Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 327
Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:49:51
Lượt xem: 7
Giang Tư Nguyệt cười nhẹ: "Tiểu tử này! Cũng không biết gọi chúng ta một tiếng trước đã!"
Tiếp đó, cậu ta đặt hai tay lên vai của hai thiếu niên bên cạnh: "Đi thôi, chúng ta vào trước, Nhị Oa, hôm nay nghỉ ngơi ở đây trước, ngày mai hãy về nhé?"
Nhị Oa gật đầu: "Vâng vâng! Nghe theo A Nguyệt cữu!"
Tiểu Bất Điểm cọ cọ vào chân họ. Sát sao theo sau họ.
Ba người vừa bước vào sân, Đô Đô đã buông bát đũa chạy ra, cả người đ.â.m sầm vào lòng Giang Tư Nguyệt: "Tiểu cữu! Con nhớ cữu muốn chết!"
Giang Tư Nguyệt vội vàng buông hai tay khỏi vai Đoàn Đoàn và Nhị Oa, ôm lấy tiểu tử nghịch ngợm trong lòng: "Tiểu tử này! Tiểu cữu suýt bị con đ.â.m bay mất!"
Nó ôm chặt lấy chân Giang Tư Nguyệt: "Vậy thì lần sau con nhẹ nhàng hơn là được!"
Đoàn Đoàn chắp tay, nhìn tiểu tử nhỏ xíu đang nằm trong lòng Giang Tư Nguyệt, một lúc sau, cậu bé đưa tay véo tai tiểu tử hỏi: "Còn huynh thì sao? Không nhớ huynh sao?"
Lúc này Đô Đô mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Đoàn, nó cười nịnh nọt: "Hì hì, đệ chưa kịp ôm ca ca mà!"
Nói rồi, nó lập tức chui ra khỏi lòng Giang Tư Nguyệt, tiếp đó ôm chặt lấy eo Đoàn Đoàn: "Nhớ ca ca! Nhớ lắm lắm!"
Đoàn Đoàn xoa đầu nó, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Hừ! Cũng may đệ còn chút lương tâm!"
Ôm Đoàn Đoàn một lúc, tiểu tử lại ôm lấy Nhị Oa: "Đệ cũng nhớ Nhị Oa ca ca!"
Nhị Oa nắm tay nó: "Biết rồi, huynh cũng nhớ đệ!"
Lúc này, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đã đi ra, Tần Tĩnh Trì vỗ vai Giang Tư Nguyệt, Giang Oản Oản thì cười nói: “Cuối cùng A Nguyệt cũng về rồi! Ngày nào nương và cha cũng nhắc đến đệ!"
Giang Tư Nguyệt cười nói: "Chẳng phải đệ đã về rồi sao!"
Tiếp đó, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản lại đi đến bên Đoàn Đoàn, hai người cười híp mắt ôm lấy tiểu thiếu niên trước mặt.
Tần Tĩnh Trì xoa đầu Đoàn Đoàn rồi lại vỗ vai cậu bé: "Nhi tử, đi đường có mệt không? Mấy hôm nay nương của con đã làm kem con thích, đều ướp lạnh cả rồi, chỉ chờ con về ăn thôi! Một lát có thể ăn nhiều một chút!"
DTV
"Bảo bảo, đi đường có mệt không? Nương thấy hình như con còn gầy đi một chút?" Giang Oản Oản đánh giá cậu bé từ đầu đến chân, sau đó lại gật đầu, cười nói: "Ừm... Nhưng mà lại cao hơn rồi!"
"Đúng không? Còn cũng thấy con cao lên nhiều lắm! Vẫn là nương tinh mắt! Nhìn ra ngay!" Đoàn Đoàn vui vẻ đến nỗi mắt híp lại thành một đường chỉ.
Giang Oản Oản véo má cậu bé: "Đó là đương nhiên! Nương là nương của con mà!"
Nàng ôm vai Đoàn Đoàn rồi lại nhìn sang Nhị Oa: "Nhị Oa nhà ta mỗi lần đi ra về đều trắng trẻo mịn màng, không hề bị đen đi chút nào! Quả là tiểu minh tinh xinh đẹp của chúng ta!" Nàng khen ngợi.
Nhị Oa ôm Đô Đô, ngượng ngùng cười: "Vì con và A Nguyệt cữu đều không phơi nắng nên không bị đen."
"Được rồi được rồi, các con mau vào nhà đi, đến đúng lúc lắm, vừa kịp ăn cơm!"
Trong nhà, trên bàn ăn bày một đĩa dưa hấu đá lớn, mấy người họ vừa vào nhà đã cầm ngay một miếng dưa hấu cắn.
"Thật thoải mái!" Đoàn Đoàn thở dài.
Đoàn Đoàn nhìn quanh, nghi ngờ hỏi: "Cha nương, gia gia nãi nãi đâu rồi?"
Giang Oản Oản vừa múc cơm vừa nói: "Bọn họ đang ở bên ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của con, nãi nãi và ngoại tổ mẫu đang cùng nhau nghiên cứu mẫu áo mới, gia gia và ngoại tổ phụ đang uống rượu!"
Đoàn Đoàn gật đầu: "Thì ra là vậy."
Tần Tĩnh Trì bưng kem đã đông cứng trong thùng đá ra đặt lên bàn ăn: "Đoàn Đoàn, Nhị Oa, còn có A Nguyệt, mau nếm thử xem, đây là kem sữa chua, bên trên còn rắc cả mứt hoa quả!"
Mấy tiểu tử mắt không rời khỏi kem, tay nhanh chóng cầm lấy bát nhỏ và thìa, mỗi đứa múc một bát ăn ngon lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-327.html.]
Đô Đô đứng bên cạnh nhìn họ ăn, hai tay đặt lên bàn lén lút cầm lấy một cái bát nhỏ rồi bắt đầu múc kem, một thìa vào bát khiến Đô Đô mỉm cười, hai thìa vào bát thì nó không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, thấy họ nhất thời không để ý đến mình, nó lập tức tiếp tục thìa thứ ba vào bát. Nó không khỏi căng thẳng đang định múc thìa thứ tư thì cánh tay đã bị Tần Tĩnh Trì kéo lại.
Trong lòng nó giật thót một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên, chớp mắt, đáng thương nhìn Tần Tĩnh Trì: "Hehe, cha, chỉ một chút thôi!" Đô Đô dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lại, ra hiệu.
Tần Tĩnh Trì cười giả lả nhìn nó rồi nhanh chóng lấy bát của nó đi: "Sao giữa ban ngày ban mặt lại bắt đầu mơ mộng rồi?"
Đô Đô nghiêm túc, nói thật: "Nhưng bây giờ không phải là ban ngày ban mặt mà, cha, trời tối rồi!"
Tần Tĩnh Trì nhắm mắt lại: "Cái này không quan trọng, quan trọng là con không được ăn! Ăn cơm của con đi!"
Đô Đô trợn tròn mắt, vẻ mặt đau khổ, nó không ngờ cha mình lại vô tình như vậy! Không hiểu chuyện đời! Không yêu thương nhi tử!
Nó oán hận nhìn Tần Tĩnh Trì, miễn cưỡng cầm bát cơm của mình lên, nhai miếng thịt còn nhăn mặt, trong lòng buồn bã và đau khổ.
Đoàn Đoàn mỉm cười, nhân lúc Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản không chú ý đã nhanh chóng múc một thìa kem đưa đến bên miệng tiểu tử.
Đô Đô nhanh chóng há miệng, nhanh chóng ngậm miệng lại, sau đó cầm bát của mình che mặt lén lút ăn một miếng kem lớn trong miệng rồi lại lén kéo tay áo Đoàn Đoàn, khẽ nói: "Ca ca."
Giang Oản Oản thấy vậy, vội vàng kéo tai Đô Đô: "Đừng được voi đòi tiên! Con ở nhà đã ăn không ít rồi!"
Đô Đô nhanh chóng hạ vai xuống, vô lực nói: "Vâng."
Vài ngày sau.
"Tiểu cữu, ngày mai cữu diễn [Đoạn Kiều] sao?" Đoàn Đoàn hỏi.
"Ừ, theo yêu cầu của đông đảo người xem, diễn xuất cuối cùng." Giang Tư Nguyệt gật đầu.
"Con đã lâu không xem rồi, hôm nay phải thưởng thức cho thật kỹ." Đoàn Đoàn nói.
Giang Tư Nguyệt đứng dậy, chỉnh lại áo vải xanh giản dị trên người rồi quay đầu nhìn Đoàn Đoàn: "Con mau đến chỗ ngồi tìm Đô Đô và những người khác đi, cữu cũng phải lên sân khấu rồi."
Đoàn Đoàn gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cậu bé bước vào từ hàng ghế đầu tiên, vô tình vấp phải chân một người, cậu bé quay đầu nhìn thoáng qua nói một tiếng "Xin lỗi", sau đó lại cảm thấy người trước mắt có chút quen mắt, nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn không nhớ ra đã gặp ở đâu, bèn không nghĩ ngợi thêm nữa.
"Ca ca, mau ngồi xuống!" Đô Đô thấy cậu bé đứng bên cạnh chỗ ngồi không nhúc nhích, vội vàng gọi cậu bé.
Đoàn Đoàn mới phản ứng lại, lúc này mới đi ba bốn bước ngồi xuống bên cạnh Đô Đô.
"Này! Ca ca! Bỏng ngô! Hôm nay nương cố ý bảo đệ mang theo, thơm giòn! Ăn ngon lắm!" Đô Đô vội vàng đưa bỏng ngô trong lòng mình cho cậu bé.
Đoàn Đoàn lấy một nắm nhỏ, chậm rãi ăn, thấy đèn đột nhiên tắt liền nói: "Sắp bắt đầu rồi! Đừng nói chuyện nữa."
Nam nhân ngồi bên cạnh cậu bé mặc áo gấm trắng đang nghiêng đầu nhìn hai huynh đệ Đoàn Đoàn và Đô Đô, sau khi đèn tắt trong chốc lát, ánh mắt đã thu lại, sau đó chăm chú nhìn lên sân khấu.
Dần dần, màn nhung kéo ra, thấy khuôn mặt như ngọc và dáng đứng thẳng tắp của Giang Tư Nguyệt trên sân khấu khiến cậu ấy khẽ nắm chặt ngón tay.
Nhìn Giang Tư Nguyệt trên sân khấu vì cảm hóa bá tánh mắc bệnh dịch mà chạy tới chạy lui chăm sóc, dù thân thể càng ngày càng không khỏe nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cũ, dù biết tất cả những điều này đều là giả nhưng cậu ấy vẫn không khỏi thấy đau lòng.
Cho đến khi thiếu niên trên đài mãi mãi ngã xuống trong thành nhỏ đầy thương tích, dịch bệnh hoành hành, trong lòng cậu ấy có một nỗi đau lan tỏa.
Nhìn màn nhung từ từ kéo lên, cậu ấy cau mày, mãi đến một lúc sau, đèn trong toàn bộ rạp hát mới sáng trở lại, thiếu niên trên đài lại xuất hiện trên sân khấu. Lúc này cậu ấy mới từ từ giãn mày, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người trên đài.
"Đã lâu rồi không diễn [Đoạn Kiều], hy vọng mọi người sẽ không quá thất vọng với màn biểu diễn hôm nay."
Giọng nói ôn hòa của Giang Tư Nguyệt vang vọng trong rạp hát.
Hôm nay không hiểu sao Giang Tư Nguyệt lại có chút không tự nhiên, luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí còn có chút căng thẳng nhưng... Không nên như vậy, người xem vốn sẽ chăm chú xem biểu diễn, tự nhiên sẽ nhìn chằm chằm vào cậu ta, cậu ta cũng đã sớm quen rồi. Lần trước có cảm giác này đã là chuyện quá lâu rồi, cậu ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.