Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 317

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:49:32
Lượt xem: 8

Đô Đô cười khúc khích mặc cho cậu ta làm, chẳng mấy chốc đã cởi hết quần áo, chỉ còn lại một tiểu hài trần truồng.

Đoàn Đoàn quen đường quen lối đặt con hổ bông lên giường của Giang Tư Nguyệt rồi ôm quần áo ngủ vào phòng tắm.

Cậu bé nhìn Đô Đô đang ngồi trong bồn tắm, lại nhìn nửa thùng nước nóng trong bồn tắm, cậu bé vội vàng cởi hết quần áo trên người, sau đó nhanh chóng trèo vào bồn tắm.

Khi nước nóng bao phủ cơ thể, cậu bé dựa vào thành bồn tắm thở dài khoan khoái: "Á! Thật thoải mái! Ở nhà thật tuyệt!"

Cậu bé nằm trên thành bồn tắm nhìn Giang Tư Nguyệt đang tắm cho Đô Đô: "Tiểu cữu ơi, cữu không biết đâu, trên đường về chúng con không được tắm, nhiều khách điếm không cho chúng con đun nước nóng, cũng không có bồn tắm, thật là khó chịu."

Giang Tư Nguyệt ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, ngẩng đầu nhìn cậu bé: "Vậy hôm nay Đoàn Đoàn ngâm lâu một chút, ngoại tổ mẫu đun nhiều nước nóng ở bên ngoài, lát nữa nước nguội cữu sẽ thêm nước cho con!"

Đoàn Đoàn cười toe toét gật đầu: "Vâng vâng! Vậy con sẽ ngâm nửa canh giờ! Tiểu cữu tắm xong cho Đô Đô thì phải kỳ lưng cho con nhé! Con chắc chắn là mình bẩn lắm!"

"Được, kỳ lưng cho con! Dù con có bẩn, cữu cũng không chê con đâu."

Giang Tư Nguyệt vừa nói chuyện với cậu bé vừa chạm vào nách Đô Đô khiến nó lập tức ngứa không chịu nổi, mà cười haha né tránh: "Tiểu cữu cữu!Tiểu cữu cữu!"

Trong lúc tránh né, còn b.ắ.n nước vào người Giang Tư Nguyệt.

Giang Tư Nguyệt vốn là người dễ tính, quần áo ướt đẫm nhưng vẫn nhìn Đô Đô mỉm cười.

Đoàn Đoàn thấy vậy không vui: "Tiểu cữu cữu, cữu tùy tiện tắm cho Đô Đô là được rồi, nương và cha con vẫn luôn lau cho đệ ấy, đệ ấy không hề bẩn."

Giang Tư Nguyệt gật đầu, lau sạch cho Đô Đô rồi bế ra ngoài.

"Nương, nương bế Đô Đô trước đi, con đi tắm cho Đoàn Đoàn rồi đưa chúng đi ngủ."

Lý Tam Nương vội vàng bế Đô Đô ngồi trước lò sưởi, sợ rằng nó mặc quần áo ngủ mỏng sẽ bị lạnh.

Nhưng Đoàn Đoàn không ngâm lâu đã cùng Giang Tư Nguyệt tắm xong đi ra, cũng chỉ mới qua hai khắc.

Giang Tư Nguyệt đón lấy Đô Đô từ trong lòng Lý Tam Nương, Đoàn Đoàn thì đẩy cửa phòng ngủ của mình trước rồi vui vẻ nhảy lên giường.

Đô Đô nhìn thấy dáng vẻ này của ca ca mình, nó cũng sốt ruột muốn lên giường, Giang Tư Nguyệt trực tiếp đặt nó lên mép giường.

Đô Đô nhanh chóng bò đến bên Đoàn Đoàn, trực tiếp ôm con hổ nhỏ của cậu bé vào lòng chiếm làm của riêng.

Đoàn Đoàn nhìn cảnh này đã quen rồi, cũng mặc kệ nó.

Bất đắc dĩ liếc nhìn Đoàn Đoàn, cậu bé vội vén chăn lên: "Đệ đệ, nhanh lên, bò vào đây, đắp chăn rồi chơi tiếp."

Giang Tư Nguyệt đi đến bên giường, nhấc Đô Đô nhét vào trong chăn, sau đó cậu ta cũng lên giường.

Đoàn Đoàn nhìn Giang Tư Nguyệt bên mép giường rồi lại nhìn Đô Đô cười haha ở giữa giường nói: “Tiểu cữu cữu, con cũng muốn nằm cạnh cữu! Cữu ngủ ở giữa đi!"

Sau đó bò đến bên kia Giang Tư Nguyệt.

Giang Tư Nguyệt trái ôm phải ấp hai tiểu tử đáng yêu, trong mắt toàn là ý cười.

Đoàn Đoàn ôm cánh tay cậu ta, Đô Đô thì ôm thú bông con hổ chui vào lòng cậu ta.

Hai tiểu tử đều ngồi xe ngựa cả một ngày nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Giang Tư Nguyệt nhìn trái nhìn phải, rất nhanh cũng chìm vào giấc mộng.

Sáng hôm sau, cảm nhận được cảm giác đau nhói nặng nề ở ngực, Giang Tư Nguyệt đột ngột mở bừng mắt.

Nhìn Đô Đô nằm sấp trên người mình, lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là chưa kịp nhẹ nhõm bao lây thì cậu ta lại tiếp tục nín thở, cho đến khi quần áo ngủ dày cộm trên người ướt đẫm hết, cậu ta mới tuyệt vọng thở dài một hơi.

Mà Đô Đô nằm sấp trên người cậu ta làm chuyện xấu, vẫn đang ngủ rất ngon, không có chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-317.html.]

Vì Đoàn Đoàn vẫn ôm chặt cánh tay Giang Tư Nguyệt nên ống tay áo của cậu bé cũng dần bị thấm ướt.

Cảm nhận được hơi lạnh ẩm ướt, cậu bé mơ màng mở mắt ra thì đã đối diện với khuôn mặt tuấn tú không còn gì luyến tiếc của Giang Tư Nguyệt.

“Đoàn Đoàn.” Cậu ta nói.

“Dạ?” Đoàn Đoàn mơ màng.

"Con có cảm thấy có gì khác không?" Cậu ta tiếp tục.

"Ừm... Hơi lạnh... Còn hơi ẩm..." Ánh mắt Đoàn Đoàn không nhịn được rũ xuống, ý buồn ngủ nồng đậm.

“Đây là cảm giác gì đây?” Cậu ta tuyệt vọng nhẹ giọng hỏi.

“Là cảm giác giống như Đô Đô đái dầm…” Đoàn Đoàn thành thật đáp.

"Đô Đô... Đái dầm... Cảm giác... Đái dầm... Đái dầm?" Đoàn Đoàn đột nhiên ngồi dậy cúi đầu nhìn, cậu bé lập tức xốc chăn lên thì thấy được một cục nhỏ co ro ở trước n.g.ự.c Giang Tư Nguyệt.

Sau đó nhìn kỹ lại thì thấy trên n.g.ự.c Giang Tư Nguyệt có một mảng lớn vết nước sẫm màu khác với những chỗ khác.

Đoàn Đoàn nhìn thấy cảnh này, hít một hơi thật sâu: "Ha… Tiểu cữu cữu…”

Đoàn Đoàn nghĩ, Đô Đô chắc chắn xong đời rồi, đái dầm thì cũng thôi đi, còn đái vào người tiểu cữu nữa.

DTV

Tính tình tiểu cữu tốt như vậy, chắc cũng không chịu nổi uy lực đái dầm của nó đâu.

“Tiểu cữu cữu, Đô Đô... Đô Đô… Sao đệ ấy… Đệ ấy lại có thể bò lên người cữu tiểu vậy?”

Giang Tư Nguyệt nhắm mắt lại, bất lực nói: “Cữu cũng không biết!”

Cậu ta lại nhìn sang tiểu tử đang mút mát đôi môi nhỏ, ngủ ngon lành, rồi bất lực cười: "Đô Đô vừa về đã tặng cữu một món quà! Món quà này thật độc đáo."

Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô ngủ như một chú heo con, chê bai không muốn nhìn nữa: "Này, tiểu cữu, cữu mau bế đệ ấy sang một bên, đi thay quần áo đi!"

Lúc này Giang Tư Nguyệt mới hoàn hồn bế Đô Đô lên, nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người nó rồi ném bộ đồ ngủ ướt đẫm của nó lên chiếc ghế đẩu bên giường, sau đó cậu ta nhét nó vào trong chăn.

Giang Tư Nguyệt nhìn Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, con trông Đô Đô, cữu đi tắm rồi đổi xiêm áo trên người.”

Đoàn Đoàn vội gật đầu: “Tiểu cữu cữu đi nhanh đi! Đi nhanh đi!”

Thấy Giang Tư Nguyệt ôm một xiêm áo sạch sẽ nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, Đoàn Đoàn mới ngơ ngác cúi đầu vén một góc chăn nhìn Đô Đô trong chăn: "Đô Đô à, đệ thật lợi hại! Đệ làm mất mặt quá! Sau này tiểu cữu chê đệ, ca ca chắc chắn sẽ không giúp đệ đâu!"

Thấy nó vẫn khò khò, Đoàn Đoàn bất lực buông chăn: "Chậc... Ca ca lười nhìn đệ."

Nhìn chiếc tay áo ướt đẫm, Đoàn Đoàn ngã nhào trở lại giường nằm thở dài rồi lại bất lực đứng dậy thay quần áo ngủ.

Đắp chăn cẩn thận cho Đô Đô đang trần truồng, sau đó cậu bé xỏ giày nhanh chóng chạy về nhà.

Bởi vì cậu bé và Giang Tư Nguyệt đều bị Đô Đô tè dầm đánh thức nhưng thực tế lúc này còn rất sớm, trong nhà ngoài Tần phụ Tần mẫu, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều chưa thức dậy.

Đoàn Đoàn đi đến bên ghế sô pha ngồi phịch xuống bên cạnh Tần phụ, nói: "Gia gia, Đô Đô tè dầm rồi."

Tần phụ sửng sốt, sau đó ông bình tĩnh gật đầu: "Biết rồi, đây chẳng phải chuyện thường tình sao."

Đoàn Đoàn mặt không biểu cảm nhìn ông: "Đô Đô tè dầm... Tè lên người tiểu cữu."

Tần phụ vẫn thản nhiên nói tiếp: "Ừ, chẳng phải con cũng bị Đô Đô tè dầm làm ướt người sao, bình thường, bình thường!"

Đoàn Đoàn thở dài: "Đệ ấy bò lên người tiểu cữu tè, xiêm y ngủ của tiểu cữu đều bị đệ ấy làm ướt, đệ ấy..." Đoàn Đoàn không nhịn được nữa, kích động vô cùng: "Đệ ấy tè hết lên người tiểu cữu! Trời ạ! Tè đến nỗi tiểu cữu phải tỉnh giấc! Tiểu cữu thật là thảm!"

Tần phụ ngây người tại chỗ: "Ờ... Ờ... Cái này... Cái này... A Nguyệt cũng thảm quá." Ông lại gần Đoàn Đoàn thì thầm: "Vậy sao con lại bỏ mặc đệ đệ? Hay là chúng ta nhanh chóng bế đệ ấy sang đây, nếu không sợ là A Nguyệt sẽ phạt đệ ấy!"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Con mới không bế đệ ấy, để tiểu cữu trừng phạt đệ ấy mới tốt, để đệ ấy biết sợ, suốt ngày chỉ biết tè dầm!"

Nhưng Đoàn Đoàn cũng biết, với tính tình của tiểu cữu của cậu bé, sao có thể trừng phạt Đô Đô được! Không chừng, vừa thấy Đô Đô tỉnh dậy, còn phải ôm nó dỗ dành.

Loading...