Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 330
Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:46:43
Lượt xem: 8
Thời Tẫn nghe thấy giọng nói gần trong gang tấc, cậu ấy ngây người tại chỗ, mặc dù toàn thân cứng đờ, mặt lạnh như băng nhưng trong lòng lại kích động và phấn khích, cậu ấy từ từ quay đầu lại, môi mấp máy nhưng lại căng thẳng đến nỗi không thốt ra được một lời nào.
Giang Tư Nguyệt mỉm cười với cậu ấy rồi nói tiếp: "Chào, ta là Giang Tư Nguyệt."
Thời Tẫn thấy cậu ta từ từ tiến lại gần mình thì đột nhiên đứng bật dậy, giọng nói không khỏi lớn hơn: "Chào!"
Ngay sau đó, đầu óc cậu ấy nóng lên, vội nắm lấy tay Giang Tư Nguyệt: "Ta... Ta rất thích... Rất thích tiết mục của huynh!"
Giang Tư Nguyệt nhìn người trước mặt thấp hơn mình nửa cái đầu, khi nhìn gần thấy khuôn mặt cậu ấy thì cậu ta sửng sốt vì trông người này thật trắng.
Cậu ta chỉ ngẩn người một lát rồi khẽ cười một tiếng nói: "Ừm... Đa tạ."
Thời Tẫn kéo Giang Tư Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình.
Cậu ấy nhận ra mình vẫn đang nắm tay Giang Tư Nguyệt, sau một lúc lâu mới do dự và không nỡ buông tay cậu ta ra.
DTV
Cảm nhận được bàn tay xương ngón thon dài của cậu ấy vừa cọ xát vào lòng bàn tay mình, để lại một chút ấm áp khiến Giang Tư Nguyệt không tự chủ nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Lúc này, đầu óc Thời Tẫn mới dần tỉnh táo, cậu ấy nhìn Giang Tư Nguyệt rồi vội vàng rót cho cậu ấy một tách trà: “Nguyệt…” Cậu ấy mấp máy môi, tiếp tục nói: "Giang Tư Nguyệt, huynh... Huynh uống trà đi."
Giang Tư Nguyệt nhận lấy tách trà, nắm trong tay chậm rãi uống trà nguội bên trong.
Hai người mỗi người cầm một tách trà, không khí dần tĩnh lặng, Thời Tẫn không biết nên nói gì để mình không tỏ ra ngốc nghếch, còn Giang Tư Nguyệt thì đang hối hận, cậu ta nghĩ mình không nên nhất thời bốc đồng mà lên lầu, giờ đây lại ngượng ngùng như vậy, không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng tìm được một cái cớ: "À... Ta... Ta đã biểu diễn ở kinh thành một năm, hôm nay... À... Định tặng một chút phúc lợi, bởi vì ta biết gần như mỗi buổi biểu diễn ngươi đều đến xem ta... Xem chúng ta biểu diễn, cho nên... Cho nên chỉ cần ta có thể làm được, có thể thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi."
Thời Tẫn trợn tròn mắt: "Huynh biết ta đến xem huynh biểu diễn sao?"
Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Ừ, ta thường thấy."
Giang Tư Nguyệt nghĩ, ngươi tuấn tú như vậy, muốn người ta không phát hiện cũng khó. Huống chi ngươi lại luôn mặc một thân bạch y như tuyết, chẳng phải càng thêm nổi bật sao.
"Ta... Ta không có nguyện vọng gì." Thời Tẫn vừa mở miệng đã hơi hối hận, cơ hội tốt như vậy! Đây chính là diễn viên mà cậu ấy thích một năm...
"Không sao, nếu sau này ngươi nghĩ ra có gì cần ta làm, cứ đến tìm ta!" Giang Tư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm đặt chén trà trong tay xuống: "Vậy... Vậy ta đi trước, ngươi cứ dùng đồ ăn."
Thời Tẫn vội vàng đứng dậy, bám sát theo sau cậu ta, cho đến khi Giang Tư Nguyệt bước ra khỏi cửa phòng riêng thì cậu ấy mới chợt dừng lại.
Nghĩ ngợi một chút, Giang Tư Nguyệt quay lại nhìn cậu ấy: "Nhớ... Có thể đến tìm ta."
Nhìn bóng lưng Giang Tư Nguyệt đi xuống lầu, khóe miệng Thời Tẫn không nhịn được cong lên rồi vội vàng thu lại.
Thời Quỳnh ngồi trong vườn, nhàn nhã cho cá trong ao ăn thì thấy Thời Tẫn đi vào với vẻ mặt... Hớn hở khiến cậu ta không khỏi nhướng mày.
"A Tẫn, hôm nay đi đâu vậy? Ngày nghỉ hiếm có, cả ngày không thấy bóng dáng của đệ." Cậu ta ung dung nói.
Bước chân Thời Tẫn khựng lại một chút, thu lại nụ cười nhạt trên mặt, tiếp đó bước đến sau lưng cậu ta nói: "Đệ không đi đâu cả, nếu huynh không có việc gì thì đệ vào trước."
"Đệ lại đi Lăng Tiêu Lâu chứ gì? Đi xem biểu diễn sao?" Thời Quỳnh không cam lòng tiếp tục truy hỏi.
"Huynh biết rồi còn hỏi?" Thời Tẫn lạnh nhạt nhìn cậu ta.
Thời Quỳnh ngẩng đầu quan sát Thời Tẫn thật kỹ, sau đó cậu ta đột nhiên nói: "Đệ đã mười tám tuổi, cũng đến tuổi thú nương tử rồi, có người nào vừa ý chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-330.html.]
"Không có, đệ... Đệ còn phải chuẩn bị khoa cử, tạm thời không muốn nghĩ đến những chuyện này." Thời Tẫn có hơi kinh ngạc, theo lý mà nói thì ca ca của cậu ấy không mấy khi quan tâm đến những chuyện này.
Thời Quỳnh day day huyệt thái dương: "Cũng nên cân nhắc rồi, đệ cũng không còn nhỏ nữa."
Thời Tẫn im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Đợi đến khi huynh thành thân rồi hãy nói đến chuyện của đệ đi! Huynh sắp đến sinh thần ba mươi tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa." Nói xong thì bỏ đi thẳng.
Thời Quỳnh ngây người nhìn theo bóng lưng cậu ấy, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Tiểu tử thối!"
Cậu ta nhìn xa xăm, nghĩ đến dáng vẻ của Giang Tư Nguyệt rồi nhíu mày khẽ nói: "Huynh cũng là vì... Tốt cho dệ thôi."
Sáng sớm, Đoàn Đoàn đeo cặp sách nặng trịch nhảy xuống xe ngựa, hít một hơi thật sâu rồi bước về phía Quốc Tử Giám.
Xe ngựa không thể vào cung nên sau khi xuống xe ngựa còn phải đi bộ một đoạn đường dài.
Khi đi đến ngoài Đông cung, Mộ Nam Tinh đã đợi sẵn ở đó từ sớm.
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy cậu bé cũng không dừng bước mà Đoàn Đoàn nhanh chóng chạy đến rồi vươn tay vỗ vai cậu bé, sau đó khoác tay lên vai cậu bé: "Tinh Tinh ca, chúng ta đi thôi!"
Trong vòng một, hai năm trở lại đây, Đoàn Đoàn cao lên rất nhanh, giờ đã gần bằng cậu bé rồi.
Mặc dù người trước mặt ngày nào cũng không nhịn được mà khoác tay lên vai cậu bé nhưng Mộ Nam Tinh vẫn có chút không quen: "Đệ bị làm sao vậy? Sao cứ thích khoác tay lên vai ta thế?"
Miệng thì nói vậy nhưng cậu bé lại không hất tay trên vai mình ra.
Đoàn Đoàn cười toe toét nói: "Tinh Tinh ca, chẳng phải đệ thích huynh sao? Những người khác đệ còn lười khoác tay nữa là!"
Cảm nhận được từng luồng hơi nóng phả vào tai khiến Mộ Nam Tinh bối rối xoa xoa tai: "Đệ... Đệ tránh xa ta ra một chút, nóng quá!"
Đoàn Đoàn nhìn vành tai đỏ bừng của cậu bé thì ngẩn người, lúc này mới chậm rãi buông cậu bé ra: "Ồ, đệ... Đệ thấy không nóng lắm." Đoàn Đoàn lẩm bẩm.
"Được rồi, đừng lề mề nữa, chúng ta đi nhanh thôi." Mộ Nam Tinh đi trước.
Đi được một lúc, khi sắp đến Quốc Tử Giám thì Đoàn Đoàn nhìn thấy từ xa một bóng người mặc đồ trắng bước vào cổng khiến cậu bé không khỏi cảm thán: "Đó là nhị công tử của Thời gia phải không, quần áo trắng của huynh ấy thật nổi bật, mà huynh ấy cũng trắng quá."
"Tể tướng đại nhân cũng rất trắng, cả nhà họ đều trắng trẻo." Mộ Nam Tinh không nhịn được giải thích.
Nói đến đây, Đoàn Đoàn không khỏi tò mò: "Tinh Tinh ca, trong nhà Tể tướng đại nhân chỉ còn lại Thời Tẫn là đệ đệ sao? Những người khác trong nhà họ đâu? Đệ đến kinh thành lâu như vậy rồi mà chưa từng nghe ai nhắc đến."
Mộ Nam Tinh không khỏi ngẩn người trong chốc lát.
Năm xưa, cha của Thời Quỳnh và Thời Tẫn, cũng chính là lão thừa tướng trước đây, vì cùng phe với Mộ Quy Hoằng, ông ấy ủng hộ Mộ Quy Hoằng nên đương nhiên cũng trở thành cái gai trong mắt nhị hoàng tử quá cố.
Nhưng dù sao cũng là thừa tướng, địa vị của ông ấy có thể nói là chỉ dưới một người trên vạn người, muốn trừ khử ông ấy, không thể đơn giản như trừ khử những tiểu quan lại khác.
Thế nhưng dù vậy, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Hôm đó, lão thừa tướng và phu nhân vốn định dẫn theo Thời Tẫn ra ngoại ô du ngoạn, Thời Quỳnh vì bận công vụ nên không đi theo.
Thế nhưng mãi đến khi một con chim bồ câu đưa thư đến tay Thời Quỳnh, đợi cậu ta chạy đến nơi thì mọi chuyện đã muộn.
Lão thừa tướng và phu nhân đã sớm không còn hơi thở nằm trong vũng máu.
Còn Thời Tẫn thì bị hai người họ giấu đi, cậu ấy bị trói chặt và còn tận mắt nhìn cha nương mình c.h.ế.t thảm, từ đó về sau, thiếu niên vốn hoạt bát, vui vẻ đã trở nên ít nói và lạnh lùng.
Đoàn Đoàn vội hỏi: "Vậy... Vậy tiên hoàng xử lý thế nào? Ngài ấy hẳn biết là nhị hoàng tử làm đúng không?" Cậu bé nhíu chặt mày.