Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 305

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:48:48
Lượt xem: 5

Tần Tiểu Quang và những người khác nghe đến ngây người, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nghe xong chỉ cười.

Lâm Giang hỏi: "Đoàn Đoàn, Mộ tiểu công tử thật sự lợi hại như vậy sao? Hôm nay khi cậu bé đến, bọn ta nhìn từ xa cảm thấy tuy cậu bé cao hơn cháu nhiều nhưng trông cũng gầy gò nhỏ bé, thật sự có thể kéo cung sao?"

Đoàn Đoàn nghe vậy, vội vàng gật đầu: "Thật mà! Cháu đã xem cả một ngày! Mỗi mũi tên đều b.ắ.n rất chuẩn! Hơn nữa..." Đoàn Đoàn nhướng mày: "Hơn nữa Tinh Tinh ca ca đã bắt đầu học cưỡi ngựa từ năm ba tuổi, năm tuổi bắt đầu học kéo cung b.ắ.n tên! Người ta đã lợi hại từ khi còn nhỏ!"

Giang Oản Oản mỉm cười trách: "Sao con lại biết?"

Đoàn Đoàn kiêu ngạo gật đầu: "Đương nhiên rồi, Tinh Tinh ca ca tự mình nói với con!"

Thẩm Mộc kinh ngạc nói: "Quao! Vậy ngài ấy đã học những thứ này từ khi còn nhỏ, chắc hẳn rất vất vả! Con nhà giàu... Cũng không nhàn nhã gì."

Tần Tĩnh Trì mỉm cười xoa đầu Đoàn Đoàn: "Con xem Tinh Tinh ca của con đã vất vả học cưỡi ngựa và võ nghệ như vậy từ khi ba tuổi. Ngoài ra, huynh ấy còn viết chữ rất đẹp, vậy thường ngày con còn dám lười biếng khi học không?"

Đoàn Đoàn sửng sốt, ban đầu cậu bé chỉ khen Mộ Nam Tinh thôi, nào ngờ lại có chuyện này chờ cậu bé.

“Cha, cha thật đáng ghét! Luôn thích nói những lời làm mất hứng! Bây giờ không phải cha nên khen Tinh Tinh ca ca giống A Mộc thúc sao, sao lại nói đến Đoàn Đoàn rồi?”

"Được rồi được rồi, mau ăn cơm thôi! Con tha thứ cho cha vì đã nói những lời làm mất hứng."

Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu tử đang ăn cơm bên cạnh với vẻ mặt khó tin, thật sự rất biết tự cho mình là đúng để chuyển chủ đề!

Giang Oản Oản và Tần Tiểu Quang nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Tĩnh Trì đều không nhịn được mà cười trộm.

Đoàn Đoàn vừa ăn vừa không nhịn được nhìn Tần Tĩnh Trì cười: "Được rồi được rồi, cha sắp nổi giận rồi, mọi người đừng cười nữa."

Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô đang bò chơi dưới đất, cười nói: "Cha, cha yên tâm, con chắc chắn sẽ học tập chăm chỉ! Thật là, cha lo lắng cho Đô Đô nhiều hơn đi, nó nghịch lắm!"

"A a?" Đô Đô nghe thấy tên mình, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đoàn Đoàn vẫy tay: "Không gọi đệ, đệ ngoan ngoãn chơi đi."

Đô Đô ngoan ngoãn gật đầu tiếp tục nằm trên thảm, cầm búp bê nhỏ vỗ vỗ đánh đánh, thỉnh thoảng còn ôm búp bê lăn vài vòng trên thảm.

Kết quả lăn được hai vòng thì bị búp bê kẹt vào người, không lăn được nữa.

Nó nhíu chặt mày: "Á!" Sau đó nhìn về phía mọi người bên bàn ăn như cầu cứu: "Cha! Nương!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ bế cục bông đang không ngừng vặn vẹo cơ thể trên đất vào lòng: "Được rồi, đừng nhúc nhích nữa."

Đô Đô nhìn hắn, ánh mắt lại đặt vào các món ăn trên bàn.

Chỉ một lát sau, trong miệng đã chảy ra những giọt nước trong veo.

Giang Oản Oản bưng đến một bát nước nóng, sau đó gắp một miếng tôm nhỏ nhúng vào rồi cho vào miệng nó.

DTV

Đô Đô nuốt chửng trong ba lần nhai, sau khi nó ăn xong món đó thì đã trực tiếp khơi dậy cơn thèm ăn của nó.

Nó nhìn Giang Oản Oản bằng ánh mắt đáng thương và tủi thân, chỉ vào con tôm vừa ăn: “Mỡ! Mỡ! Nương!”

Đoàn Đoàn nhìn vẻ tham ăn của nó, giả vờ ghét bỏ véo má nó: "Ôi... Đây là mèo con tham ăn nhà ai vậy!"

Một bữa cơm tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Một tháng trôi qua, các cửa tiệm đều đã trang hoàng xong.

Mộ Quy Hoằng, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mang theo mấy người Tần Tiểu Quang nhìn quanh tửu lâu, bởi vì tửu lâu khai trương trước nên họ phải kiểm tra xem coi có bỏ sót hoặc là bỏ qua bộ phận gì hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-305.html.]

Bếp sau bày biện đủ loại thịt cá rau củ gọn gàng, bên cạnh mấy bếp lò đều đặt đủ loại gia vị.

Để phòng ngừa thịt cá bị hỏng nên thịt đều được đặt trên đá lạnh để bảo quản.

Trên tường đại sảnh ngoài việc dán thực đơn, bốn phía đều treo tranh chữ. Mỗi bàn ăn đều là màu gỗ cổ kính, trên bình phong gỗ ngăn cách giữa các bàn ghế treo từng giỏ hoa cỏ, khung cảnh rất thanh nhã.

Tiếp theo là phòng riêng trên lầu, mỗi phòng riêng đều được trang trí và có phong cách giống nhau, đều cổ kính như vậy.

Mộ Quy Hoằng đi xem hết một lượt, ngài ấy không khỏi gật đầu: "Khung cảnh rất tốt nhưng trang trí tửu lâu không phải là quan trọng nhất, hương vị mới là quan trọng nhất."

Tần Tiểu Quang không nhịn được nói: "Mộc đại nhân, ngài yên tâm, A Lộ và A Giang đều theo lão bản nương học mấy tháng rồi, lão bản nương và lão bản đều rất hài lòng, dạo này chúng ta cũng đi ăn ở tửu lâu bên ngoài nhưng đều không bằng tay nghề của hai người bọn họ."

Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Ừ, điểm này thì không có gì để nghi ngờ, tiếp theo chỉ chờ ngày mai khai trương thôi."

Mấy người họ đứng ở lan can tầng hai, nhìn những bộ bàn ghế chỉnh tề dưới lầu mà trong mắt đều là vẻ hài lòng.

Ngày hôm sau, trước cửa tửu lâu vang lên tiếng pháo nổ, không lâu sau còn có một đội múa lân đến.

Ngay sau đó, có rất nhiều người tụ tập xem náo nhiệt trước cửa tửu lâu.

Thấy thời gian đã đến, Tần Tĩnh Trì kéo sợi dây trước cửa tiệm, tấm biển trên cửa tửu lâu lộ ra vài chữ ‘Thực Vân Giang’ đập vào mắt.

Bởi vì dù sao cũng là mở tửu lâu ở nơi như kinh thành này, chắc chắn không thể tùy tiện đặt tên cửa tiệm như ở huyện Khúc Phong được, ít nhất cũng phải tao nhã một chút, cho nên mới có cái tên ‘Thực Vân Giang’ như bây giờ.

Tần Tĩnh Trì nhìn đám đông tụ tập trước mắt nói: "Hôm nay ‘Thực Vân Giang’ của chúng ta chính thức khai trương! Tất cả thực khách trong ba ngày đầu đều được giảm giá hai phần mười!"

Lúc đầu mọi người không có hứng thú gì, phải biết rằng đây là kinh thành, đâu phải họ chưa từng thấy qua tiệm ăn hay tửu lâu nào chứ. Cho nên sau khi nghe Lâm Lộ nói xong thì họ đều không có phản ứng gì lớn, vẫn đứng ngoài tửu lâu xem náo nhiệt như cũ.

Nhưng dần dần vẫn có những thực khách rất coi trọng khẩu vị lần lượt bước vào cửa.

Những thực khách này đều là người nhà không thiếu tiền, lại rất thích ăn, mặc dù tiệm ăn ở kinh thành nhiều vô kể nhưng tiệm làm đồ ăn ngon thì lại rất ít.

Cho nên, thấy có một tiệm mới mở, họ thế nào cũng phải nếm thử.

Lục Dật, Lâm Tu Viễn và Cao Phương Diệp là ba người đầu tiên bước vào cửa tiệm.

Ba người vừa vào tiệm, đã bị những bài thơ và chậu hoa treo trong tiệm thu hút sự chú ý.

Nhưng họ cũng từng thấy tiệm ăn trang trí tao nhã hơn cả ‘Thực Vân Giang’ này nhưng hương vị thì... Không thể nói trước được.

Lục Dật nhìn trái nhìn phải, không lâu sau, A Lạc cầm một tấm thực đơn bằng gỗ mỉm cười đi tới.

A Lạc là người trong phủ Mộ Quy Hoằng, từ nhỏ không cha không mẹ, mấy năm trước Cảnh Nam Chi nhìn thấy cậu ấy đáng thương nên mua về. Bao nhiêu năm nay, cậu ấy cũng coi như trung thành tận tụy, hơn nữa ngày thường cậu ấy thích mày mò nấu ăn trong bếp nên Mộ Quy Hoằng đã phái cậu ấy đến tửu lâu giúp việc.

Cùng đến với cậu ấy còn có mười mấy người, có mấy người theo cậu ấy ở lại tửu lâu, những người khác đều chia ra đến tiệm hải sản và tiệm lẩu.

"Khách quan, ngài muốn ăn gì? Đây là thực đơn, ngài xem trước đi." A Lạc đưa thực đơn qua.

Lục Dật vội vàng nhận lấy thực đơn, gọi Lâm Tu Viễn và Cao Phương Diệp cùng xem.

Nhưng ba người xem một lúc cũng không có suy nghĩ gì, hoàn toàn không biết nên gọi món gì.

A Lạc thấy họ mãi không quyết định được, cậu ấy cười nói: "Khách quan, các món trong tiệm chúng ta đều rất ngon, các ngài cứ gọi đại, sẽ không sai đâu!"

Cậu ấy đã theo Lâm Lộ và Lâm Giang hơn nửa tháng, những món này cậu ấy đều đã nếm thử, hương vị... Còn ngon hơn cả các món ngon mà Vương phủ ăn vào các dịp lễ tết.

Lâm Tu Viễn nhìn Lục Dật và Cao Phương Diệp: "Hay là cứ gọi đại, chúng ta gọi nhiều món một chút, dù sao giá cao nhất cũng chỉ một lượng bạc một món, rẻ như vậy, gọi hết cả thực đơn cũng chẳng sao."

Loading...