Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 321
Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:49:39
Lượt xem: 7
Giang Oản Oản gật đầu: "Thiếp biết rồi, lát nữa thiếp đi!"
Còn hai ba ngày nữa là đến Tết, hôm nay vì bận bán quần áo mẫu mới, nàng với Tần mẫu và Lý Tam Nương đều bận rộn không có thời gian nên Giang Oản Oản đặc biệt dặn Tần Tĩnh Trì đi mua đồ Tết.
"Đúng rồi, pháo hoa mà mấy tiểu tử muốn, chàng đã mua chưa? Không mua là chúng giận đấy!"
"Mua rồi mua rồi! Hai tiểu tử này của chúng ta, ta nào dám chọc giận chứ? Đương nhiên phải nghe lời chúng, bảo mua gì thì mua nấy!"
"Vậy mới được!"
Cả ngày Đô Đô không gặp Tần Tĩnh Trì, vừa nhìn thấy hắn đã vội đưa tay ra: "Cha ơi! Bế bế!"
Lúc này cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng thoát khỏi biển khổ, vội đưa tiểu oa sang cho Tần Tĩnh Trì.
Tuy Đô Đô đã biết đi nhưng cũng không đứng được bao lâu, hơn nữa lại là tiểu tử thích được bế, đặc biệt thích nằm trong lòng Giang Tư Nguyệt.
Vì vậy, đối với Giang Tư Nguyệt mà nói, tuy không đến nỗi "Khổ không thể tả" để hình dung nhưng bế nó quả thực khiến cánh tay đều tê.
Đợi Tần Tĩnh Trì bế Đô Đô vào lòng, Tần mẫu nói: "Được rồi, chúng ta cũng nên về nhà thôi, nhà chỉ còn Đoàn Đoàn và mấy tiểu tử, trời tối rồi, phải về sớm mới được."
Về đến nhà, trời đã tối đen nhưng trong nhà đèn đuốc sáng trưng, vừa vào cửa đã cảm thấy một luồng hơi ấm.
Đoàn Đoàn, Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi trước lò sưởi, kê chiếc bàn gấp nhỏ viết chữ.
Than củi trong lò sưởi được chúng đốt rất nhiều.
Thấy họ mở cửa bước vào, mấy tiểu tử vội đứng dậy.
Cẩu Đản nói: "Thúc thẩm, thúc thẩm mau đến lò sưởi sưởi ấm đi! Chúng cháu đốt lửa to lắm!"
"Đều là Cẩu Đản ca thêm than củi!" Đoàn Đoàn bổ sung.
Nhị Oa và Tiểu Bảo gật đầu phụ họa, đồng thanh nói: "Đúng vậy!"
Mọi người thay giày xong, mỉm cười đi tới xoa đầu mấy tiểu tử thì họ lập tức bị chúng kéo ngồi xuống trước lò sưởi.
Đô Đô rúc vào trong áo trước n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì với đôi mắt sáng lấp lánh, hoàn toàn không giống như đang lạnh.
Tần Tĩnh Trì bế nó ra khỏi lòng, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nhỏ của nó: "Ngồi ngoan ngoãn cho ấm áp nào."
Đoàn Đoàn và mấy tiểu tử kia quen đường quen lối đi pha trà bưởi, bưng một đĩa bánh gạo nếp của hôm qua tới.
"Nào! Uống trà, trà nóng đây! Bánh gạo nếp được Cẩu Đản ca hấp lại rồi, nóng hổi đây!"
Đoàn Đoàn ngồi xổm xuống, vừa rót trà cho họ vừa nói.
Giang Oản Oản xoa đầu Đoàn Đoàn: "Các con có ăn gì chưa? Chắc đói lắm rồi?"
Đoàn Đoàn cười tít mắt lắc đầu: "Con không đói!"
Tiểu Bảo ngồi bên cạnh Đoàn Đoàn, ôm lấy một cánh tay của Giang Oản Oản: "Thẩm, chúng con ăn nhiều đồ ăn vặt lắm, đều là Đoàn Đoàn ca cho chúng con nên không đói chút nào, còn có cả thịt khô mà cha nương con mang tới sáng nay nữa! Chúng con ăn nhiều lắm!"
Giang Oản Oản cúi đầu véo nhẹ má cậu bé: "Vậy thì được, vậy chúng ta làm cơm tối muộn một chút."
Than củi trong lò sưởi cháy bập bùng, nến sáng trưng, cả nhà quây quần bên nhau khiến hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng.
Tiếng cười nói vui vẻ của đám tiểu tử theo khe cửa bay ra ngoài, bị tiếng gió hú bên ngoài cuốn đi rất xa…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-321.html.]
Năm năm sau.
Những năm gần đây, thôn Tần gia đã xây dựng thêm mấy con đường đá bằng phẳng và rộng rãi.
Những ngôi nhà ngói lớn trong thôn san sát nhau dọc theo các con đường, hai bên đường còn trồng đủ loại cây xanh quanh năm, tường rào của mỗi nhà đều bày đầy những chậu hoa đủ màu sắc vào buổi sáng mùa hè, hương hoa hòa quyện trong ánh nắng ấm áp, ấm áp và dễ chịu.
Đột nhiên, một bóng người nhỏ bé nhanh chóng lướt tới từ cuối con đường đá.
Kim Thị đang tưới nước cho chậu cây trong sân thì thấy bóng người nhỏ bé đó nhanh chóng trượt tới, nàng ta cười nói: "Đô Đô, sớm thế này đã đi chơi rồi sao? Ăn sáng chưa? Thẩm nấu mì trứng rồi vào ăn một chút đi! Cẩu Đản ca của con bảo ngon lắm đấy!"
Chẳng mấy chốc, một bóng người nhỏ bé mặc áo xanh trắng, đầu buộc tóc đuôi ngựa bằng dải lụa xanh chậm rãi dừng lại ở cửa sân.
Chỉ thấy Đô Đô đạp một chân lên chiếc ván trượt yêu thích của nó, đang cười tít mắt nhìn Kim Thị, nó còn để lộ ra một hai răng nanh nhỏ: "Thẩm, con không ăn đâu, con đã ăn ở nhà rồi!"
"Vậy có muốn ăn kẹo không? Hôm qua thẩm mới làm kẹo hạnh phúc, thẩm gói cho con một ít, đợi chút nhé!" Nói rồi Kim Thị đặt bình tưới xuống, nhanh chóng vào nhà.
Đô Đô lau mồ hôi, ngoan ngoãn đợi ngoài sân, cho đến khi túi áo đầy kẹo hạnh phúc thì nó mới hài lòng đạp ván trượt đi.
Đô Đô ngậm một viên kẹo hạnh phúc thơm ngọt trong miệng, híp mắt mỉm cười, chẳng mấy chốc, nó đã trượt ván trượt dừng lại trước cửa nhà mình.
"Cha! Nương! Con về rồi!"
Tần Tĩnh Trì đang ngồi trong sân khắc đồ liếc nhìn nó rồi chậm rãi nói: "Ngày thường đi học viện không thấy con dậy sớm thế này, hôm nay được nghỉ ngơi thì lại dậy sớm hơn cả gà nhà chúng ta!"
Đô Đô một tay ôm ván trượt của mình mà cười híp mắt chạy đến sau lưng hắn, tay còn lại vòng qua ôm lấy cổ hắn: "Không phải con đi thử ván trượt mới của con sao!"
Tần Tĩnh Trì cố sức kéo tay trên cổ mình ra: "Con siết cổ cha con rồi! Tiểu tử không biết nặng nhẹ!"
"Ôi chao, con nhẹ lắm, đúng rồi!" Đô Đô giơ ván trượt trong tay lên: "Đa tạ cha đã làm cho con ván trượt mới, con thích lắm!" Nói xong nó lập tức hôn mạnh lên mặt Tần Tĩnh Trì một cái.
Tần Tĩnh Trì véo má nó: "Được rồi, đừng làm phiền cha ở đây nữa, tự đi chơi đi!"
Đô Đô gật đầu, chạy một mạch vào nhà.
Chỉ thấy trên tường trong nhà treo đầy tranh của Giang Tư Nguyệt, Đô Đô đặt ván trượt của mình nghiêng bên tường rồi vẫy tay với bức tranh trước mặt: "Tiểu cữu!"
Giang Oản Oản từ trên lầu đi xuống, thấy cảnh này thì bất đắc dĩ nói: "Con chào tiểu cữu như vậy, tiểu cữu cũng không biết đâu! Còn không bằng học hành cho tốt, cố gắng sớm ngày viết thư cho tiểu cữu của con thì hơn!"
Nói ra cũng lạ, hai tiểu tử trong nhà này, Đoàn Đoàn thì lại có thiên phú về việc học hành, còn Đô Đô thì chẳng thấy có thiên phú gì về phương diện này. Ngược lại rất thích theo Trương Đại Trụ học võ và đặc biệt thích trượt ván, trượt ván đến mức sắp trượt ra cả hoa rồi, dù là đường dốc đến mấy, nó cũng có thể trượt một mạch, còn có thể nhảy lên nhảy xuống khiến Giang Oản Oản nhiều phen thót tim.
Đô Đô cầm cốc của mình uống một ngụm nước lớn, nó thở dài khoan khoái rồi nói với Giang Oản Oản: "Ai nói con không biết viết, lần trước con đã viết thư cho ca ca rồi, hôm nay con sẽ viết cho tiểu cữu!"
"Ừ..." Giang Oản Oản nhịn cười, đưa phong thư trên bàn trà cho nó: "Vừa hay ca ca của con đã hồi thư cho con, con đọc thử xem."
Đôi mắt Đô Đô lập tức sáng lên, chạy đến ngồi phịch xuống ghế sô pha rồi nhấc hai chân gác lên tay vịn bên cạnh ghế sô pha để người ngả ra sau, đầu trực tiếp gối lên hai chân Giang Oản Oản, đúng là dáng vẻ của một công tử bột.
Tiếp đó nó vội mở thư ra chậm rãi đọc.
Đọc một lúc, nó thở dài: "Ôi, ca ca thật là không đáng yêu chút nào! Mỗi lần viết thư cho con đều chỉ biết mắng con!"
Giang Oản Oản mím môi: "Ca ca con nói cũng không sai, lần trước con gửi thư cho ca ca không phải toàn là lỗi chính tả sao? Ca ca mắng con cũng là chuyện bình thường!"
Đô Đô đột ngột lật người ngồi dậy: "Ôi, cũng đúng, vậy nên..." Nó nhìn Giang Oản Oản nghiêm túc nói: "Sau này viết thư cho ca ca thì nương và cha giúp con viết, con chỉ viết cho tiểu cữu thôi, tiểu cữu chắc chắn sẽ không chê con đâu!"
Nói xong, nó lại nằm xuống, buồn rầu nói: "Ôi chao, tiểu cữu đã đi được một tháng rồi, cũng không biết khi nào mới về, con nhớ cữu ấy quá!"
DTV
Giang Oản Oản nói: "Cữu ấy đến