Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 313
Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:49:03
Lượt xem: 7
Nó nhai kẹo dẻo, mắt híp lại nhưng nó vẫn còn nhớ mối thù với Đoàn Đoàn: "Ca ca xấu! Kẹo kẹo! Của đệ!"
Đoàn Đoàn sờ má bị nó hôn, thấy nó ăn xong kẹo còn luyến tiếc l.i.ế.m môi nên cậu bé vẫn lấy hết kẹo dẻo trong túi áo đưa cho nó: "Đô Đô bảo bảo, huynh lừa đệ thôi, trên người huynh còn rất nhiều kẹo, đưa hết cho đệ ăn!"
Đô Đô nhìn thấy, rất vui vẻ muốn nhận lấy kẹo. Kết quả kẹo lại bị Giang Oản Oản lấy mất trước: "Đô Đô, con không được ăn nhiều kẹo! Nương cất hộ con trước, một ngày chỉ cho con ăn ba viên, con đã ăn một viên rồi, đợi lát nữa ăn tiếp hai viên còn lại nhé!"
Biểu cảm của Đô Đô từ trời quang mây tạnh biến thành sấm chớp đùng đùng, vui buồn chỉ trong chớp mắt, nó ngơ ngác nhìn viên kẹo của mình rơi vào túi Giang Oản Oản, hít hít mũi, buồn bã vùi đầu vào lòng Đoàn Đoàn: "Kẹo kẹo… Của con…" Không biết tại sao nó có thể nói tiếng oán trách ấm ức một cách uyển chuyển như vậy.
Đoàn Đoàn nhìn Giang Oản Oản, cố nhịn cười, nàng dỗ dành: "Đô Đô ngoan, Đô Đô còn hai viên nữa mà, đừng buồn."
"Ca ca ơi…" Đô Đô cọ trong lòng cậu bé.
Đoàn Đoàn nghĩ lần này có sự so sánh, cuối cùng cậu bé không còn là ca ca xấu nữa rồi.
Đô Đô cọ trong lòng nó, dần dần buồn ngủ, Giang Oản Oản nhìn thấy thì đưa cho Đoàn Đoàn một cái chăn: "Đoàn Đoàn, con và đệ đệ đắp chăn, ngủ một giấc đi."
"Ha..." Đoàn Đoàn cũng hơi buồn ngủ, vội vàng nhận lấy chăn, quấn chặt lấy mình và Đô Đô, hai huynh đệ dần ngủ say.
Đắp chăn cho hai tiểu hài, Giang Oản Oản vén rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy dưới bầu trời đen kịt bắt đầu rơi những bông tuyết trắng xóa, một cơn gió lạnh thổi tới mang theo cái lạnh thấu xương.
Nghĩ đến Tần Tĩnh Trì đang đánh xe, Giang Oản Oản không khỏi nhíu mày.
Nàng tiến lại gần rèm xe rồi vén một khe nhỏ: "Tĩnh Trì, trời tối đen như vậy, sợ là lát nữa sẽ có tuyết lớn, trên đường đi nếu thấy khách điếm nào thì dừng lại, nghỉ một đêm rồi hãy đi."
Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được." Hắn quay đầu lại, thấy Giang Oản Oản rụt cổ thì hắn vội nói: "Được rồi, nàng mau buông rèm xuống, cẩn thận kẻo bị lạnh."
Giang Oản Oản chỉnh lại chiếc mũ dày trên đầu hắn rồi mới buông rèm xuống.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau chưa kịp lên đường thì trời đã hửng nắng, may là tuyết hôm qua rơi không nhiều, hơn nữa cũng đã tan gần hết.
"Oản Oản, chúng ta lên đường sớm thôi, đường không đóng băng, không sao đâu." Tần Tĩnh Trì từ bên ngoài khách điếm đi vào, vừa xoa tay vừa nói.
Đoàn Đoàn vươn vai, còn Đô Đô vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu thức dậy.
Đoàn Đoàn mặc quần áo xong, nhẹ nhàng đẩy Đô Đô: "Đô Đô bảo bảo, mau dậy đi, chúng ta phải lên đường rồi!"
Đô Đô bị đánh thức thì nhíu chặt mày: "Hừ... Không..." Nó lẩm bẩm mơ màng.
Rất nhanh, Tần Tĩnh Trì đã mua đồ ăn sáng cho ba mẫu tử, là vài cái bánh bao thịt và một phần cháo loãng.
Giang Oản Oản rửa mặt, vắt khăn lau mặt cho Đoàn Đoàn đang ngồi trên mép giường và Đô Đô đang nằm trong ổ chăn.
Đoàn Đoàn đi giày xong thì chạy lon ton đến bàn ăn, cậu bé cầm một cái bánh bao thịt cắn ăn.
Giang Oản Oản vẫn đang ở bên giường dỗ Đô Đô dậy: "Đô Đô, mau dậy đi, nếu không lát nữa, nương, cha và ca ca đều đi hết, chỉ để mình con ở đây, không quen biết ai, để kẻ xấu bắt đi mất."
Đô Đô mở mắt ra, ngâm nga: "Hừ... Nương, xấu!"
Thấy nó cuối cùng cũng mở mắt, Giang Oản Oản nhanh chóng lấy quần áo rồi mặc vào cho nó.
"Được rồi, đi ăn sáng, ăn xong chúng ta lên đường."
Ngồi trên xe, trong lúc xe ngựa từ từ chạy thì tuyết trắng xóa trên ngọn núi xa xa cuối chân trời dần tan lộ ra màu xanh đen vốn có.
Xe ngựa đi đi dừng dừng, cuối cùng vào buổi trưa ngày thứ năm thì đến địa phận huyện Khúc Phong.
Vừa đi qua một thị trấn, Tần Tĩnh Trì đã dừng xe ngựa: "Oản Oản, chúng ta ăn cơm ở đây rồi hãy đi, hai tiểu tử chắc đói rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-313.html.]
Giang Oản Oản bế Đoàn Đoàn và Đô Đô đang ngủ ngon lành, đáp: "Được, hôm nay chúng ta có thể về nhà không?"
Tần Tĩnh Trì nhảy xuống xe ngựa: "Được, không xa nữa." Nói rồi vén rèm xe, thấy hai tiểu hài ngủ say, hắn hạ giọng: "Chúng vẫn đang ngủ, nàng gọi chúng dậy đi, ăn cơm xong rồi ngủ tiếp."
Cuối cùng, họ buộc ngựa vào một cái cây lớn bên ngoài một tửu lâu, hai người dẫn theo hai tiểu hài còn ngái ngủ vào tửu lâu.
"Tiểu nhị, gọi món." Tần Tĩnh Trì vẫy tay.
Gọi xong món, trong lúc chờ đợi, họ thấy một bàn người ngồi cạnh họ nói chuyện ngày càng to.
"Các vị không biết đâu, chỉ thấy Cảnh Phóng kia lật người rồi đá xoay người, đã hạ gục những tên trộm dưới chân mà không tốn chút sức lực nào, đặc biệt lợi hại! Chỉ tiếc là, ta chỉ xem được một buổi." Một nam nhân ở giữa kích động nói.
"Chỉ một buổi sao? Vậy thì có phải vé đắt lắm không?"
"Chắc chắn là đắt rồi, không thì sao chỉ xem một buổi được."
Nam nhân lắc đầu: "Không không không, mặc dù vé không rẻ nhưng ta không phải vì vé đắt mà không đi xem, hoàn toàn là vì không mua được vé! Các vị chưa từng thấy cảnh đó đâu, bây giờ muốn mua một vé xem Giang Tư Nguyệt diễn thìphải xếp hàng từ ngày hôm trước! Nếu muốn xem suất diễn của Tần Tri Nhiên và Tần Tuấn Phong, mặc dù không cần xếp hàng từ ngày hôm trước nhưng đến muộn cũng không mua được!"
Những người khác hơi hiểu biết cũng từ từ tụ tập lại, ngồi vây quanh rồi cùng nhau thảo luận.
"Quả thực là như vậy, ta nghe nói mấy huyện bên cạnh chúng ta cũng đến mua vé xem đấy! Không chỉ có người ở một huyện tranh giành đâu!"
"Hơn nữa, hơn nữa nhiều cô nương phụ nhân hung dữ lắm! Lần trước ta muốn đi mua vé, trực tiếp bị chen ra ngoài!"
"Không không không, những điều này đều không là gì, các vị chưa từng thấy cảnh Giang Tư Nguyệt xuất hiện một mình, hễ cậu ta bị người khác phát hiện xuất hiện ở đâu thì nơi đó sẽ lập tức bị vây kín! Hơn nữa phần lớn đều là nữ nhân! Họ thực sự quá điên cuồng!"
...
Đoàn Đoàn nghiêng tai nghe cuộc trò chuyện của họ, cười tủm tỉm nói nhỏ: "Cha nương ơi, họ đang nói về tiểu cữu của con đấy!"
Giang Oản Oản múc cho cậu bé một bát cháo, cười nói: "Chúng ta đều nghe thấy rồi, nào, mau uống hết bát cháo này đi."
Đô Đô nghe thấy lời của Đoàn Đoàn, lập tức kích động: "Tiểu cữu cữu!"
Những ngày này, Đô Đô không ít lần nhắc đến tiểu cữu của con, nhiều tiểu hài có lẽ bốn tháng không gặp sẽ quên mất nhưng Đô Đô lại nhớ rất rõ, ngay cả ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, gia gia nãi nãi cũng thường nghe nó nhắc đến.
Hơn nữa nó cũng đã gọi rất rõ ràng rồi.
"Nương! Tiểu cữu cữu!"
DTV
Giang Oản Oản vội vàng an ủi: "Được rồi, được rồi, biết là con nhớ tiểu cữu rồi, hôm nay chúng ta có thể gặp tiểu cữu rồi, đừng vội."
Tần Tĩnh Trì cười nói: "Xem ra, mấy tháng nay Tư Nguyệt diễn rất thuận lợi, chắc là càng ngày càng có nhiều người thích đệ ấy."
Giang Oản Oản gật đầu: "Chắc chắn rồi." Nàng nghiêng người về phía Tần Tĩnh Trì thì thầm: "Vừa nãy họ nói người ở các huyện khác cũng đến tranh vé, không chừng Tư Nguyệt đã rất nổi tiếng rồi."
Tần Tĩnh Trì lại nói: "Chẳng phải sớm muộn gì cũng thế sao."
"Con rất muốn xem tiểu cữu diễn! Cha nương ơi, chúng ta về nhà là xem ngay!" Đoàn Đoàn lau miệng, vội vàng yêu cầu.
"Được, nếu về mà có suất diễn của tiểu cữu thì sẽ đưa các con đi xem! Xem cho đã!" Tần Tĩnh Trì đảm bảo.
Sau khi ăn trưa xong, cả nhà bốn người lại tiếp tục lên đường.
Cuối cùng, khi gần đến chiều, họ đã đến được huyện thành Khúc Phong.
Xe ngựa vừa vào cổng thành, Đoàn Đoàn đã vội vã vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Vừa nhìn ra ngoài, cậu bé đã thấy rất nhiều chân dung tiểu cữu, còn có rất nhiều quầy hàng nhỏ cũng dán chân dung Giang Tư Nguyệt, trên đó còn viết rõ ràng những chữ "Dây đeo tay Giang Tư Nguyệt", "Trâm cài tóc Giang Tư Nguyệt", "Băng đô Giang Tư Nguyệt",...