Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 308

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:48:54
Lượt xem: 8

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Thấy sắc trời không còn sớm, Giang Oản Oản nói: “Được rồi, mọi người cũng mệt mỏi một ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”

Đám tiểu nhị đều đi rồi, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng phải vội trở về xem Đoàn Đoàn và Đô Đô.

Sáng sớm hôm nay, hai tiểu tử được xe ngựa của Vương phủ đón đi, nên hai tiểu tử này chơi ở đó cả ngày, giờ này chắc đã được đưa về rồi.

Đến sân, quả nhiên nghe thấy tiếng huyên náo trong nhà nhưng phần lớn là do Đoàn Đoàn nói.

Đẩy cửa bước vào, Đoàn Đoàn và Mộ Nam Tinh đang ngồi chơi xếp hình, Cảnh Nam Chi ngồi bên cạnh ôm Đô Đô đùa giỡn với nó.

“Tinh Tinh ca, chỗ này! Chỗ này! Để chỗ này!”

DTV

“A! Sai rồi sai rồi!”

Mộ Nam Tinh thở dài, cầm lấy miếng ghép trong tay đặt vào vị trí thích hợp.

Đoàn Đoàn vui vẻ đứng lên: "Đúng rồi! Tinh Tinh ca thật lợi hại!”

Lúc này, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì đám tiểu tử và Cảnh Nam Chi đều quay đầu nhìn.

“Cha nương!”

“Thúc, thẩm.”

“Chà! Nương!”

Cảnh Nam Chi cười nói: "Cuối cùng các ngươi đã về rồi.”

“Các ngươi đã trở về thì ta sẽ đưa Nam Tinh về.”

Giang Oản Oản vội vàng hành lễ với nàng ấy, nói: "Thật sự làm phiền Vương phi quá, chúng thảo dân... Đi cả một ngày, còn phải làm phiền người đưa hai tiểu hài này về."

Cảnh Nam Chi trách móc: "Có gì đâu, gọi gì mà Vương phi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta còn lớn tuổi hơn ngươi, ngươi gọi ta là Nam Chi tỷ là được. Huống chi ta rất thích Đoàn Đoàn và Đô Đô, ta thích chăm sóc chúng. Hơn nữa, hôm nay Đoàn Đoàn theo Nam Tinh đến thao trường rồi, ta chỉ cần trông Đô Đô là được, cũng không có gì."

Giang Oản Oản bế Đô Đô vào lòng rồi nàng cười nói: "Vương phi..." Nói đến đây, nàng liếc nhìn Cảnh Nam Chi, sau đó vội vàng sửa miệng: "Nam Chi tỷ đừng nói nó ngoan nữa, ngày thường tiểu tử này thế nào, chúng ta đều hiểu rõ lắm, nghịch ngợm vô cùng!"

"Làm gì có, Đô Đô của chúng ta ngoan lắm, đúng không, Đô Đô?" Cảnh Nam Chi nắm lấy bàn tay nhỏ của Đô Đô hỏi.

Đô Đô cười tít mắt nhìn nàng ấy: "Ngoan! Ngoan!"

"Hahaha! Tiểu tử này! Hôm nào ta lại đón nó đến Vương phủ chơi, hôm nay thật sự phải đi rồi."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đành bế Đô Đô, tiễn họ ra cửa.

Đoàn Đoàn theo Mộ Nam Tinh cùng nhau đi ra khỏi sân, Đoàn Đoàn nhìn cậu bé nói: "Tinh Tinh ca, ngày mai đệ phải theo cha nương đến tửu lâu, không đến thao trường b.ắ.n với huynh được."

Mộ Nam Tinh gật đầu: "Biết rồi, hôm nào lại đến đón đệ."

"Vâng vâng! Hehe."

Đưa Cảnh Nam Chi và Mộ Nam Tinh lên xe ngựa, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mới đưa hai tiểu tử về.

"Đoàn Đoàn, hôm nay chơi vui không?"

Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn nàng, hưng phấn nói: "Nương ơi, con biết cưỡi ngựa rồi! Có thể tự mình kéo dây cương cưỡi ngựa rồi! Hắc Phong rất ngoan! Con ngồi trên lưng nó, nó đều đi chậm rãi, không hề nguy hiểm."

Tần Tĩnh Trì bế Đô Đô ngồi xuống cạnh cậu bé: "Vậy hôm nay Đô Đô có quấy khóc không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-308.html.]

Đô Đô vừa nghe thì vội vàng ngẩng đầu nhìn cha mình: "Á!"

Đoàn Đoàn che miệng cười trộm: "Không có! Nhưng con không ở nhà Tinh Tinh ca lâu lắm, giữa chừng đi đến giáo trường với Tinh Tinh ca, còn Đô Đô thì ở lại với thẩm nên con cũng không biết đệ ấy có ngoan không nhưng lúc chúng con về, Đô Đô nằm trong lòng thẩm chơi rất vui!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau cười.

Giang Oản Oản véo nhẹ khuôn mặt nhỏ mềm mại của Đô Đô: "Vậy ra là Đô Đô bảo bảo nhà chúng ta hôm nay cũng rất ngoan, đúng không? Nhóc tinh nghịch?"

"Á! Nương! Chà! Ngoan!"

Đô Đô đứng nhảy nhót trên chân Tần Tĩnh Trì, vui vẻ và phấn khích.

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản: "Tiểu tử này cũng nên bắt đầu học đi rồi."

Hắn nói xong lại đặt Đô Đô xuống đất đứng, hai tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó: "Đô Đô, lại đây! Cha dạy con đi, từ từ bước một bước về phía trước."

Nhưng Đô Đô chưa từng đi, chỉ có thể đứng, bước một bước về phía trước là sẽ ngã nhào tới.

Tần Tĩnh Trì cũng rất kiên nhẫn, hắn cúi người ôm nó từng bước từng bước đi về phía trước.

Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn thì ngồi xổm bên cạnh nhìn. Đoàn Đoàn còn không ngừng hô: "Đô Đô, cố lên!"

Đô Đô nhìn ca ca của mình, nó cười khúc khích không ngừng, còn để lộ ra mấy chiếc răng sữa.

Cười một lúc, khóe miệng tiểu hài chảy nước miếng, may là trên cổ nó có đeo một cái yếm.

Đoàn Đoàn ghét bỏ nhìn nó: "Eo... Đô Đô bảo bối, sao đệ lại chảy nước miếng nữa rồi! Đệ đúng là tiểu tử bẩn!"

Đô Đô trợn tròn mắt nhìn cậu bé, đáng thương và vô tội: "Cà cà!"

Đoàn Đoàn miệng d.a.o găm lòng đậu hũ, nhìn dáng vẻ này của nó thì mềm lòng, cậu bé vội vàng lấy khăn tay trong n.g.ự.c ra lau nước miếng cho nó: "Sao đệ lại thích chảy nước miếng thế hả? Nếu sau này lớn bằng huynh mà còn chảy nước miếng thì phải làm sao? Thật mất mặt!"

Đô Đô nhắm mắt lại, mặc cho cậu bé lau nước miếng cho mình: "Á! Cà cà! Hahaha!"

Đoàn Đoàn lau xong nước miếng thì thấy khăn tay ướt một mảng lớn rồi lại nhìn dáng vẻ cười tít mắt của nó, lập tức chê bai: "Hahaha, cười như gà con mà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu nuôi ấy! Thật là..."

Đoàn Đoàn véo nhẹ tai nó: "Thật là... Có một chút đáng yêu..."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh cười trộm.

Mặc dù Đoàn Đoàn thường ghét bỏ đệ đệ nghịch ngợm này nhưng nhiều lúc lại chiều Đô Đô không có điểm dừng, nhiều lúc vừa mới lẩm bẩm chê bai nó thì khoảnh khắc sau lại lấy đồ ăn ngon cho nó, hoặc mua đồ chơi cho nó.

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn cha nương mình đang nhìn chúng cười vui vẻ, bất đắc dĩ thở dài: "Cha nương ơi! Cha nương xem này! Đô Đô bẩn thế này, phải làm sao bây giờ?"

Tần Tĩnh Trì khẽ ho một tiếng rồi cười nói: "Con đừng ghét bỏ đệ đệ của mình, lúc con bằng tuổi nó, nước miếng còn chảy nhiều hơn nó. Đừng lo lắng, bây giờ nó chưa mọc đủ răng, cũng không khống chế được mình nên khi há miệng hoặc cười thì sẽ chảy nước miếng, đợi lớn thêm một chút sẽ không chảy nữa."

Đoàn Đoàn kinh ngạc trợn tròn mắt: "Á! Đoàn Đoàn cũng chảy nước miếng sao? Cha có lừa con không? Chắc chắn con sẽ không thế đâu!"

Chỉ cần nghĩ đến cảnh thỉnh thoảng mình lại chảy nước miếng giống Đô Đô, Đoàn Đoàn liền rùng mình sợ hãi, cậu bé vội vàng lắc đầu, mình chắc chắn sẽ không bẩn như tiểu tử trước mắt này!

Giang Oản Oản phụ họa theo Tần Tĩnh Trì: "Cha con nói đều là thật, tiểu hài đều như vậy! Lúc mới mọc răng sẽ chảy rất nhiều nước miếng, đợi lớn thêm một chút, đến hai tuổi sẽ tốt hơn nhiều!"

Đoàn Đoàn nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, lại nhìn Đô Đô đang chu cái miệng nhỏ, trên môi còn lấp lánh nước miếng, mặc dù... Cho dù có chảy nước miếng thì đệ đệ bẩn của họ cũng rất đáng yêu nhưng... Nhưng lúc mình còn nhỏ chảy nước miếng chắc không đáng yêu như Đô Đô đâu? Vậy thì chắc chắn là một tiểu hài bẩn! Vậy thì chắc chắn không thể để người khác biết được!

Cậu bé vội vàng nắm lấy cánh tay Tần Tĩnh Trì, lo lắng nói: "Cha! Cha đừng nói với người khác là lúc nhỏ con chảy nước miếng nhé! Không được nói với ai hết! Đặc biệt là Tinh Tinh ca! Nếu không..." Đoàn Đoàn dừng lại một chút, nghĩ đến dáng vẻ Mộ Nam Tinh mặc áo gấm trắng, lúc nào cũng sạch sẽ, cậu bé nói tiếp: "Nếu không Tinh Tinh ca chắc chắn sẽ ghét bỏ con!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nghĩ, chắc là lúc nhỏ Tinh Tinh ca của con cũng chảy nước miếng nhưng miệng vẫn đồng ý: "Biết rồi, chắc chắn sẽ không để con mất mặt."

Giang Oản Oản xoa đầu Đoàn Đoàn: "Tinh Tinh ca của con sẽ không ghét bỏ con, vì Đoàn Đoàn chảy nước miếng chỉ là một tiểu hài thôi, sao còn không hiểu chuyện như đệ đệ thế. Con xem, đệ đệ không chỉ chảy nước miếng, nó còn tè dầm nữa! Còn..."

Đoàn Đoàn vội vàng bịt miệng nàng: “Nương đừng nói nữa, con biết rồi! Vậy... Vậy chuyện mất mặt như vậy càng không thể nói với người khác được! Ừm... Đây đều là bí mật của nhà chúng ta!”

Loading...