Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 312

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:49:01
Lượt xem: 5

Thấy Mộ Quy Hoằng còn muốn nói thì cậu bé vội vàng ngắt lời: "Được rồi, phụ thân, chúng ta nhanh về thôi, sao hôm nay phụ thân… Lại nói nhiều thế?"

Mộ Quy Hoằng sửng sốt, nhìn tiểu hài đi phía trước, trong lòng nghĩ, hôm nay con nói mới nhiều đấy! Được chưa?

Ngồi trong xe ngựa, Đô Đô trông thấy Đoàn Đoàn buồn bã thì nó vội nhìn Giang Oản Oản: "Nương, ca ca!"

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, mau ngồi lại đây chơi với đệ đệ đi, con nghĩ nhiều đến gia gia nãi nãi và ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ở nhà, chỉ cần con về nhà là có thể gặp họ rồi, sang năm, có cơ hội chúng ta sẽ lại đưa con đến kinh thành, đừng buồn nữa."

Đoàn Đoàn gật đầu: “Con biết rồi, nương.”

Đô Đô từ trong lòng Giang Oản Oản bò ra ngoài: "Ca ca… Đô Đô hôn!”

Nói xong, Đô Đô lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn kề sát vào mặt cậu bé.

Đoàn Đoàn bị in một mặt đầy nước miếng, cậu bé mới từ từ vui vẻ lên: "Đô Đô bảo bối! Đệ nhìn xem đệ đi! Lại làm cho mặt của ca ca đầy nước miếng! Đệ chính là một tiểu bảo bảo nước miếng mới đúng?”

Đáp lại cậu bé chính là nụ cười ngọt ngào của Đô Đô: "Haha! Ca ca… Hôn!”

Đoàn Đoàn ôm nó vào lòng, châm chọc một lúc: "Ai nha! Bảo bảo nước miếng, đệ lại nặng rồi! Ca ca ôm không nổi đệ rồi!”

Nhưng vẫn mỉm cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vài cái: "Moa moa moa…”

Đô Đô cũng cười híp mắt hôn lại cậu bé: "Hahaha! Moa moa moa!”

Đoàn Đoàn ôm lấy eo nó, nhìn cảnh tượng tiêu điều bên ngoài hỏi: "Đô Đô, đệ có lạnh không? Bên ngoài hình như rất lạnh."

Đô Đô lắc đầu nhỏ như bay: "Không lạnh! Ấm áp!" Nói rồi, nó áp đôi bàn tay nhỏ lên mặt Đoàn Đoàn: "Ca ca! Ấm áp!"

Đoàn Đoàn bị đôi tay ấm áp của nó làm cho cậu bé nheo mắt: "Đệ đệ à, tay đệ ấm quá!"

"Ca ca! Ấm áp!" Đô Đô tiếp tục áp vào mặt cậu bé.

Đoàn Đoàn gật đầu: "Được! Vậy đệ giúp ca ca làm ấm."

Giang Oản Oản xoa đầu hai tiểu tử: "Sao không làm ấm cho nương?"

Đô Đô vừa nghe thì nó lập tức bỏ rơi ca ca của mình, áp đôi bàn tay nhỏ lên mặt Giang Oản Oản: "Nương, ấm áp!"

Đoàn Đoàn xoa tay thật mạnh, đợi đến khi ấm hơn một chút thì duỗi hai tay nắm lấy tay Giang Oản Oản: "Nương, con làm ấm tay cho nương." Nói rồi, cậu bé còn hà hơi vào tay nàng: "Hà... Hà... Hà..."

Đô Đô thấy vậy, nó cũng bắt chước hà hơi vào mặt Giang Oản Oản nhưng hơi nóng nó thở ra đều phả vào mặt Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản cười nghiêng đầu: "Đô Đô, con đừng thổi vào mặt nương nữa."

Đô Đô nghiêng đầu nhỏ, nghi ngờ: "Á? Nương… Hà... Hà..."

Đoàn Đoàn thấy vậy thì vội vàng đưa tay véo má nhỏ của nó, nhìn Đô Đô phồng má giống như một chú ếch nhỏ, Đoàn Đoàn cười nói: "Đô Đô bảo bảo, đệ thổi đến nỗi nương không mở mắt ra được, đệ hãy che mặt cho nương đi! Nghe lời nào!"

Đô Đô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng vâng! Ca ca!"

Giang Oản Oản bị hai bàn tay nhỏ của nó che... Nói chính xác là đẩy mặt, cả khuôn mặt đều bị đẩy đến biến dạng.

Đô Đô nhìn đôi môi bị đẩy lên của nàng, cười khúc khích thành tiếng: "Hahaha! Nương! Miệng! Hahaha..."

Đoàn Đoàn thấy vậy cũng không nhịn được, cậu bé che miệng quay đầu đi cười trộm.

Giang Oản Oản vừa buồn cười vừa bất lực, nàng nhẹ nhàng gỡ đôi tay nhỏ của Đô Đô ra: "Được rồi được rồi, nương không lạnh nữa, nóng quá, Đô Đô không cần làm ấm tay cho nương nữa, con mau làm ấm cho ca ca đi."

Đợi đến khi Đô Đô miễn cưỡng thu tay lại, Giang Oản Oản như thoát khỏi nanh vuốt, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-312.html.]

Nghe tiếng cười nói rộn ràng trong xe, Tần Tĩnh Trì từ từ nở một nụ cười dịu dàng.

Trong xe, hai tiểu tử sờ mó nhau, đến khi chúng chơi chán, Đoàn Đoàn mới nhớ đến Tần Tĩnh Trì đang ở bên ngoài xe.

Sau đó, cậu bé đội chiếc mũ đầu hổ lông xù lên đầu, vén bức rèm xe dày cộp thò đầu ra: "Cha, cha đánh xe bên ngoài có lạnh không? Cha có muốn đội mũ không? Có thể..." Đoàn Đoàn so sánh đầu mình với đầu cha: "Ừm... Có thể đội mũ đầu hổ của Đoàn Đoàn! Mũ đầu hổ của Đoàn Đoàn lông xù, ấm áp lắm, ấm lắm! Đội vào là không lạnh nữa."

Tần Tĩnh Trì cười lắc đầu: "Cha không lạnh, cha mặc rất nhiều, Đoàn Đoàn không cần lo, bên ngoài gió lớn vào xe nhanh đi, cẩn thận bị lạnh!"

Đoàn Đoàn cười tít mắt nhìn cha: "Con không lạnh, con đội mũ rồi, con ở đây nói chuyện với cha! Nếu không cha đánh xe một mình buồn lắm."

"Không được, nghe lời vào xe đi, cha đánh xe nên mặc rất nhiều, con chỉ đội mũ đầu hổ thì có tác dụng gì?" Tần Tĩnh Trì tiếp tục lắc đầu.

Đúng lúc Đoàn Đoàn nản lòng, đột nhiên, Đô Đô bò lên lưng cậu bé, nó cũng thò đầu ra khỏi rèm xe, cái đầu nhỏ còn dựa vào mũ đầu hổ của Đoàn Đoàn rất thoải mái.

Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Tĩnh Trì, gọi một tiếng: "Cha!"

Tần Tĩnh Trì nghiêng đầu nhìn hai huynh đệ dựa đầu vào nhau: "Sao Đô Đô cũng ra ngoài thế? Đoàn Đoàn, mau đưa đệ đệ vào đi, đừng để đệ đệ bị gió thổi."

Đoàn Đoàn cũng biết Đô Đô còn nhỏ, rất dễ bị bệnh nên cũng không nằng nặc ở ngoài xe với Tần Tĩnh Trì nữa, cậu bé vừa chui vào xe vừa kéo Đô Đô vào.

DTV

Đô Đô giờ đã lớn hơn một chút, cũng cứng đầu hơn, bị Đoàn Đoàn chặn không cho chui ra khỏi rèm xe thì nó lập tức quay mặt vào vách xe ngồi im lặng giận dỗi.

Đoàn Đoàn bất lực nhìn nó rồi lại nhìn Giang Oản Oản: "Nương, phải làm sao đây?"

Giang Oản Oản lấy ra mấy viên kẹo dẻo, nàng tự ăn một viên, tiếp đó lại đút cho Đoàn Đoàn một viên, miệng còn lẩm bẩm: "Kẹo dẻo này thơm quá! Còn ngọt nữa!"

Đoàn Đoàn cũng ngửa mặt lên, vẻ mặt hưởng thụ l.i.ế.m kẹo: "Kẹo nương làm ngon quá! Sao lại ngon thế này?" Vừa nói vừa nhìn Đô Đô vẫn đang giận dỗi quay mặt vào tường.

Đô Đô nghe thấy tiếng họ nhai kẹo, cái mũi nhỏ còn khẽ động đậy, nó ngửi thấy mùi sữa thơm nồng của kẹo dẻo, vô thức nuốt nước bọt.

Thấy nó vẫn chưa có động tĩnh gì, Đoàn Đoàn tiếp tục nói: "Nương, nương nhanh đưa con thêm một viên nữa, con đi đút cho cha ăn!"

Giang Oản Oản tăng âm lượng: "Được, đưa cho cha ăn luôn, không thì lát nữa hết mất."

Đợi Đoàn Đoàn đút kẹo dẻo cho Tần Tĩnh Trì xong quay lại, Đô Đô hơi ngoái đầu, thấy Đoàn Đoàn cười tít mắt thì lại bĩu môi tiếp tục quay mặt vào tường giận dỗi: "Hừ!"

"Đoàn Đoàn, lại đây, còn hai viên kẹo cuối cùng, chúng ta cùng ăn nhé!" Giang Oản Oản giả vờ nói.

Đô Đô nghe thấy thì nó còn ngồi yên được sao, lập tức xoay người nhỏ bé, ba bước nhảy đến bên Giang Oản Oản, tố cáo: "Nương! Xấu!"

Tiếp đó, nó đưa tay nhỏ sờ soạng trong lòng bàn tay và ống tay áo của Giang Oản Oản, miệng lẩm bẩm: "Kẹo kẹo! Muốn kẹo kẹo!"

Giang Oản Oản nhịn cười, nhìn nó nói: "Ôi chao, Đô Đô của chúng ta cũng muốn ăn sao? Nhưng mà nương đã đưa hết kẹo dẻo cho ca ca rồi, phải làm sao đây?"

Đoàn Đoàn lấy ra hai viên kẹo dẻo đã chuẩn bị từ trước ra dụ dỗ: "Ôi chao, còn hai viên kẹo cuối cùng, đệ có ăn hay không đây? Đô Đô bảo bảo, đệ muốn không? Nếu đệ không giận nữa, huynh sẽ cân nhắc cho đệ ăn một viên nhé."

Nói xong, cậu bé nghĩ một lúc rồi lại nhìn Đô Đô tiếp tục được đà lấn tới: "Nhưng mà nếu đệ đến hôn huynh, huynh sẽ đưa cả hai viên kẹo cho đệ."

Đô Đô bĩu môi: "Hừ! Ca ca xấu! Không hôn đâu!" Lúc nó nói, ánh mắt không khỏi nhìn vào hai viên kẹo dẻo trong tay Đoàn Đoàn, cổ họng cũng không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Nghĩ đến trong túi áo mình còn hơn mười viên kẹo, Đoàn Đoàn nhanh chóng nhét một viên kẹo trong tay vào miệng, nhai nhai nuốt xuống bụng.

Đô Đô nhìn thấy mất một viên kẹo, nó nhìn chằm chằm viên kẹo còn lại trong tay Đoàn Đoàn, căng thẳng vô cùng.

Đoàn Đoàn trêu nó: "Đô Đô bảo bảo, đệ thật sự không đến hôn huynh sao? Còn một viên kẹo cuối cùng thôi nhé, huynh ăn đây?"

Nói xong cậu bé giả vờ muốn nhét kẹo vào miệng.

Đô Đô thấy viên kẹo cuối cùng cũng sắp không giữ được, ba bước nhảy đến bên Đoàn Đoàn, nhanh chóng hôn cậu bé một cái rồi giật lấy viên kẹo trong tay cậu bé, sau đó nó lập tức nhét vào miệng.

Loading...