Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 314

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:49:05
Lượt xem: 8

Đoàn Đoàn ngây người mở to mắt: "Nương ơi Nương ơi! Nương xem này! Sao lại có nhiều chân dung tiểu cữu thế này!" Nói xong vội vàng chỉ vào những chữ trên quầy hàng nhỏ: "Còn nữa còn nữa, họ rao bán dây đeo tay, trâm cài tóc của tiểu cữu... Dây đeo tay kia giống hệt với dây đeo tay mà tiểu cữu từng đeo!"

Giang Oản Oản nhìn cảnh tượng trên phố, nàng cũng ngẩn người một lúc lâu.

Ngay sau đó mới giải thích với Đoàn Đoàn: "Họ làm những thứ giống hệt tiểu cữu để bán cho người khác, đây gọi là đồ đồng bộ."

Nàng suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục nói: "Ví dụ như con rất rất thích một người, thấy trên người họ có thứ gì đó thì sẽ muốn sở hữu thứ giống như vậy. Đây là một cách."

Đoàn Đoàn bừng tỉnh gật đầu: "Thì ra là vậy! Giống như... Giống như Tinh Tinh ca ca có miếng ngọc giống con, con rất vui! Đây có phải là một cách không?"

Giang Oản Oản gật đầu: "Đại khái là như vậy."

Đoàn Đoàn lại tiếp tục nhìn ra ngoài, vừa nhìn vừa khen ngợi: "Người thích tiểu cữu cữu nhiều thật nha!"

Cỗ xe ngựa đi thẳng đến tiệm lẩu.

Đến cửa tiệm lẩu, bên trong đã bắt đầu thắp đèn, khách ra vào nườm nượp, tiếng người râm ran. Mọi người đều ăn lẩu nóng hổi, vừa ăn vừa trò chuyện, trong tiết trời mùa đông giá lạnh, hiếm lắm mới có được không khí ấm áp như thế này.

Tần Tĩnh Trì nhảy xuống xe ngựa, nhìn cảnh này, lại ngửi thấy mùi thơm cay nồng từ tiệm lẩu tỏa ra, hắn cũng bắt đầu thèm thuồng.

Hai huynh đệ Đoàn Đoàn và Đô Đô trong xe ngựa, đứa nọ nối tiếp đứa kia chui ra khỏi rèm xe.

“Cha, tới rồi sao?” Giọng nói Đoàn Đoàn vang lên.

“Cha! Tới rồi ạ?” Giọng nói Đô Đô mềm mại giống như sữa.

Tần Tĩnh Trì mỉm cười gật đầu, hắn bế Đoàn Đoàn xuống xe ngựa trước, chờ Giang Oản Oản cũng xuống xe ngựa rồi mới bế Đô Đô vào lòng.

Đoàn Đoàn vừa xuống xe ngựa đã quen đường quen lối chạy vào tiệm lẩu: "A Nghiêm thúc! A Nghiêm thúc!" Đoàn Đoàn đi đến quầy tính tiền vỗ vào cửa quầy, nhìn Lý Nghiêm đang cúi đầu tính tiền.

Lý Nghiêm nghe thấy giọng nói của cậu bé thì vội vàng ngẩng đầu lên, cậu ta vui mừng nhìn cậu bé: "Đoàn Đoàn! Mọi người đã trở lại rồi? Cha nương của cháu còn có đệ đệ đâu?"

Đoàn Đoàn cười híp mắt chỉ cửa tiệm: "Cha nương dẫn theo Đô Đô ở phía sau! Sẽ vào ngay ạ.”

Mới vừa nói xong, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đã bế Đô Đô đi vào.

Lý Nghiêm nắm tay Đoàn Đoàn, vội vàng nghênh đón: "Lão bản, lão bản nương, cuối cùng hai người đã trở lại rồi! Mọi người đói bụng không? Mau lên lầu, gian phòng mà mọi người hay dùng vẫn chưa cho ai khác dùng, cũng chỉ có mấy người Tư Nguyệt và Tần thúc tới mới có thể dùng."

Giang Oản Oản cười nói: "A Nghiêm, chúng ta đói lắm rồi, đệ cứ theo món chúng ta thường gọi mà dọn một phần đi, chúng ta lười gọi lắm rồi. Đúng rồi, thêm một phần cơm nữa!”

Lý Nghiêm vội gật đầu: "Được được được, mọi người lên ngồi trước đi, đệ lập tức bảo họ làm! Rất nhanh sẽ bưng lên.”

Nói xong cậu ta bước nhanh vào phòng bếp dặn dò các tiểu nhị.

Rất nhanh, nồi lẩu và các loại đồ nhúng đều được mang lên, mùi thơm cay nồng lập tức tràn ngập cả căn phòng.

Tần Tĩnh Trì nuốt nước miếng, vội vàng thả cả hai đĩa thịt bò vào nồi, mỗi bên lẩu thanh và lẩu cay đều thả một nửa.

Thịt bò vừa chuyển màu, Tần Tĩnh Trì lập tức vớt ra, gắp một ít cho vào bát của Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản, sau đó hắn gắp một đũa thịt bò lớn lăn qua lăn lại trong nước chấm, háo hức nhét vào miệng: "Phù... Vẫn là lẩu nhà mình ngon nhất! Những thứ chúng ta ăn trên đường thực sự chỉ để no bụng, chẳng có mùi vị gì cả."

Đoàn Đoàn vừa ăn vừa ngẩng đầu lên: "Phù... Nóng quá! Thơm quá! Lẩu nhà mình ngon thật!"

Giang Oản Oản mỉm cười nhìn họ, cũng ăn rất thỏa mãn.

Đô Đô ngồi một bên, nhìn họ ăn ngon lành, không ngừng nuốt nước miếng, khóe miệng còn vương nước miếng trong suốt, nó thực sự không nhịn được nữa, hai tay nhỏ vươn ra bàn: "Cha! Nương! Ca ca! Thịt! Ăn!"

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nó rồi hắn vớt vài miếng thịt bò trong nồi lẩu thanh, dùng đũa xé thành nhiều miếng, đút cho nó từng chút một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-314.html.]

Đô Đô há miệng nhai chóp chép, nhanh chóng bắt đầu ăn, nó sợ không được cho ăn nữa nên rất nhanh đã ăn sạch sẽ thịt bò trong bát nhỏ.

Nhìn chiếc bát nhỏ sạch bong, nó đáng thương nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cha! Thịt!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ lại gắp cho nó vài miếng thịt bò, tiếp tục xé nhỏ rồi đút cho nó.

Giang Oản Oản thì cho tôm viên trên bàn vào nồi, thịt tôm viên mềm hơn nên Đô Đô ăn vừa miệng.

Rất nhanh, tôm viên đã chín, Giang Oản Oản vớt một ít tôm viên cho vào bát nhỏ trước mặt Đô Đô, dùng đũa gắp vụn rồi nàng lại vớt một ít tôm viên vào bát của Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, ăn nhanh đi, là tôm viên con thích."

Hai má Đoàn Đoàn phồng lên, chỉ biết gật đầu.

Đô Đô bên kia cắn từng miếng tôm viên, mắt còn nhìn chằm chằm vào bát của mình.

Ăn no uống đủ, cả nhà mới ra khỏi tiệm lẩu, định đi xem bên tiệm sách trước.

Đi đến tiệm sách thì cả nhà đều ngây người tại chỗ.

Chỉ thấy trên bức tường bên ngoài tiệm sách dán một bức chân dung cao bằng bức tường, không phải là Giang Tư Nguyệt thì là ai.

Không biết là họa sĩ nào vẽ, vẽ đẹp hơn cả bản thân Giang Tư Nguyệt, tuy nhiên, chỉ cần là người quen Giang Tư Nguyệt khi nhìn thấy bức tranh này là biết ngay là cậu ta.

Nhìn kỹ lại, không chỉ có chân dung Giang Tư Nguyệt, mà còn có chân dung Nhị Oa, Tần Tuấn Phong và Giang Hiền Vũ.

Tuy Giang Hiền Vũ đã bốn mươi tuổi nhưng bức chân dung trên tường lại khiến ông ấy trông như một thanh niên khoảng ba mươi tuổi.

Còn Nhị Oa và Tần Tuấn Phong cũng được vẽ đáng yêu và khôi ngô như vậy, bức tranh này rõ ràng không phải là trang phục khi họ lên sân khấu, bởi vì trong tranh, trang phục của họ đều rất đẹp, nhìn là biết cố ý vẽ để tuyên truyền.

Tuy Giang Oản Oản có chút ngẩn người nhưng nàng cũng đã từng trải, đây chẳng phải là áp phích cỡ lớn thời hiện đại sao. Thời hiện đại, loại áp phích này đều được dán trên những tòa nhà đặc biệt nổi bật, trong trung tâm thương mại, thậm chí là trên quảng trường.

Bây giờ, chỉ dán trên bức tường tiệm sách nên cũng không đến nỗi khiến người ta quá kinh ngạc.

DTV

Đoàn Đoàn nhanh chóng chạy tới, sờ bức tường vẽ Nhị Oa và Tần Tuấn Phong: "Cha! Nương! Còn vẽ Nhị Oa ca và Tuấn Phong ca nữa, ai vẽ thế này? Vẽ đẹp quá!"

Tiếp đó, cậu bé lại lùi ra sau vài bước, ngẩng đầu nhìn bức tranh Giang Tư Nguyệt và Giang Hiền Vũ càng to hơn: "Quao! Tiểu cữu và ngoại tổ phụ vẽ to thật! Mà cũng vẽ đẹp nữa!"

Tần Tĩnh Nghiên vẫn chưa nghỉ ngơi nghe loáng thoáng thấy tiếng họ, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng mở cửa: "Ca! Tẩu tử! Đoàn Đoàn, còn Đô Đô nữa! Cuối cùng mọi người cũng về rồi! Người nhà ngày nào cũng nhắc đến mọi người! Mau vào đi!"

"Tiểu thúc! Đoàn Đoàn nhớ thúc c.h.ế.t mất!"

Đô Đô được Tần Tĩnh Trì bế trên tay cũng nói theo: "Tiểu thúc! Nhớ!"

Tần Tĩnh Nghiên vội vàng đón nó vào lòng: "Ái chà! Đô Đô của chúng ta đã nói rõ ràng được rồi!"

Đô Đô mỉm cười nhìn cậu: "Haha! Nhớ!"

Giang Oản Oản nói: "Niên Niên và Phao Phao chắc cũng biết nói rồi đúng không? Cũng gần một tuổi rồi!"

"Đúng là biết nói rồi! Nhưng cũng mới bắt đầu học nói giống như Đô Đô, cũng không nói rõ ràng được nhưng gọi người thì cũng phân biệt được gọi ai."

Đoàn Đoàn cười nói: "Vậy ngày mai Đoàn Đoàn cũng phải đi xem Niên Niên và Phao Phao! Đô Đô cũng đi!"

Tần Tĩnh Nghiên gật đầu: "Hôm nay các con đừng về nữa, cứ theo tiểu thúc về nhà. Dù sao trong nhà cũng chỉ có thẩm của các con, còn có Niên Niên và Phao Phao, phòng ốc đủ cả!"

Chưa đợi Đoàn Đoàn nói, Tần Tĩnh Trì đã lắc đầu: "Ngày mai đi! Chúng ta về thăm cha nương trước đã."

"Cũng được, họ nhớ mọi người lắm, bọn đệ đều tưởng trước Tết mọi người không về được, may quá, lần này có thể cùng nhau đón Tết rồi."

Loading...