Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 323

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:49:43
Lượt xem: 6

"Ui nha, đau đau đau! Nương!" Phao Phao vội vàng muốn kéo tay nàng ấy ra.

"Ái ái ái! Nương! Nương đừng có túm tai con! Nhị ca con còn ở đây!" Niên Niên không thấy đau lắm, chỉ là sĩ diện, sợ mất mặt trước Đô Đô.

Đô Đô nhìn dáng vẻ của hai đệ muội, không nhịn được cười giống như thấy chính mình ở nhà vậy, xem ra địa vị của đệ muội và mình đều như nhau, như vậy thì nó yên tâm rồi.

Lý Tuyết Trân khẽ gõ đầu hai đệ muội mới thôi nhưng rất nhanh ánh mắt lại chuyển sang Đô Đô: "Còn Đô Đô nữa, con cũng vậy! Cha nương con nói con gan lớn lắm! Trượt ván trượt cứ thích tìm đường gồ ghề mà trượt, ngã thì sao?"

Nụ cười trên mặt Đô Đô cứng đờ, vừa nghe thẩm dạy dỗ, vừa nhìn hai tiểu hài sau lưng nó cười trên nỗi đau của người khác, nó nhe răng nhếch miệng làm mặt quỷ với chúng.

Lý Tuyết Trân véo má nó: "Thẩm đang nói chuyện với con đấy, con nghe cho đàng hoàng! Làm mặt quỷ cái gì?"

"Thẩm, người tự xem đệ muội đi, đệ muội cười con!" Đô Đô ấm ức mách lẻo.

Lý Tuyết Trân vội vàng quay đầu thì thấy hai tiểu tử sau lưng mình vẫn đang che miệng cười trộm.

Thấy nàng ấy nhìn sang, chúng chớp mắt nhìn nàng ấy nhất thời ngẩn người.

"Ức..." Niên Niên vội vàng che miệng: "Ức..." Cậu bé trợn tròn mắt.

Phao Phao thấy ca ca mình căng thẳng đến nỗi nấc cụt thì cười phá lên: "Hahaha, ca ca!"

"Hahaha! Niên Niên! Đệ buồn cười quá! Hahaha!" Đô Đô chống nạnh cười.

Lý Tuyết Trân nhìn mấy tiểu tử trước mặt cười lăn lộn khiến nàng ấy không nhịn được cong môi.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi vào, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

"Đang cười cái gì thế?"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vừa bước vào cửa vừa hỏi.

Đô Đô vội vàng kể lại: "Cha nương, bọn con cười Niên Niên. Niên Niên, đệ ấy..."

Niên Niên vừa nghe nó định nói thì vội vàng túm lấy cánh tay nó: "Ca ca... Ức... Huynh... Ức..." Niên Niên bất đắc dĩ chỉ có thể che miệng, vẻ mặt ấm ức lại đáng thương.

Đô Đô nhìn thấy, càng cười không nhịn được.

"Hahaha! Con ... Cười cái này, Niên Niên buồn cười quá!"

Tần Tĩnh Trì nhéo cổ nó: "Được rồi, con là ca ca, đừng bắt nạt đệ muội."

Niên Niên như tìm được chỗ dựa: "Đúng đúng, bá bá, bá quản... Ức... Quản nhị ca! Ức... Huynh ấy cứ cười nhạo con!"

Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé: "Niên Niên ngoan, có bá ở đây, huynh ấy không dám đâu!"

"Ức... Ức... Vậy... Ức... Vậy thì tốt!"

Lý Tuyết Trân hỏi: "Có lẽ huynh tẩu cũng đói rồi đúng không? Mau ngồi chờ một lát, muội đi làm chút đồ ăn cho huynh tẩu."

Giang Oản Oản ngăn nàng ấy lại: "Đừng, chúng ta dẫn mấy tiểu tử đi dạo phố bên kia đi, đi mệt rồi thì ăn ở đó luôn."

Lý Tuyết Trân nghe xong vui vẻ gật đầu: "Được, được, được! Đi bên kia ăn đi! Muội muốn ăn đồ nướng, muốn ăn khoai tây chiên, còn muốn ăn mì gạo!"

"Ta cũng muốn ăn!" Giang Oản Oản cười nói.

Nghĩ đến việc Tần Tĩnh Trì không thích đi dạo phố với họ, Giang Oản Oản nhìn hắn nói: "Chàng... Hay là chàng đến tiệm sách bên kia ngồi đọc sách đi, thiếp và Tuyết Trân đi dạo phố về rồi chúng ta về."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được!" Hắn lại cúi đầu nhìn mấy tiểu tử: "Vậy mấy tiểu tử thì sao? Đi theo các nàng? Hay đi theo ta?"

Đô Đô ngẩng đầu lên nghe, vội vàng nói: "Con muốn đi dạo phố với nương và thẩm! Con muốn ăn đồ ngon!"

Niên Niên và Phao Phao cũng gật đầu, đồng thanh nói: "Chúng con cũng muốn!"

Rất nhanh, ba tiểu tử đã trượt ván ra khỏi cửa, Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân nhìn theo chúng, vừa đi vừa nói chuyện, còn Tần Tĩnh Trì thì đi về hướng ngược lại.

DTV

Thấy Đô Đô có ý định trượt lên hàng rào thấp trơn trượt ven đường, Giang Oản Oản vội lên tiếng: "Đô Đô, con trượt cho cẩn thận! Nếu không thì đừng trượt nữa!"

Đô Đô bĩu môi, lướt ván một cái lại trượt vào giữa Niên Niên và Phao Phao.

Lúc đầu phố buôn bán chỉ xây dựng trong nửa năm và đã đưa vào sử dụng được gần một năm, con phố này là mua lại con phố có rạp hát nhưng do xây dựng lại nên bên đó còn có cả rạp hát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-323.html.]

Sau khi xây dựng xong, nhiều cửa tiệm đã đóng tiền thuê mới được vào, bên trong có rất nhiều cửa tiệm của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản. Có tiệm đồ nướng, tiệm lẩu, tiệm thịt nướng, tửu lâu, tiệm bún, tiệm may và những tiệm khác. Ngoài cửa tiệm của họ còn có tiệm trang sức vàng bạc, tiệm tạp hóa, tiệm gạo, cửa tiệm vải và những cửa tiệm khác.

Ba tiểu tử trượt ván đến tiệm thịt nướng thì dừng lại, chờ Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân.

Đại Ngưu ngồi trước quầy thu ngân, thấy mấy tiểu tử dừng lại ở cửa thì vội vẫy tay: "Đô Đô, Niên Niên, Phao Phao, mau vào đi! Sao lại dừng ở cửa thế?"

Đô Đô đạp ván trượt, ngẩng đầu nói: "Đại Ngưu thúc, chúng con đợi nương chúng con ở ngoài một lát, lát nữa sẽ vào."

Đại Ngưu cầm thực đơn hỏi: "Vậy muốn ăn gì? Thúc làm trước cho các con, lát nữa vào là ăn được ngay."

Niên Niên buột miệng nói: "Đại Ngưu thúc, con muốn ăn mực nướng! Phải nhiều ớt nhé!"

Phao Phao nhíu mày: "Ca ca, cha nương đã nói, chúng ta không được ăn quá cay!" Cô bé nhìn Đại Ngưu: "Đại Ngưu thúc ơi, đừng nghe huynh ấy, ít ớt thôi!"

"Không được, không cay thì không ngon!"

"Không được! Tiểu hài tử không được ăn quá cay!"

"Huynh muốn ăn!"

"Không! Huynh không được ăn!"

Đô Đô há hốc miệng, đầu ngoái trái ngoái phải, ngơ ngác nhìn hai huynh muội tranh cãi hồi lâu.

Nó thở dài, la lớn: "Dừng!"

Hai tiểu tử mới dừng lại rồi ngơ ngác nhìn nó với vẻ mặt đều ấm ức vô cùng.

"Phải ăn cay vừa thôi! Vừa có vị cay nhưng lại không quá cay! Như vậy là vừa, đệ muội đừng cãi nữa!" Đô Đô quyết định.

"Được rồi."

"Được."

Lúc này, Đại Ngưu mới cười híp mắt nói: "Vậy ngoài mực nướng, thúc sẽ nướng cho các con thêm cánh gà, xiên bò, đậu phụ, hàu, rồi chiên thêm khoai tây chiên nhé, được không?"

Đám tiểu tử ngoan ngoãn gật đầu, đồng thanh nói: "Được ạ!"

Đợi Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân vừa đi vừa ngắm cảnh, đến tiệm nướng thì mấy tiểu tử đã mỗi đứa cầm một xiên mực nướng, ăn đến đầy miệng dầu mỡ.

Hai người nhìn ba tiểu tử như vậy đều bất lực.

"Đô Đô, các con ở đây ăn với Đại Ngưu thúc nha, nương và thẩm đi ăn bún nhé." Giang Oản Oản dặn dò.

Đô Đô vung tay: "Vâng ạ! Nương đi đi!"

Mấy tiểu tử quay người vào tiệm nướng, trực tiếp đuổi hai người ra ngoài cửa.

Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân cũng không lo lắng cho chúng, phố buôn bán phần lớn là người trong thôn, nếu không phải người trong thôn thì cũng đều quen biết ba tiểu tử, cứ để chúng tự đi dạo ăn uống cũng không sao.

"Oản Oản, muội nghe A Nghiễn nói Đoàn Đoàn sắp về rồi sao?" Lý Tuyết Trân hỏi.

Giang Oản Oản gật đầu: "Nói là xin nghỉ một tháng, có lẽ sẽ về cùng A Nguyệt, A Nguyệt ở khá gần kinh thành."

"Đoàn Đoàn nhà chúng ta thật là có tiền đồ! Còn nhỏ như vậy đã thi đỗ tú tài! Năm nay mới mười một tuổi thôi! Tiền đồ vô lượng!"

"Nó cũng chỉ là thiên phú tốt hơn thôi, thực ra, nó rất thích chơi, ở nhà thường xuyên lười biếng!"

Lý Tuyết Trân lắc đầu: "Nào có, tuy Đoàn Đoàn thích chơi nhưng nó biết lúc nào nên chơi, lúc nào nên học, không hề chậm trễ việc gì."

Giang Oản Oản nghĩ đến tiểu thiếu niên của mình, khóe miệng cong lên, trên mặt tràn đầy ý cười.

Trong Quốc Tử Giám, kinh thành.

"Học trò cho rằng việc phòng ngừa dịch hạch trước hết phải bắt đầu từ gốc rễ, cách ly những người mắc bệnh, nơi cách ly phải giữ gìn sạch sẽ... Dù không phải là thầy thuốc, cũng phải học tinh thần "không làm tướng, chỉ làm lương y", làm quan phải có tấm lòng nhân từ như thầy thuốc..."

Tiểu thiếu niên thẳng lưng, giọng nói trong trẻo, vang vọng khắp phòng.

"Tốt lắm!" Vị trợ giáo hài lòng vuốt râu.

Tiếp đó, ông ấy lại nhìn những học trò khác dưới sảnh bằng ánh mắt sắc bén: "Các ngươi phải học tập Tần Kỳ An nhiều hơn, hắn là người nhỏ tuổi nhất trong số các ngươi, năm ngoái đã thi đỗ tú tài. Các ngươi đều là tử đệ hoặc thế tử của hoàng thất, sau này cũng phải thi khoa cử, đừng quá ham chơi..."

Loading...