Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 343
Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:47:10
Lượt xem: 7
Suy nghĩ một chút sau đó nó chớp chớp đôi mắt nhỏ ngây thơ nhìn Giang Tư Nguyệt: "Ờ... Tiểu cữu cữu, con cũng không biết làm sao nữa? Dọn giường xong, con vừa mệt vừa buồn ngủ, đầu óc choáng váng, cổ đau, eo cũng đau! Con đi ngủ trước đây!"
Vừa dứt lời, nhanh chóng nó đã trèo lên giường, nhấc chăn lên, trùm kín mít lấy mình, chẳng mấy chốc tiếng ngáy giả vờ ngủ của nó đã vang lên từng đợt từ trong chăn.
Giang Tư Nguyệt mỉm cười lắc đầu, đúng là vừa nghịch ngợm... Vừa đáng yêu!
Cậu ta nhìn thoáng qua tủ y phục, thấy cũng hơi lười nên không muốn động đậy nữa, cậu ta nghĩ, ngày mai lại dọn dẹp lại một chút cũng được.
Sau đó Giang Tư Nguyệt nhấc chăn bên cạnh Đô Đô lên và lên giường.
Một lúc sau, có lẽ Đô Đô cảm thấy cậu ta đã ngủ rồi thì nhanh chóng lặng lẽ chui ra khỏi chăn, mở mắt nhìn người bên cạnh.
Thấy Giang Tư Nguyệt nhắm mắt lại, nó thở phào nhẹ nhõm, gối đầu lên gối, ngoan ngoãn ngủ.
Giang Tư Nguyệt đưa hai tay ra vén chăn cho nó: "Ngủ ngon nhé, đừng chui vào trong chăn, cẩn thận bị ngạt đấy."
Đô Đô cười tủm tỉm gật đầu, he he, vẫn là tiểu cữu cữu của nó tốt! Không trách nó chút nào, quả thật là một đại thiện nhân!
Ngày hôm sau.
Nghĩ đến người ca ca mà mình gặp hôm qua, Đô Đô lập tức đi tìm Tần Tĩnh Trì: "Cha ơi, ván trượt cha làm cho con, có thể làm để bán không ạ?"
Tần Tĩnh Trì đặt cuốn sách trong tay xuống, nghi ngờ nhìn nó: "Không phải con nói không muốn để người khác có đồ giống con sao? Sao bây giờ lại hỏi như vậy?"
Đô Đô kể đơn giản cho hắn nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua, lại tiếp tục nói: "Thực ra... Con lại cảm thấy làm ra để bán cũng được, chỉ một mình con trượt ván thì cũng chán! Phải chơi giỏi hơn người khác mới thú vị!"
Tần Tĩnh Trì nhướng mày: "Được rồi, đồng ý với con nhưng mà... Cái ván trượt này tuy nhìn đơn giản nhưng nó có rất nhiều linh kiện nhỏ, làm không dễ đâu, không phải một hai ngày là có thể làm xong nếu muốn bán cho ca ca kia thì phải để ca ca kia đợi một chút."
Nó gật đầu, hưng phấn ôm Tần Tĩnh Trì hôn mạnh một cái: "Cha! Cha thật sự không làm người ta thất vọng mà! Thích cha c.h.ế.t mất!"
Tần Tĩnh Trì ghét bỏ nhìn nó một cái, thấy nó còn muốn tiếp tục hôn, vội vàng đưa tay che mặt nó: "Được rồi được rồi, con hôn mặt cha đầy nước miếng rồi!"
Đô Đô bĩu môi: "Cha thật là không hiểu phong cách! Bình thường con sẽ không hôn người khác đâu!"
Nghe đến đây, khóe mắt Tần Tĩnh Trì co giật, cố gắng nhịn lại ý muốn đảo mắt của mình.
Cũng không biết tiểu tử này học gì ở học viện suốt ngày, sách vở thì không thấy đọc nhiều nhưng lại học được một đống thứ lộn xộn khác!
Buổi trưa ăn cơm xong, Tần Tĩnh Trì đáp ứng yêu cầu của Đô Đô đi mua gỗ làm ván trượt, Đô Đô theo Cẩu Đản và Nhị Oa ra ngoài dạo chơi.
Hai tỷ đệ Giang Oản Oản và Giang Tư Nguyệt định đi xem tiệm lẩu và tiệm hải sản.
Giang Oản Oản một năm không đến, tuy sổ sách gì đó đều sẽ đưa đến huyện Khúc Phong cho họ nhưng dù sao trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
Đi đến cửa tiệm hải sản nhìn một cái, người bên trong tiệm đông nghìn nghịt, mấy tiểu nhị thành thạo phục vụ từng bàn từng bàn một.
Hai người đi vào trong tiệm thì lập tức bị Tần Tiểu Quang ở quầy sổ sách nhìn thấy ngay.
Hai mắt cậu ta phát sáng vẫy vẫy tay với họ: "Lão bản nương! A Nguyệt! Sao hai người lại tới đây thế?"
Giang Oản Oản nhìn quanh bốn phía một chút, cười nói: "Ta tới xem một chút!"
Mọi thứ trong cửa tiệm đều đáp ứng tiêu chuẩn, vì vậy Tần Tiểu Quang hoàn toàn không sợ hãi.
Giang Oản Oản nói: "Đệ cứ bận làm việc đi, ta chỉ xem qua thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-343.html.]
Khách hàng trong cửa hàng thấy Giang Tư Nguyệt đến, đều tò mò nhìn sang, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cậu ta như muốn ăn thịt người vậy nhưng không ai dám tiến lên.
Bọn họ nhìn Giang Tư Nguyệt rồi lại nhanh chóng nhìn sang Giang Oản Oản.
Giang Oản Oản vốn rất xinh đẹp, lại thêm biết cách ăn mặc làm nàng càng trông xinh đẹp hơn, hoàn toàn không thể nhận ra nàng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Giang Oản Oản đã tập mãi thành thói quen nên không để ý tới họ, sau đó nàng đi ra sân, khi thấy hải sản trong mấy chum đựng nước nhảy nhót đầy sức sống, nàng thỏa mãn gật đầu.
Sau đó lại đi vào trong phòng bếp.
DTV
Trong phòng bếp, các món ăn kèm được đặt trên kệ đồ ăn rất tươi ngon, các đầu bếp đều mặc quần áo và đội mũ theo yêu cầu.
Khi vừa mới tiến vào, nàng cũng đã xem kỹ và thấy khẩu phần của mỗi món ăn đều đúng tiêu chuẩn, không nhiều cũng không ít đi.
Giang Oản Oản càng nhìn càng hài lòng, nàng nhìn Giang Tư Nguyệt ở đằng sau nói: “Tiểu Quang quản lý rất tốt! Không khiến tỷ phải thất vọng!”
Giang Tư Nguyệt cười nói: “Tỷ, đệ thường xuyên đến đây ăn, tất cả đều không có vấn đề gì, Tiểu Quang ca cũng không phải là người tham lam.”
“Tỷ biết, nhưng nếu đã đến đây thì cũng phải làm đúng thủ tục chứ.” Giang Oản Oản nói.
“Cũng đúng! Vậy… Chúng ta tới tiệm lẩu nhé?”
Giang Oản Oản gật đầu, khi đi ra khỏi tiệm hải sản, Giang Oản Oản không khỏi nhìn cậu ta với dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Giang Tư Nguyệt nghi ngờ nói: “Tỷ, sao vậy ạ? Sao tỷ lại nhìn đệ như vậy?”
Sau một hồi suy nghĩ, Giang Oản Oản vẫn hỏi: “Vì sao bây giờ mọi người nhìn thấy đệ đều sẽ không đuổi theo nữa vậy? Chẳng lẽ A Nguyệt của chúng ta… Lỗi thời rồi hả?”
Nàng nở nụ cười rồi tiếp tục nói: “Không phải chứ, chẳng phải vẫn tuấn tú như trước sao?”
Giang Tư Nguyệt bất lực thở dài, lúc này cậu ta mới nói cho nàng biết những chuyện xảy ra vào mấy tháng trước.
Mấy tháng trước, sau một lần kết thúc buổi diễn, Giang Tư Nguyệt không dẫn theo hộ vệ, trên đường cậu ta đi một mình từ Lăng Tiêu Lâu tới tiệm lẩu đã bị một đám người vây quanh.
Lần đó, cậu ta bị bao vây suốt một canh giờ, chính cậu ta còn bị đủ các loại trang sức và vật nhọn ở trên đầu của nữ tử hoặc nam tử làm bị thương, mấu chốt là có rất nhiều người vây quanh đã không cẩn thận bị ngã, bị giẫm đạp vào bị thương.
Ngoài ra, sau một lần biểu diễn xong, thậm chí còn có người lén lút đi lên tầng của Lăng Tiêu Lâu và lặng lẽ trốn vào trong tủ quần áo của cậu ta.
Nghĩ tới lại thấy buồn cười, hơn nửa đêm, khi nghe thấy tiếng ngáy ở trong tủ quần áo thì cậu ta mới phát hiện.
Hai chuyện này cộng lại đã khiến cậu ta rất tức giận.
Ngay ngày hôm sau, cậu ta đã đi báo quan.
Đương nhiên quan phủ nhận ra đệ nhất công tử do chính Hoàng Thượng thân phong, bọn họ thực hiện ngay lập tức.
Không chỉ là người lẻn vào trong phòng ngủ của cậu ta, đến cả chuyện những người bao vây cậu ta và khiến rất nhiều người bị thương cũng lật lại điều tra.
Một lần điều tra này đương nhiên đã liên lụy tới rất nhiều người, phần lớn người bị điều tra ra đều bị quan phủ bắt nhốt hơn một tháng.
Hơn nữa quan phủ cũng dán thông báo không cho phép bách tính bao vây cậu ta nữa, nếu không sẽ bắt giữ một năm.
Mọi người nhìn thấy tờ thông báo này, cho dù thích Giang Tư Nguyệt thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, một năm ăn cơm tù không ngon chút nào!
Giang Oản Oản nghe thấy vậy thì lườm cậu ta một cái, nàng vỗ mạnh vào tay của cậu ta: “Tiểu tử này, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không biết nói cho tỷ! Đoàn Đoàn và Nhị Oa cũng thật là, hai đứa nó viết thư về mà cũng không báo tin về nhà! Đệ không hiểu chuyện, chẳng lẽ hai đứa nó không thương đệ sao?”
Giang Tư Nguyệt khoác vai nàng, cậu ta cầu xin tha thứ: “Ôi trời, tỷ à! Đệ cũng không xảy ra chuyện gì, tất cả đều đã được giải quyết rồi, bây giờ rất tốt mà, đệ muốn đi đâu thì đi! Huống hồ là đệ cố ý giấu giếm hai thằng nhóc đó, bọn họ cũng không biết.”