Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 309

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:48:56
Lượt xem: 8

Giang Oản Oản thấy dáng vẻ lo lắng của cậu bé thì mỉm cười nhưng lại nhanh chóng ngưng cười: "Được được được, nương không nói nữa là được."

Lúc này Đoàn Đoàn mới hài lòng bế Đô Đô học đi với Tần Tĩnh Trì. Chỉ là lúc cậu bé đi bên cạnh, lại khập khiễng.

Tần Tĩnh Trì chú ý thấy hôm nay cậu bé có hơi khác thường, hắn nhíu mày một tay ôm Đô Đô, tay còn lại kéo cậu bé đến cạnh mình, nghiêm túc hỏi: "Đoàn Đoàn, hôm nay con bị thương sao? Sao lại đi khập khiễng thế?"

Đoàn Đoàn ngẩn ra, vội vàng lắc đầu: "Không có mà!" Sau đó lại nghĩ đến chuyện hôm nay lại vội giải thích: "Đoàn Đoàn quên mất, hôm nay cưỡi ngựa lâu quá nên chân bị cọ xát một chút, hơi đau nhưng Đoàn Đoàn đã quen đau rồi nên quên mất."

Bởi vì vừa cưỡi ngựa xong, tuy có hơi đau nhưng vẫn có thể chịu được nên Mộ Nam Tinh và Cảnh Nam Chi đều không chú ý đến vết thương do cưỡi ngựa cọ xát, giờ thời gian trôi qua, vết thương cọ xát trên chân dần dần đau hơn nên Đoàn Đoàn đi lại mới có hơi không được tự nhiên.

Giang Oản Oản nghe vậy, vội vàng kéo cậu bé đến trước giường, Tần Tĩnh Trì cũng vội bế Đô Đô bước tới.

"Đoàn Đoàn, lại đây! Cởi quần ra, cha nương xem cho con! Nhân tiện bôi chút thuốc mỡ." Giang Oản Oản tìm ra loại thuốc mỡ chuyên dùng để xử lý vết xước, nói với Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người thì cậu bé nhanh chóng cởi quần ra.

Không còn gì che chắn, vết xước ở mặt trong đùi của tiểu tử lập tức lộ ra rõ ràng, đỏ bừng một mảng, còn có một số chỗ bị trầy da.

Kiểm tra xong vết thương trên chân Đoàn Đoàn, Giang Oản Oản không nhịn được trừng mắt nhìn cậu bé: "Đã bị xước như thế này rồi mà không biết nói cha nương bôi thuốc sao? Còn không biết đau sao? Đúng là một nhóc ngốc!"

"Ngốc! Ngốc!" Đô Đô ở bên cạnh cũng phụ họa thêm.

Đoàn Đoàn lặng lẽ véo má Đô Đô, đệ đệ hư hỏng này của cậu bé thật là phiền phức, thấy ca ca bị phê bình mà nó còn tỏ vẻ hả hê!

Tần Tĩnh Trì thở dài đặt Đô Đô lên giường chơi rồi cầm lấy tuýp thuốc mỡ trong tay Giang Oản Oản, sau đó hắn nhẹ nhàng bôi lên chỗ sưng đỏ trên chân Đoàn Đoàn.

Bôi xong, thấy Đoàn Đoàn còn muốn mặc quần vào, Giang Oản Oản vội vàng ngăn cản động tác của cậu bé: "Hôm nay con mặc quần đùi ngủ đi! Mặc quần ngoài vào sẽ làm thuốc mỡ bị trôi hết."

Đoàn Đoàn nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng vâng, không mặc nữa, không mặc nữa!"

Thấy ca ca mình chỉ mặc mỗi quần đùi, Đô Đô bò về phía cậu, duỗi tay ra đánh một cái vào chân cậu bé, đánh xong còn không chịu buông ra mà lại sờ thêm một lúc, có lẽ thấy làn da dưới tay mềm mại và trơn mịn nên nó sờ rất thích thú: "Hahaha!"

Đoàn Đoàn véo tai Đô Đô: "Đô Đô, đệ làm huynh đau rồi! Tiểu quỷ này! Đệ còn thế nữa cẩn thận huynh đánh m.ô.n.g đệ đấy!"

Đô Đô bị cậu bé véo tai, cũng không tức giận mà vẫn tiếp tục cười khúc khích.

Tần Tĩnh Trì bưng hai chậu nước vào, lau mặt và chân cho hai tiểu tử rồi nhét chúng vào trong chăn: "Được rồi, ca ca của con bị thương rồi, phải nghỉ ngơi cho khỏe, con còn quá nhỏ cũng phải nghỉ ngơi, mau ngủ đi."

DTV

Đô Đô nằm trong chăn cùng ca ca nhưng ngoan ngoãn hơn nhiều, đầu nhỏ dựa vào vai Đoàn Đoàn, nó ngẩng đầu nhìn cậu bé bằng đôi mắt tròn xoe, không biết chán mà kêu "cà cà" "cà cà".

Đoàn Đoàn xoa khuôn mặt mềm mại của nó: "Được rồi, Đô Đô ngoan, đệ mau ngủ ngoan đi được không? Huynh buồn ngủ quá rồi, ha..."

Đô Đô thấy ca ca mình dần ngủ say, nó quay đầu nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vẫn ngồi bên bàn rồi lại quay đầu nhìn Đoàn Đoàn, dần dần, mắt nó bắt đầu lim dim, chỉ một khắc sau cũng ngủ say.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói xong chuyện tửu lâu, sau đó trở lại bên giường nhìn hai huynh đệ dựa đầu vào nhau ngủ rất ngon lành, không khỏi nhìn nhau cười.

Giang Oản Oản cởi giày nằm ở bên trong giường: "Tĩnh Trì, chàng mau lên nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt cả ngày rồi."

Tần Tĩnh Trì gật đầu, dịu dàng nói: "Nàng cũng vậy, mau ngủ đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-309.html.]

Nói xong thì cẩn thận đắp chăn cho ba mẫu tử đang nằm, tiếp đó lại vén một góc chăn ở bên giường, kiểm tra vết thương của Đoàn Đoàn, thấy thuốc mỡ trên vết thương không bị trôi đi, hắn mới hài lòng dập nến, nhẹ nhàng lên giường.

Mười mấy ngày sau, không chỉ tửu lâu mà cả tiệm lẩu và tiệm hải sản cũng dần đi vào quỹ đạo.

Mà mức độ ăn khách của mỗi cửa hàng đều vượt xa sức tưởng tượng của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.

Bên tửu lâu, chỉ mới khai trương vài ngày đã nổi tiếng khắp kinh thành, thêm vào đó tửu lâu lại bắt đầu giới hạn thời gian và số lượng. Vì vậy muốn đến tửu lâu đều phải đặt trước, đặt trước thành công sẽ được phát một tấm phiếu.

Mà chỉ riêng việc đặt trước đã chiếm hết bốn năm ngày tới.

Bên tiệm lẩu và bên tiệm hải sản, mặc dù đều đã tuyển thêm bốn năm người làm công nhưng Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đều bận đến mức chân không chạm đất, thậm chí trời đã tối đen trong tiệm vẫn còn thắp đầy nến, khách hàng còn đông nghịt.

Còn bên tửu lâu, vì vấn đề giới hạn thời gian và số lượng nên Lâm Lộ Lâm Giang thoải mái hơn một chút. Lâm Giang hễ có thời gian là lại theo Tần Tĩnh Trì học làm chưởng quầy, Lâm Lộ thích nấu ăn, không có hứng thú làm chưởng quầy nên sau này khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi rồi, những việc này sẽ rơi vào tay Lâm Giang, cậu ấy phải học cho thật tốt mới được.

Tuy nhiên, những ngày này, không chỉ có Tần Tiểu Quang và mấy người họ, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cả ngày đều chạy đi chạy lại giữa mấy cửa tiệm, cũng mệt đến thở không ra hơi. Hơn nữa thỉnh thoảng lại phải mang theo Đoàn Đoàn và Đô Đô, Đô Đô vừa quấy khóc là lại phải dỗ dành nó, cũng tốn khá nhiều sức lực.

Hôm nay, lúc sắp nghỉ, Đô Đô lại khóc, Đoàn Đoàn thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mệt rồi, vừa cùng dỗ Đô Đô vừa không khỏi trách móc Đô Đô, cha nương đã vất vả như vậy rồi mà đệ đệ mình còn không biết thông cảm, thật là đáng lo!

Nhưng nhìn Đô Đô nức nở, thân hình nhỏ bé còn run rẩy đáng thương, cậu bé lại thấy đau lòng.

"Thôi nào, Đô Đô ngoan, đệ phải ngoan ngoãn, đừng khóc nữa."

"Sao đệ lại thế? Sao cứ khóc mãi thế?"

Cậu bé hết lời dỗ dành nhưng chẳng có tác dụng gì, mãi đến khi Giang Oản Oản bận rộn xong đi tới, bế Đô Đô vào lòng vỗ nhẹ mấy cái thì tiểu tử mới nín khóc.

Đoàn Đoàn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Oản Oản kiểm tra một lượt, thấy trên bắp chân Đô Đô có một vết đỏ mới bất lực nói: "Nương nói sao mà khóc thảm thiết thế, không biết tiểu tử này cọ vào đâu rồi, một mảng da này đỏ ửng, còn trầy da nữa."

Đoàn Đoàn lại gần nhìn, cậu bé đau lòng thổi phù phù rồi lại xoa tay Đô Đô: "Xin lỗi nhé, huynh trách nhầm đệ rồi, hóa ra Đô Đô của chúng ta đau quá."

"Cà cà…" Đô Đô đau lòng gọi cậu bé.

"Đô Đô…" Đoàn Đoàn vội vàng đáp lại.

Về đến nhà, Đô Đô hoàn toàn quên mất cơn đau ở chân, nó nằm trên giường cười khúc khích.

Đoàn Đoàn liếc nhìn Đô Đô, thấy Tần Tĩnh Trì giơ tay vỗ nhẹ vào lưng thì cậu bé vội kéo Tần Tĩnh Trì ngồi lên giường: “Cha! Cha mau ngồi xuống!”

Đợi Tần Tĩnh Trì ngồi xuống, Đoàn Đoàn vội cởi giày, trèo lên giường, đứng sau lưng Tần Tĩnh Trì, nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m lưng cho hắn: "Cha, thế nào rồi? Có mạnh quá không? Hay là nhẹ hơn một chút?”

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "Vừa phải."

Đô Đô thấy Đoàn Đoàn giúp Tần Tĩnh Trì đ.ấ.m lưng thì nó bò đến bên Tần Tĩnh Trì rồi lật người lại, sau đó cũng giơ nắm tay nhỏ lên đ.ấ.m lưng cho hắn.

Giang Oản Oản tắm xong, vừa vào phòng đã thấy cảnh tượng cha hiền con thảo này.

"Sao Đô Đô cũng đ.ấ.m lưng vậy, sức của nó có là bao!"

Loading...