươi có thể đứng sang một bên không ?”

Cẩn Đản ngẩn người: “Hả! À! À! À! Ta... Thật... Thật xin lỗi! Ta lập tức nhường đường ngay đây! Người... Người tính tiền đi!”

Cậu ấy lùi liên tục hai bước, thậm chí còn không cẩn thận mà vấp chân vào cái tủ ở bên cạnh, suýt nữa ngã sấp xuống đất.

Đừng nói là Thẩm Lai, đến cả Tần Tiểu Quang, mấy thằng nhóc Đoàn Đoàn cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Lúc này, Cẩu Đản càng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Thanh toán xong, Thẩm Lai thật sự cảm thấy thiếu niên căng thẳng vừa rồi thật sự rất thú vị, vốn dĩ nàng ấy đã đi về phía cánh cửa của tiệm vài bước nhưng sau một hồi suy nghĩ thì lại xoay người lại hỏi: “Cẩu Đản này, đại danh của ngươi là gì vậy?”

Loading...