Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 318
Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:49:34
Lượt xem: 7
Đừng hỏi Đoàn Đoàn sao biết, hỏi chính là... Bản thân cậu bé cũng vậy, vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Đô Đô đã không nỡ trách mắng nó.
Tần Tĩnh Trì chậm rãi đi xuống lầu, thấy Đoàn Đoàn đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha, hắn không khỏi nghi ngờ bước tới nhéo cổ Đoàn Đoàn: “Nhi tử, sao hôm nay lại dậy sớm thế? Hiếm thấy đấy!"
Đoàn Đoàn vỗ cánh tay hắn, thở dài: "Ôi... Cha à! Còn không phải vì tiểu nhi tử của cha sao, nó tè dầm làm ướt cả con và tiểu cữu! Nếu không thì con còn ngủ thêm nửa canh giờ nữa mới dậy."
Tần Tĩnh Trì nhướng mày: "Chẳng phải con nên quen rồi sao? Ở kinh thành không phải nó cũng thường xuyên tè dầm sao, đây đều là chuyện thường tình, còn phải giống như cha là ta bình tĩnh đối mặt, biết chưa?"
Đoàn Đoàn mím môi: "Con không giống cha, không thể chấp nhận việc ngày nào cũng bị Đô Đô tè dầm đánh thức!"
Tần Tĩnh Trì véo mặt cậu bé: "Được rồi, chúng ta đi bế tiểu quỷ tè dầm kia sang đây."
Lúc này Đoàn Đoàn mới đứng dậy, miễn cưỡng đi theo sau hắn.
Khi bước vào sân bên cạnh thì Giang Tư Nguyệt đang phơi quần áo, nhìn kỹ thì thấy chính là chiếc áo ngủ nhỏ bị Đỗ Đỗ tè ướt.
Cậu ta phơi đồ còn tỉ mỉ chỉnh từng góc cạnh của quần áo, vô cùng cẩn thận.
Tần Tĩnh Trì nhìn thấy cảnh này, cười nói: "Hahaha, thế nào? Đệ có còn dám ngủ chung với Đô Đô nữa không?"
Giang Tư Nguyệt bất đắc dĩ mỉm cười: "Tỷ phu, thật ra Đô Đô chỉ vì còn quá nhỏ thôi, tè dầm... Cũng là chuyện bình thường, chỉ là... Chỉ là đệ thật không ngờ nó lại bò lên người đệ."
"Hahaha."
Tần Tĩnh Trì không chút nể nang vỗ vai cậu ta: "Ta bế nó về, tè dầm thì chắc cũng tỉnh rồi."
Bước vào phòng ngủ của Giang Tư Nguyệt, Đoàn Đoàn chạy vào trước vén chăn lên nhưng cậu bé chỉ thấy Đô Đô nằm sấp trong chăn, m.ô.n.g nhỏ cong lên, hai tay đan chéo, đầu còn nghiêng nghiêng áp vào lòng bàn tay, miệng nhỏ bị tay ép thành hình tròn vo, còn hơi chảy nước miếng, đâu có dấu hiệu tỉnh lại gì đâu!
Mà khi chăn bị vén lên, nó cũng chỉ co rúm lại.
Lý Tam Nương ở trong bếp nghe thấy động tĩnh, cũng đi vào thì nhìn thấy Đô Đô đang trần truồng vội nói: "Tĩnh Trì, các con định làm gì vậy?"
Bà ấy lại nhìn về phía Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, sao lại vén chăn của đệ đệ? Mau đắp chăn cho đệ ấy đi, cẩn thận đệ ấy bị lạnh."
Đoàn Đoàn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cha, hay là để Đô Đô ngủ ở đây đi, con thấy đệ ấy không tỉnh được đâu. Hơn nữa, quần áo của đệ ấy đều được tiểu cữu giặt rồi, lát nữa để nương tìm quần áo sạch cho đệ ấy, chúng ta lại đến bế đệ ấy."
Hơn nửa canh giờ sau, mọi người đều ăn sáng xong, Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đều đi đến huyện, chỉ còn lại một nhà bốn người của Tần Tĩnh Trì và Giang Tư Nguyệt ở nhà.
Bởi vì [Phi Sa] của Giang Tư Nguyệt đã được tập luyện hoàn chỉnh từ đầu đến cuối nên cậu ta chỉ cần đến võ quán tập luyện một hai ngày trước khi biểu diễn là được.
Còn những lúc khác, trừ khi mọi người đi theo cậu ta, bằng không cậu ta không dám tùy tiện ra ngoài, nếu không cậu ta vừa ra đến phố là bị chặn lại ít nhất nửa canh giờ vì cậu ta đã từng bị người hâm mộ chặn đến sợ rồi.
Đoàn Đoàn mấy tháng ở ngoài đã chơi với Mộ Nam Tinh đến mức quên cả phu tử, quên cả việc học.
Giờ học viện đã nghỉ nên Đoàn Đoàn đương nhiên phải ở nhà học hành cho tử tế.
Tiểu oa trong phòng ngủ của Giang Tư Nguyệt cũng từ từ tỉnh lại: "Tiểu cữu!"
"Ca ca!"
Giọng nói mềm mại và ngọng nghịu của Đô Đô bị chặn trong chăn không ai nghe thấy, nó đợi một lúc rồi lại tiếp tục gọi: "Ca ca! Tiểu cữu!"
Thấy vẫn không có ai đáp lại thì nó bĩu môi: "Cha! Cha!"
"Nương! Nương!"
DTV
Tiểu tử thở dài, vén một góc chăn lên vừa định chui ra thì rùng mình vì lạnh nên nó vội rút vào trong chăn lại.
Lúc này, nó mới nhận ra trên người mình không mặc quần áo: “A! Đồ đồ?”
“Nương!”
“Cha!”
Giọng nó mềm nhẹ lại vô cùng trong trẻo.
Sau vài tiếng kêu, cuối cùng cũng được Giang Tư Nguyệt vừa bước vào từ sân phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-318.html.]
Giang Tư Nguyệt vội vàng vào nhà, cậu ta vén chăn lên lập tức đối diện với ánh mắt trong veo của Đô Đô: “Tiểu cữu cữu!”
Rất nhanh, tiểu tử đã được ăn mặc gọn gàng.
Khi Giang Gư Nguyệt bế Đô Đô bước tới sân, tiểu tử trong lòng nhận ra đồ ngủ nhỏ của nó đang bay phấp phới theo gió trong sân, nó nhất thời trợn to đôi mắt: “Áo áo! Áo áo! Đô Đô!”
“Tiểu cữu cữu! Áo áo!” Nó kéo Giang Tư Nguyệt rồi vỗ vai, chưa từ bỏ ý định chỉ quần áo của nó.
Giang Tư Nguyệt gật đầu rồi xoa khuôn mặt mềm mại và nhẵn bóng nó: “Đúng đúng đúng, là của Đô Đô nhà chúng ta.”
“Ừm… Áo áo?”
Thấy vẻ mặt bối rối của Đô Đô, Giang Tư Nguyệt nói: “Tiểu cữu giặt cho con, chờ nó khô rồi chúng ta lại mặc.”
Lúc này Đô Đô mới vui vẻ gật đầu.
“Giặt giặt!”
“Được, bây giờ thì bế con đi rửa mặt, cha và nương đã nấu nước nóng, còn có đồ ăn sáng thơm phức chờ con.”
“Hahaha, cơm cơm! Đô Đô ăn!”
Thấy Giang Tư Nguyệt không chút bận tâm đút cháo cho Đô Đô, Đoàn Đoàn đứng bên cạnh nhìn cũng kinh ngạc trước sức chịu đựng của tiểu cữu.
"Tiểu cữu cữu, a!" Đô Đô há to miệng, chờ Giang Tư Nguyệt đút.
"Đô Đô, lại đây, cẩn thận bỏng nhé, tiểu cữu thổi cho con một chút."
Không chỉ Đoàn Đoàn, ngay cả Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn thấy Giang Tư Nguyệt đối xử với Đô Đô như vậy cũng không khỏi thở dài.
Rõ ràng đây lại là một hài tử đáng thương bị sự đáng yêu của Đô Đô chinh phục.
Sanh cữu hai người, ăn sáng xong mới tách khỏi Giang Tư Nguyệt.
Đoàn Đoàn lắc đầu nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Cha, nương, con đi tìm Cẩu Đản ca và Nhị Oa ca đọc sách đây! Chiều con sẽ về."
Giang Oản Oản giúp cậu bé sắp xếp cặp sách: "Đi đi, nếu không thì có thể gọi hai ca ca đến nhà chơi."
Đoàn Đoàn gật đầu: "Vâng vâng! Con biết rồi!"
Tuy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói rằng hôm nay ở nhà nghỉ ngơi nhưng vẫn không nhàn rỗi.
Không biết Tần Tĩnh Trì đến xưởng mộc từ lúc nào, Giang Oản Oản nhìn Đô Đô và Giang Tư Nguyệt, suy nghĩ tuôn trào, nàng lấy giấy bút bắt đầu thiết kế quần áo mới.
Quần áo mới thiết kế giống như đồ đôi, Đô Đô đáng yêu trắng trẻo, Giang Tư Nguyệt dịu dàng tuấn tú, nếu làm người mẫu, sợ rằng sẽ bán chạy như tôm tươi!
Giang Oản Oản nhìn những bản thiết kế trên bàn, nàng vô cùng hài lòng!
Có bản thiết kế thì tất nhiên phải bắt tay vào làm.
Còn về vải vóc, Giang Oản Oản mỉm cười, lần này bọn họ đã chất đầy một không gian vải vóc khi đến kinh thành, mỗi tấm vải đều có hoa văn đặc biệt đẹp, màu sắc cũng rất ưng ý!
Hiện tại đang là mùa đông, quần áo mới mùa đông làm ra sẽ có chất lượng hơn, cũng sang trọng hơn.
Nói làm là làm, dù sao thì bây giờ nàng làm một chiếc áo đã không thành vấn đề, hơn nữa những tấm vải mới này vốn đã có hoa văn đẹp, hoàn toàn không cần thêu thùa, chỉ cần biết may vá là được.
Nàng lấy ra một tấm vải ưng ý trong không gian, bày kéo, kim chỉ và những thứ khác ra rồi lại đặt bản thiết kế sang một bên, sau đó nàng ngồi trước lò sưởi bắt đầu làm.
Buổi tối, khi Tần phụ Tần mẫu về, nàng vẫn còn đang làm nhưng đã đến giai đoạn hoàn thiện.
Nàng cắt chỉ, thế là một chiếc áo mới đã hoàn thành.
Chiếc áo gấm màu xanh đỏ, tuy màu sắc không bắt mắt nhưng vì chất liệu vải thực sự cao cấp, kiểu dáng áo thiết kế độc đáo và mới lạ nên nhìn thoáng qua đã khiến người ta sáng mắt.
Giang Oản Oản kiểm tra kỹ lưỡng thấy không có gì sai sót, nàng mới hài lòng đưa áo cho Giang Tư Nguyệt đang ngồi trên ghế ôm Đô Đô đọc sách.
"A Nguyệt, lại đây, mau mặc thử chiếc áo này xem, nếu được thì chúng ta sẽ tranh thủ làm!"