Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 329
Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:49:54
Lượt xem: 8
Ba người về đến nhà thì đã bị Giang Oản Oản chặn trước mặt rồi tiến lại gần ba người ngửi, Giang Oản Oản nheo mắt: "Hôm nay ba người đi ăn thịt nướng sao?"
Đô Đô chớp mắt nhìn nàng rồi từ từ quay đầu nhìn Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt.
DTV
Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn hai tiểu tử: "Tỷ, hôm nay đên thèm thịt nướng quá nên... Nên đệ dẫn chúng đi... Đi ăn một bữa."
Giang Oản Oản giật tai cậu ta: "Tiểu cữu cũng vậy, còn giống tiểu tử! Những thứ này có thể ăn nhưng không thể ăn thường xuyên, huống chi mấy ngày trước Đô Đô mới ăn thịt nướng!"
Giang Tư Nguyệt nghe vậy, đột nhiên cúi đầu nhìn Đô Đô, vẻ mặt đau lòng "Sao con lừa cữu?"
Đô Đô chột dạ nhìn cậu ta rồi chậm rãi giơ tay che mặt.
"Ôi chao! Ba người các ngươi thật là! Thôi được rồi, mau đi tắm rửa đi, toàn mùi khói thịt nướng!" Giang Oản Oản tỏ vẻ chán ghét.
Sau khi ba người họ rời đi, Tần Tĩnh Trì ôm lấy eo Giang Oản Oản, tủi thân nói nhỏ: "Ta cũng muốn ăn thịt nướng."
Giang Oản Oản nghe thấy giọng nói trầm khàn của hắn thì không chịu nổi: "Ngày... Ngày mai ta làm cho chàng ăn! Chàng đừng ôm ta, nóng quá!"
Tần Tĩnh Trì cúi đầu hôn nàng: "Vậy ta đi khắc vài thứ."
"Đi đi."
…
Nhanh như chớp mắt, Đoàn Đoàn đã trở về hơn hai mươi ngày, thoáng chốc lại phải trở lại kinh thành.
"Tiểu cữu! Cữu thật sự muốn đi với con sao?" Đoàn Đoàn vừa mừng vừa phấn khích.
"Bản thân ta vốn đã đi khắp nơi, dù sao thì vài ngày nữa ta cũng phải đến kinh thành biểu diễn, vừa hay có thể đi cùng con." Giang Tư Nguyệt vừa thu dọn quần áo vừa nói.
"Vậy Nhị Oa ca cũng phải đi theo cữu đúng không?"
Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, tiểu tử kia mấy ngày không biểu diễn là đã khó chịu, nó đã hỏi cữu mấy lần khi nào có thể đi biểu diễn rồi."
"Tuyệt quá! Vậy hai người có thể ở lại kinh thành thêm một thời gian, đợi đến trước Tết mới về, lúc đó chúng ta lại có thể ở cùng nhau." Đoàn Đoàn giúp cậu ta lên kế hoạch.
"Ừm, để rồi xem sao, nếu còn phải đi nơi khác thì đành chịu thôi."
Vài ngày sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong, các hộ vệ đứng đầy trong sân nhà họ Tần.
Đô Đô một tay nắm tay Giang Tư Nguyệt, một tay nắm tay Đoàn Đoàn, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, chu môi, vẻ mặt buồn bã: "Sao cữu và huynh lại phải đi nữa rồi? Mới về có mấy ngày thôi! Không đi được không?"
Đoàn Đoàn cúi đầu nhìn nó: "Hồi đó nói cho đệ đi theo huynh đến kinh thành học nhưng đệ lại không chịu, nếu không thì đệ đã có thể đi cùng huynh rồi."
Đô Đô cúi đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y hai người họ mãi không chịu buông.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đứng bên cạnh, nhìn Đô Đô không chịu buông tay thì đều thở dài.
"Đô Đô, đừng kéo ca ca và cữu cữu nữa, đến cuối năm họ sẽ lại trở về." Nói rồi nhẹ nhàng kéo hai bàn tay nhỏ của nó ra.
Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô nhìn Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt: "Được rồi, các ngươi mau đi đi."
Tiếp đó, Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đều tiến lên, người một câu ta một câu dặn dò mãi không thôi.
"Đoàn Đoàn, nghe nói trong Quốc Tử Giám toàn là tử đệ của quan lại, con đừng trêu chọc họ, học hành cho tử tế."
"Các con đi rồi phải tự chăm sóc mình cho tốt!"
"Ăn uống cho đàng hoàng! Đặc biệt là A Nguyệt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-329.html.]
…
Hai người chỉ biết gật đầu, không chen được một lời nào. Đợi đến khi họ nói xong, Đoàn Đoàn mới vẫy tay: "Gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, cha nương, chúng con đi đây! Gặp lại vào năm mới!"
Xe ngựa dần dần đi xa.
Một năm sau, Lăng Tiêu Lâu từng xa hoa phồn thịnh, sau khi đóng cửa phủ bụi mấy năm, giờ đã được cải tạo thành rạp hát. Dù vẫn náo nhiệt như xưa nhưng diện mạo đã hoàn toàn mới mẻ, không còn vẻ uể oải như trước, giờ đã trở thành thiên đường của những người nho nhã.
Không chỉ có thể xem những màn biểu diễn tuyệt vời mà còn có thể tụ họp lại để ngâm thơ đối đáp, giá cả cũng rất phải chăng.
Và đây chính là nơi Giang Tư Nguyệt và Nhị Oa sẽ ở lại vài tháng trong năm.
Nhị Oa mặc trang phục diễn, đi đôi giày ngắn màu trắng, nhìn Giang Tư Nguyệt đang được người ta giúp chỉnh trang quần áo: "A Nguyệt cữu, con lên sân khấu trước nhé!"
Giang Tư Nguyệt quay lại đã thấy cậu bé vội vã định ra ngoài thì cậu ta kéo tay cậu bé lại, ôn tồn nói: "Hôm nay diễn vở mới đừng căng thẳng, cũng đừng sợ, lát nữa cữu sẽ lên sân khấu."
Nhị Oa cười tươi gật đầu: "Cữu yên tâm!"
Vở diễn mới hôm nay là tác phẩm mới của Tần Tĩnh Nghiễn, tên là [Lạc Trần], kể về hai huynh đệ từ nhỏ đã mất cha nương nên họ phải nương tựa vào nhau, lớn lên trở thành Văn tướng và Võ tướng nổi tiếng.
Trên sân khấu, Nhị Oa theo phu tử nghiêm túc đọc thơ, sau khi tan học, Giang Tư Nguyệt vội lên sân khấu.
Chỉ thấy cậu ta mặc áo gấm lụa màu đen đỏ, dải lụa ở eo làm nổi bật vòng eo thon gọn, đầu buộc dải băng màu đen viền đỏ, không còn vẻ ôn hòa như ánh trăng, tươi sáng như ánh sáng trông cậu ta thực sự có khí thế hăng hái, kiêu hãnh hoạt bát của một thiếu niên.
Nhị Oa đi đến bên Giang Tư Nguyệt, ngẩng đầu nhìn cậu ta, thở dài, nghiêm trang nói: "Ca ca, hôm nay huynh lại định dẫn đệ đi đâu vậy?"
Giang Tư Nguyệt nở một nụ cười tinh quái và phấn khích: "Giang nhi, hôm nay huynh dẫn đệ đi đua ngựa!"
Nhị Oa hơi sợ hãi: "Ca ca, đệ không dám cưỡi ngựa đâu! Huynh cưỡi một mình đi! Đệ... Đệ ở bên cạnh đọc sách đợi huynh là được!"
Giang Tư Nguyệt nhướng mày, giơ hai tay lên xoa mặt cậu bé: "Ôi chao, sao Giang nhi của chúng ta lại sợ thế này, thôi thôi, hôm khác huynh tự đi vậy, uổng công huynh còn thay trang phục cưỡi ngựa. Thôi được rồi, chúng ta về nhà!"
Nói rồi cậu ta ôm lấy Nhị Oa, cầm lấy túi sách trên tay: "Đi, dẫn Giang nhi của chúng ta đi ăn đồ ngon!"
Nói xong, hai người lập tức đi thẳng vào hậu trường, màn nhung cũng từ từ kéo lên.
Tiếp theo là tiếng vỗ tay như sấm "bốp bốp" vang lên, vang vọng khắp Lăng Tiêu Lâu mãi không dứt.
Trên lầu, Thời Tẫn không nhịn được cong môi cười, trên mặt lộ rõ ý cười nhưng rất nhanh lại vội vàng thu lại.
Nghĩ đến Giang Tư Nguyệt vừa rồi mặc trang phục cưỡi ngựa b.ắ.n cung màu đỏ đen, màu sắc của trang phục và băng trán trên trán làm cậu ta trở nên rực rỡ và nhiệt tình.
Thời Tẫn ngẫm nghĩ, phong cách này thực sự rất hợp với cậu ta! Áo trắng thì có là gì, cậu ta mặc áo đỏ mới thực sự là tuyệt sắc!
Giang Tư Nguyệt dẫn theo Nhị Oa cáo lui, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp mặt không biểu cảm của Thời Tẫn trên lầu khiến cậu ta sửng sốt rồi gật đầu với Thời Tẫn, tiếp đó còn cười.
Giang Tư Nguyệt rất quen thuộc với Thời Tẫn, mặc dù không nói chuyện nhiều nhưng mỗi lần cậu ta biểu diễn ở kinh thành, người này đều có mặt, cậu ta nghĩ rằng người này có lẽ thực sự rất thích tiết mục của cậu ta.
Không ngờ, chỉ một nụ cười của cậu ta đã khiến Thời Tẫn ngây người tại chỗ, biểu cảm cứng đờ trên mặt, dần dần vành tai cậu ấy đỏ bừng, hai tay không ngừng xoa xoa vạt áo, không hiểu sao lại bắt đầu căng thẳng và bối rối.
Mà lúc cậu ấy đang ngẩn người thì Giang Tư Nguyệt ở dưới lầu lại ngẩng đầu nhìn cậu ấy, suy nghĩ một chút thì nói một tiếng bên tai Nhị Oa rồi cậu ta bước lên cầu thang.
Đi đến gian phòng là nơi mà Thời Tẫn đang ở, cậu ta dừng lại nhẹ nhàng gõ cửa.
Thời Tẫn nghe thấy tiếng gõ cửa mới bừng tỉnh trong cơn hoảng loạn, cậu ấy khẽ ho một tiếng, sau đó mới nói: "Vào đi!"
Cậu ấy vốn tưởng rằng chỉ có tiểu nhị vào dâng trà nên cậu ấy tiếp tục cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không nhìn thấy Giang Tư Nguyệt đang từ từ bước vào.
Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy hoàn toàn không nhìn mình thì ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: "Khụ... Chào ngươi… Ngươi."