Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 307
Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:48:52
Lượt xem: 12
"Hả? Sao Vương gia lại quen biết người như vậy? Hơn nữa họ có biết thân phận của ngài không?" Thời Quỳnh nghi ngờ nhìn ngài ấy.
"Chẳng phải năm ngoái ta đã rời khỏi kinh thành một thời gian sao, t đến huyện Khúc Phong, khoai tây năm nay phát cho bách tính chính là mang về từ nơi đó. Ta quen biết nhà này vào lúc đó."
"Thì ra là vậy! Vậy bọn họ... Có liên quan gì đến khoai tây này không?" Thời Quỳnh truy hỏi.
Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Đúng vậy, khoai tây này chính là do bọn họ phát hiện ra đầu tiên, cũng là những người đầu tiên bắt đầu trồng."
"Thì ra là vậy."
Nói chuyện một hồi, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó, A Lạc dẫn theo hai tiểu nhị bưng đồ ăn đẩy cửa bước vào, sau khi bày đồ ăn ngay ngắn trên bàn ăn thì hành lễ với hai người rồi mới đóng cửa lại.
Thời Quỳnh ngửi thấy mùi thơm nồng nặc trên bàn ăn, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Quy Hoằng: "Mùi đồ ăn này thật thơm!"
"Hahaha, lại đây! Nếm thử đi! Những món ăn này đều là tay nghề của nhà họ, ngươi không ăn được những món này ở nơi khác đâu." Nói xong, Mộ Quy Hoằng gắp cho cậu ta một miếng chân giò hầm: "Ăn cái này."
Ăn một miếng chân giò hầm mềm mại thơm ngon, Thời Quỳnh nếm thử một chút rồi lại tự mình gắp một miếng ăn.
Liên tiếp ăn vài miếng, cậu ta mới hỏi Mộ Quy Hoằng: "Đây... Là thịt gì vậy? Quả thực rất ngon!"
Mộ Quy Hoằng chậm rãi mở miệng: "Món này gọi là chân giò hầm, đúng như tên gọi, đây chính là làm từ chân giò."
Thời Quỳnh kinh hô lên: "Chân giò? Chân heo?"
Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Chính là vậy!"
Nhìn lại, xương còn sót lại sau khi vừa ăn hết thịt chân giò khiến đầu Thời Quỳnh có chút choáng váng: "Chân giò... Lại có mùi vị như vậy sao?"
“Đến đây, nếm thử miếng cá này lần nữa, cẩn thận xương đấy.”
Thời Quỳnh gật đầu, khoảnh khắc sau, một miếng cá phi lê mềm mại thơm ngon đã vào miệng, miếng cá không cay nhưng lại có mùi thơm nồng nàn của cà chua.
Thời Quỳnh ăn một miếng, không kìm được đ.â.m đũa gắp miếng thứ hai. Tiếp theo không cần nhắc nhở, mỗi món ăn cậu ta đều nếm thử một lần, vẻ kinh ngạc trong mắt như muốn tràn ra: "Vương gia! Sợ là toàn bộ kinh thành không có tửu lâu nào sánh bằng nơi này, so với nơi này, Lăng Tiêu Lâu chẳng là gì cả! Hương vị của món ăn này chỉ có trên trời mới có, nhân gian chỉ có thể thấy một lần!"
Mộ Quy Hoằng cười nói: "Nếu người nấu món ăn nghe được, hẳn sẽ rất vui mừng."
Thời Quỳnh cũng không nói nhiều, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào món ăn, không lâu sau, các món ăn trong đĩa đã bị hai người tiêu diệt gần hết.
Đợi họ ăn xong, A Lạc bưng lên cho hai người một ấm trà bưởi mật ong. Hiện tại, cũng gần cuối tháng mười, đến kinh thành mới phát hiện có bán bưởi, trước đó Giang Oản Oản rảnh rỗi nên đã làm rất nhiều trà bưởi.
Thời Quỳnh uống trà bưởi thanh ngọt, cậu ta liên tục gật đầu: "Trà này cũng rất tuyệt! Thanh ngọt lại giải ngấy."
“Đó là đương nhiên!”
"Sang năm khoai tây và ngô này có thể trồng rộng hơn trong dân chúng, cho nên năm sau, chúng ta còn có việc phải làm." Mộ Quy Hoằng uống một ngụm trà bưởi, bắt đầu nói chính sự.
Thời Quỳnh gật đầu: "Phát hiện ra năng suất khoai tây và ngô cao như vậy, đều là công lao của Vương gia. Thần thấy, năm nay Hoàng thượng đến chắc chắn sẽ khen ngợi Vương gia rất nhiều, nói không chừng..."
Mộ Quy Hoằng híp mắt nói: "Cũng chưa chắc, mấy lần lên triều gần đây, ta thấy tinh thần của Hoàng thượng càng ngày càng kém, sắc mặt xám xịt, môi tím tái. E là..."
Thời Quỳnh cả kinh: "Vương gia, ngài nhỏ giọng một chút, không sợ tai vách mạch rừng sao?”
Mộ Quy Hoằng nhìn cậu ta: "Chuyện ngươi biết, ta sẽ không biết sao? Tửu lâu này, vách tường của mỗi một gian phòng đều dày hơn, vật liệu gỗ dùng dày hơn đều có phần cách âm nên sẽ không nghe thấy. Huống chi, gian phòng của chúng ta ở ngoài rìa, vật liệu dùng dày hơn còn là nhiều nhất. Ngươi yên tâm, lớn tiếng một chút cũng không sao.”
Thời Quỳnh kinh ngạc nhìn ngài ấy: "Một tửu lâu, ngài lại tốn nhiều công sức như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-307.html.]
"Đây cũng không phải là tửu lâu bình thường, hương vị ngươi cũng đã nếm qua, mỹ vị như vậy, các vị đại nhân trong triều sẽ không đến sao? Hơn nữa nhiều phòng như vậy, lại có thể cách âm, sau khi ăn cơm không phải có thể nói thêm chút gì khác sao?"
Thời Quỳnh sững sờ nhìn ngài ấy: "Thì ra là thế, đúng là thần nghĩ sai rồi, thì ra tửu lâu… Không chỉ là tửu lâu.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Thời Quỳnh mới tiếp tục thảo luận chuyện gieo trồng lương thực năm sau với ngài ấy.
Trò chuyện xong, đã nửa canh giờ trôi qua.
"Thần về trước, quay về thần sẽ nói chuyện với cha thần, nhưng những chuyện này cũng phải là chuyện năm sau, cũng không vội." Thời Quỳnh đứng dậy nói.
Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Cũng được.”
Sau khi Thời Quỳnh đi, Mộ Quy Hoằng mới đi xuống từ cửa sau tửu lâu.
Mà lúc này, trong đại sảnh không ngừng có tiếng khen ngợi, tiếng kinh ngạc truyền đến.
“Thơm quá!”
“Ăn ngon! Những món này trước đây ta chưa từng ăn qua!”
…
Một nữ nhân mở miệng tán thưởng nói: “Cho dù Lăng Tiêu Lâu kia, thức ăn mùi vị bên trong sợ là cũng không bằng nơi này đi!”
Một nam nhân khác cạnh bàn nói: "Chu lão bản, ngươi chưa từng đến Lăng Tiêu Lâu sao?
Chu Dao lắc đầu: "Vẫn chưa, ngày thường bàn chuyện làm ăn đều tới tửu lâu khác, ta nghe nói đến Lăng Tiêu Lâu kia một chuyến là tốn cả đống bạc! Huống chi, nơi đó cũng là sòng bạc, ta cũng lười đi!”
Trương Vệ cười nói: "Ta đã từng đến một lần nhưng nơi đó cũng chỉ là hơi hoa lệ, có rất nhiều ca cơ xinh đẹp, đồ ăn thật đúng là không được tốt lắm.”
Chu Dao liếc nhìn hắn ta: "Không phải nam nhân như các ngươi thích tới những nơi thế này sao?”
DTV
Trương Vệ gật đầu: "Đó là chắc chắn, chỉ tiếc là toà tửu lâu này mở quá muộn, nếu không ta sẽ đưa những người bàn chuyện làm ăn với ta đến nơi này. Đưa họ tới Lăng Tiêu Lâu kia, ăn cũng ăn không ngon, ca cơ cũng không cho đụng, còn gì thú vị đâu!"
Hắn ta nhìn Chu Dao rồi nói tiếp: “Chu lão bản, vải của các ngươi... Cứ hai lạng bạc một tấm đi, ngươi cũng biết, ta cần rất nhiều.”
“Trương lão bản, ngươi ra giá…”
Đại sảnh không chỉ có người bàn chuyện làm ăn, mà còn có rất nhiều tiểu quan lại thấy khách trong tiệm đông nghịt, cũng muốn nếm thử nhưng đại sảnh không còn chỗ nên đành lên lầu.
Dần dần, mỗi phòng riêng đều chật kín người.
Tuy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì biết chỉ cần hương vị ngon thì việc làm ăn chắc chắn sẽ không tệ nhưng không ngờ chỉ ngày đầu tiên đã có nhiều khách đến như vậy.
Hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang hăng hái xào rau trong bếp, A Lạc bên cạnh tạm thời không cần tiếp khách, cũng bắc một cái nồi lên rồi học cách xào.
Cả ngày hôm đó mọi người đều mệt lả, sau khi nghỉ ngơi vào buổi tối, các tiểu nhị đều dựa vào bàn ăn lười nhác không muốn nhúc nhích.
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thì xem sổ sách ngày hôm nay, tính ra, chỉ riêng ngày đầu tiên đã kiếm được gần hai nghìn lượng!
Nhưng nhìn những tiểu nhị đang ngồi bệt, họ cũng biết tình hình như hôm nay chắc chắn không phải là cách, hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy. Mặc dù có nhiều món ăn nhưng những người thích ăn những món ăn này đến ăn hàng ngày, cũng dễ ngán, sau này chắc chắn phải giới hạn thời gian và số lượng.
"Hôm nay mọi người vất vả rồi, ngày mai chúng ta sẽ giới hạn thời gian và số lượng bán, mọi người cũng có thể thoải mái hơn một chút.” Giang Oản Oản nói.
Lâm Lộ nói: "Lão bản, thật ra hôm nay do chỉ có đệ và A Giang biết nấu ăn, nếu A Lạc cũng học được thì sẽ thoải mái hơn.”
Tần Tĩnh Trì suy nghĩ rồi đề nghị: “A Lạc muốn học hết các món ăn chắc còn phải rất lâu. Hay là như vậy đi, A Lạc học vài món thôi, khách gọi mấy món này thì đệ ấy nấu, làm như vậy thì đệ ấy sẽ quen việc sớm hơn. Nhưng cho dù như vậy, chúng ta cũng phải có giới hạn, nếu không khách ăn nhiều thì sẽ không muốn tới nữa.”