Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:47:04
Lượt xem: 9

Tay còn lại của nó còn đang bưng ống nước ép dưa hấu, giữ gìn cẩn thận.

Giang Tư Nguyệt nở nụ cười, nhìn nó với vẻ thích thú, đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đô Đô: "Tiểu cữu cữu cũng nhớ con! Còn cả Tiểu Gia Bảo nữa, tiểu cữu cữu cũng nhớ con!"

Cuối cùng Cẩu Đản cũng nghe thấy có người không gọi tên nhũ danh của mình, ngay lập tức vui mừng khôn xiết, nở một nụ cười rạng rỡ: "A Nguyệt cữu cữu, vẫn là cữu tốt! Mọi người cứ gọi nhũ danh của con, không chịu gọi tên thật của con ấy, nhũ danh của con thật sự là quá trẻ con và buồn cười."

Đô Đô vừa nghe thì cố tình gọi cậu ấy: "Cẩu Đản ca ca! Cẩu Đản ca ca!"

Cẩu Đản không thể nhịn được nữa xoa mặt nó: "Tiểu quỷ nghịch ngợm!

Giang Tư Nguyệt dắt Đô Đô, nói: "Hai người các con mau vào đi.

Chờ sau khi hai người họ ngồi xuống, Giang Tư Nguyệt mới nghi ngờ hỏi: "Đô Đô, cha nương con đâu?"

Đô Đô uống từng ngụm từng ngụm nhỏ nước dưa hấu của mình, không thèm để ý chút nào hồi đáp: "Tiểu cữu cữu, cữu không cần hỏi họ đâu, họ đang ăn cơm vui vẻ ở trong quán kìa, lúc chúng ta đến họ mới ăn được một nửa, gia gia và ngoại tổ phụ còn định uống rượu tiếp đấy!"

Giang Tư Nguyệt nghe xong, suy nghĩ một chút rồi dặn dò: "Vậy hai đứa nghỉ ngơi trong phòng ngủ của cữu, cữu đi đến đó gặp họ một chút."

Cẩu Đản gật đầu: "A Nguyệt cữu cữu, cữu đi đi, con sẽ trông chừng Đô Đô cẩn thận."

Đô Đô gật đầu: "Vâng ạ! Con sẽ ngoan ngoãn ở đây!" Suy nghĩ, nó kéo tay Giang Tư Nguyệt, hỏi: "Tiểu cữu cữu, con có thể mượn giường của cữu một chút không? Con hơi buồn ngủ, he he."

Giang Tư Nguyệt nuông chiều gật đầu: "Ngủ đi, hai đứa mệt thì nằm nghỉ một lát."

Nói xong lập tức mở cửa đi ra ngoài.

DTV

Thấy cậu ta đi rồi, Đô Đô nhanh chóng cởi giày tất, cởi bỏ y phục trên người đến khi chỉ còn lại một chiếc tiết y mỏng nhẹ sau đó ba chân bốn cẳng trèo lên giường, thong thả dựa vào đầu giường, bưng cốc nước ép dưa hấu của mình lên tiếp tục uống.

Cẩu Đản nhìn nó một chút, qua một lúc, thực sự không nhịn được nữa bèn dặn dò: "Đô Đô, đệ uống cẩn thận một chút, làm đổ lên chăn của A Nguyệt cữu cữu là hỏng đấy."

Đô Đô lắc lắc đầu: "Cẩu Đản ca ca, huynh yên tâm, tối nay đệ sẽ giúp tiểu cữu cữu thay ga trải giường! Ở nhà, ga trải giường chăn mền của đệ đều là tự đệ thay! Không sợ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó rất tự hào, như thể đang khoe khoang, nhìn xem, đệ siêu lợi hại chứ?

Uống xong nước ép dưa hấu, Đô Đô chui vào trong chăn, chỉ thò ra một cái đầu nhỏ, chớp chớp mắt nhìn Cẩu Đản: "Ca ca ơi, huynh mau lên ngủ đi."

Cẩu Đản ngồi trên ghế không nhúc nhích: "Huynh không ngủ đâu, huynh không mệt, đệ mau ngủ đi."

Thấy cậu ấy không định lên giường, Đô Đô cũng không cưỡng cầu, nó cọ cọ chăn, bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng mà trong chốc lát, nó lại không nhịn được nhún cái mũi nhỏ ngửi chung quanh, tiếp theo cảm thán lên: "Giường của tiểu cữu cữu của ta thật thơm!"

Cẩu Đản bất đắc dĩ khẽ cười.

Tiểu gia hỏa này quả thật là một tay chơi, không chỉ với Giang Tư Nguyệt mà với bất kỳ ai, miệng nó đều có thể nói đầy những lời ngon ngọt. Các tiểu nữ oa trong thôn đều bị nó dụ dỗ, cả ngày đi theo sau lưng nó gọi "Đô Đô ca ca", "Đô Đô ca ca".

Cẩu Đản thường xuyên chứng kiến những cảnh tượng đó nên không khỏi ngạc nhiên, hồi nhỏ cậu ấy và Nhị Oa, Đoàn Đoàn không hề như vậy.

Sau này trưởng thành… Không biết là có biến thành một hoa hoa công tử phong lưu không đây?

Mà Đô Đô vẫn còn ôm chăn không ngừng ngửi, thậm chí nó còn bắt đầu kêu Cẩu Đản: "Cẩu Đản ca ca, huynh ngửi đi! Thơm thật đấy!"

Ánh mắt nó rất nghiêm túc, dáng vẻ hoàn toàn không thể nói dối.

Khóe mắt Cẩu Đản giật giật, không nhịn được mở miệng nói: "Đô Đô, đệ mau ngủ đi, đệ ngửi chăn cữu ấy làm gì! Huynh đây không có sở thích này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-340.html.]

Đô Đô bĩu môi: "Thôi thôi, huynh thật là không hiểu."

Đô Đô nghĩ, nếu chuyện này ở huyện Khúc Phong của họ, mấy tỷ tỷ mà biết nó nằm trên giường của tiểu cữu cữu, sợ là ghen tị đến phát điên! Nói không chừng còn ôm nó không chịu buông tay nữa ấy chứ!

Bỏ qua những điều đó, nó lại không thể không nghĩ đến lúc tiểu cữu cửu của mình trở về, nhất định phải hỏi cữu ấy dùng loại nến thơm nào, bản thân cũng phải mua về dùng, nếu như mùi thơm người mình kéo dài cả ngày, vậy những tiểu nữ oa trong thôn của họ chắc chắn sẽ thích nó hơn!

“He he.” Vừa nghĩ vừa cười thành tiếng, nó quả thực là một tên tiểu quỷ thông minh!

Cẩu Đản không nhịn được mà liếc nó một cái: "Nhanh ngủ!”

Đô Đô thở dài: "Cẩu Đản ca ca, cho phép đệ nói thẳng, huynh thật sự không hiểu phong tình gì cả! Thảo nào đến bây giờ huynh vẫn chưa có ý trung nhân, mà cũng không có ai thích huynh, thảo nào! Thảo nào!”

Cẩu Đản liếc nhìn nó một cái: "Tiểu tử thối, đệ thì biết gì!”

Nó không quan tâm đến những gì nó nói, tỉ mỉ đánh giá nó một lượt, bình luận: "Ừm... Mặc dù Cẩu Đản ca ca không tuấn tú lắm nhưng lại rất ngay thẳng! Nhìn vào đã khiến người ta có cảm giác an toàn! Nếu như huynh có thể... Có thể có một chút lãng mạn như nương nói, không quá đần độn thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cô nương thích huynh!"

Nó phân tích một cách nghiêm túc.

Cẩu Đản liếc nhìn nó một cái: "Huynh thật sự tin lời đệ sao!"

Cẩu Đản thực sự không biết, tiểu tử trước mắt này học được những thứ vớ vẩn kia từ đâu.

Vẫn còn là một đứa trẻ con, mới đi học mấy năm vậy mà đã biết nói những điều đó rồi.

Nhìn người đang ngủ trong chăn với khuôn mặt đỏ bừng, cậu ấy mỉm cười, lại thở dài, thôi thôi, ai bảo nó vừa đáng ghét lại vừa đáng yêu chứ!

Rất nhanh Giang Tư Nguyệt đã đưa đám người Tần Tĩnh Trì bọn họ đến Lăng Tiêu Lâu.

Lăng Tiêu Lâu tuy rằng được coi là nhà hát nhưng dù sao ban đầu cũng bị coi là tửu lâu kiêm khách điếm, trừ tầng một và tầng hai, tất cả các phòng trên tầng ba đều trống cho nên mọi người đều có thể ở lại.

Vài năm trước, khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản lần đầu tiên đến kinh thành, Mộ Quy Hoằng đã cho họ ở trong một ngôi nhà, mặc dù có thể ở được nhưng vài năm nay chỉ có người đến dọn dẹp, ngay cả Giang Tư Nguyệt và Tần Kì An thường xuyên ở kinh thành cũng ít khi quay lại, vì vậy mọi người cũng không định ở lại đó.

Lúc chạng vạng, cuối cùng Đô Đô cũng mơ màng tỉnh dậy, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thấy bên ngoài trời đã nhuộm màu hoàng hôn thì ngay lập tức tỉnh táo lại.

Quay đầu lại, nó nhìn thấy Cẩu Đản đang ngồi ở góc giường đang đọc một quyển sách.

“Cẩu Đản ca ca, sao huynh không gọi đệ dậy? Lúc chúng ta đến đây không phải đã nói rồi sao? Sẽ đến cổng hoàng cung đón ca ca mà!” Nói xong, nó vội vàng bò dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc y phục vào, sau đó đi giày.

Cẩu Đản từ từ khép sách lại: "Đệ còn trách huynh, có người thật sự không biết mình ngủ như heo con à? Huynh có thể gọi đệ dậy mới lạ đấy!”

Đô Đô thè lưỡi ra: "Ây da, không nói nữa, không nói nữa! Chúng ta mau xuất phát thôi! Chắc là ca ca đã tan học rồi! Trễ hơn nữa huynh ấy sẽ về mất!"

Nó chỉnh lại búi tóc nhỏ của mình, thở hổn hển nói: "Mình phải cho huynh ấy một bất ngờ! Chắc chắn huynh ấy nhớ mình lắm!"

Đi xuống lầu, nó vẫn không quên ôm theo ván trượt của mình.

"Cẩu Đản ca ca, cổng cung không xa, chúng ta đi bộ nhé!"

Cậu Đản liếc nhìn nó, lại đánh giá chiếc ván trượt nó đang ôm: "Gần? Đừng tưởng huynh không biết ý đồ nhỏ của đệ, đệ chỉ muốn khoe với Đoàn Đoàn chiếc ván trượt mới của đệ thôi!"

Những suy nghĩ nhỏ của tiểu tử này, cậu ấy đều đoán được hết.

Đô Đô trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Ôi chao! Cẩu Đản ca ca, vậy mà huynh đoán được kia! Huynh thật thông minh quá!"

Loading...