Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 304

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:48:46
Lượt xem: 14

Đoàn Đoàn thấy độ cong của cung cậu bé kéo ngày càng lớn, thân thể cũng dần ngồi thẳng.

Ngay sau đó, theo tiếng xé gió của mũi tên rời khỏi cung, bia di động đối diện thao trường cũng theo đó mà đổ xuống.

Đoàn Đoàn lập tức kích động nhảy dựng lên: "Trúng rồi!"

Tiếp theo lại có từng bia ngã xuống, Đoàn Đoàn cũng từ sự kích động và phấn khích ban đầu mà dần bình tĩnh lại.

Mộ Nam Tinh không nghe thấy tiếng reo hò của Đoàn Đoàn, mày nhíu lại, thấy cậu bé ngồi trên khán đài chỉ nhìn mình chứ không reo hò như trước nữa. Thậm chí không còn kích động khi thấy cậu bé b.ắ.n trúng bia như trước, trong nháy mắt Mộ Nam Tinh không còn tâm trạng tiếp tục nữa.

DTV

Mộ Nam Tinh cưỡi ngựa trở về bên khán đài, lật người xuống ngựa, nhìn Đoàn Đoàn: "Chúng ta về thôi."

"Tinh Tinh ca, huynh không luyện nữa sao?"

Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Không luyện nữa, đi thôi."

Ngồi trên xe ngựa, Đoàn Đoàn muốn nói lại thôi nhìn Mộ Nam Tinh ngồi bên cửa sổ không nói một lời: "Tinh Tinh ca, huynh sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?"

Đoàn Đoàn thật sự không hiểu, hình như từ lúc ra khỏi thao trường thì Mộ Nam Tinh đã có chút tức giận nhưng cậu bé lại hoàn toàn không nghĩ ra.

Mộ Nam Tinh nhìn vẻ lo lắng của cậu bé, khẽ lắc đầu: "Không... Không có gì, chỉ là mệt thôi."

Mộ Nam Tinh không biết mình bị làm sao, có lẽ vì Đoàn Đoàn có thể coi là người bạn đầu tiên thực sự của cậu bé, hơn nữa Đoàn Đoàn lại thường nhiệt tình và hoạt bát, thấy cậu bé đột nhiên không còn nhiệt tình với mình như vậy khiến Mộ Nam Tinh nhất thời có chút phiền lòng.

Thấy Mộ Nam Tinh cúi đầu trầm tư, Đoàn Đoàn không khỏi ngồi gần hơn một chút: "Tinh Tinh ca!"

Mộ Nam Tinh giật mình khi Đoàn Đoàn đột nhiên xuất hiện trước mặt, cậu bé đẩy Đoàn Đoàn ra theo phản xạ có điều kiện

Đoàn Đoàn ngã ngồi trong xe ngựa, không để ý đến cảm giác đau truyền đến từ tay: "Tinh Tinh ca... Đệ xin lỗi, đệ... Đệ không cố ý." Cậu bé vừa nói, biểu cảm vừa tủi thân vừa khó chịu.

Mộ Nam Tinh vội vàng đỡ cậu bé dậy rồi lắp bắp xin lỗi: "Huynh... Huynh không thích người khác đến quá gần huynh, xin lỗi!"

Đoàn Đoàn nhẹ nhàng xoa bàn tay bị va vào thành xe: "Không sao, đều là lỗi của đệ, đệ không nên đến gần huynh khi chưa được cho phép, đều là lỗi của đệ! Đệ đảm bảo! Lần sau sẽ không như vậy nữa!"

Mộ Nam Tinh muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến lời Cảnh Nam Chi đã nói với cậu bé khi còn nhỏ thì lời nói trong miệng lại nuốt trở vào: "Ừm."

"Nhưng mà... Nhưng mà hôm nay đệ còn nắm tay huynh..."

Nghe đến đây, Mộ Nam Tinh ngẩn ra: "Nắm tay... Nắm tay thì được."

Lúc này Đoàn Đoàn mới mỉm cười trở lại, duỗi tay nắm lấy tay Mộ Nam Tinh: "Vậy đệ nắm tay Tinh Tinh ca."

Nắm tay còn chưa đủ, Đoàn Đoàn còn bóp cổ tay Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca, huynh cao như vậy nhưng mà... Nhưng mà cổ tay lại nhỏ quá! Gần giống đệ nhưng mà sức của huynh lại lớn quá! Còn có thể kéo cung b.ắ.n tên!"

Cậu bé lẩm bẩm tiếp: "Hây, sức của đệ lại nhỏ, không biết đến bao giờ mới có thể kéo cung b.ắ.n tên như huynh."

Mộ Nam Tinh cười nói: "Huynh đã được sư phụ ở thao trường dạy cưỡi ngựa từ khi ba tuổi, đến gần năm tuổi thì bắt đầu học kéo cung b.ắ.n tên, giờ huynh đã chín tuổi rồi, đã qua lâu như vậy, đương nhiên không giống đệ."

Tiếp đó giọng nói Mộ Nam Tinh chuyển hướng: "Huống chi trong thư chẳng phải đệ đã nói sau này muốn thi trạng nguyên sao, đệ nên học hành cho tốt mới phải."

Mặt Đoàn Đoàn đỏ lên: "Đệ... Đệ không chắc có thể thi đỗ không, nương và cha đệ nói, trạng nguyên là người lợi hại nhất trong khoa thi, đệ không chắc có thể trở thành người đó nhưng mà đệ cũng sẽ học hành cho tốt, cố gắng thật nhiều!"

Nhìn vẻ mặt hăng hái của cậu bé, cuối cùng Mộ Nam Tinh cũng mỉm cười: "Chắc chắn có thể!"

Đoàn Đoàn nhìn cậu bé, hiếm khi tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Mộ Nam Tinh: "Thật ra phu tử của bọn đệ cũng thấy đệ có thể, phu tử còn luôn khen đệ nữa! Nói đệ thuộc thơ rất giỏi! Hơn nữa... Hơn nữa chữ của đệ cũng viết tốt hơn rồi! Tinh Tinh ca, huynh thấy sao?"

Mộ Nam Tinh nghĩ đến từng lá thư một, nét chữ càng ngày càng ngay ngắn và đẹp đẽ, không khỏi gật đầu: "Ừm, ông ấy nói đúng, chữ của đệ đúng là ngày càng đẹp hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-304.html.]

“Haha…”

Tiễn Đoàn Đoàn về rồi, Mộ Nam Tinh mới về vương phủ.

Khi cậu bé trở về vương phủ, Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi đã chờ cậu bé ăn cơm.

"Cha, nương, hai người không cần chờ con." Mộ Nam Tinh ngồi vào bàn ăn, nói như thường lệ.

Mộ Quy Hoằng cười nói: "Hôm nay con đưa Đoàn Đoàn tới thao trường sao?"

Mộ Nam Tinh gật đầu: "Vâng."

"Vậy chắc là Đoàn Đoàn rất vui, trước kia khi ta nói với nó rằng con cưỡi ngựa b.ắ.n cung rất giỏi, nó đã vô cùng phấn khích, nói rằng sau này chắc chắn phải xem, hôm nay xem ra nó đã được toại nguyện rồi."

Nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn lại hoạt bát của Đoàn Đoàn, Mộ Quy Hoằng nhìn Cảnh Nam Chi nói tiếp: "Nếu nhà ta có một tiểu nữ nhi thì tốt biết mấy, Đoàn Đoàn làm nữ tế của ta thì ta quá hài lòng!"

Cảnh Nam Chi nghe lời này thì động tác gắp thức ăn của nàng ấy khựng lại, nàng ấy không khỏi liếc nhìn Mộ Nam Tinh, lơ đãng gật đầu: "Đúng vậy, tiếc là nhà ta không có nữ nhi."

Mộ Quy Hoằng nhìn nàng ấy: "Chúng ta có thể sinh cho Tinh Nhi một muội muội mà."

Cảnh Nam Chi động lòng: "Chẳng phải chàng nói... Chưa đến lúc sao? Hơn nữa, ta thấy sinh một nhi tử cũng tốt."

Bây giờ tình hình triều đình không mấy khả quan, những năm gần đây, dù là trong cung hay phủ của hoàng tử nào cũng không có nhiều tiểu oa được chào đời. Một là vì các thế lực trong triều đình phức tạp, cộng thêm tranh đấu ngày càng gay gắt nên có hài tử sẽ bị kiềm chế.

Khi Mộ Nam Tinh mới chào đời, Mộ Quy Hoằng đã lập tức vào cung xin hoàng thượng phong làm thế tử.

Nếu một thế tử gặp nguy hiểm thì không thể bỏ mặc, giải quyết qua loa như người bình thường.

Còn nếu muốn sinh thêm một hài tử thì không phải là thế tử nữa, bất kể là trai hay gái, sinh ra trong tình hình hiện tại đều không phải là thời điểm thích hợp.

Mộ Quy Hoằng nheo mắt, ánh mắt trầm xuống: "Sắp rồi... Nhanh thôi..."

Cảnh Nam Chi mở to mắt: "Vị kia trong cung...?"

Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Ta thấy không còn sống được mấy tháng nữa."

"Vậy thì?"

"Sẽ không dễ dàng phong thái tử một cách an ổn, có nhiều đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, đâu dễ dàng quyết định như vậy." Mộ Quy Hoằng thở dài: "Được rồi, ăn cơm nhanh đi, chuyện sau này tính sau, chuyện sinh nữ nhi này cứ để sau này tính."

Cảnh Nam Chi lẩm bẩm: "Sinh nhi tử cũng được."

"Phu nhân, không phải chúng ta đã có Tinh Nhi rồi sao? Sinh thêm một nữ nhi thì tốt biết mấy, nam nữ đủ cả." Mộ Quy Hoằng bất lực nói.

Ngài ấy không hiểu tại sao Cảnh Nam Chi lại cố chấp với chuyện sinh nhi tử như vậy, nàng ấy cũng không phải là người trọng nam khinh nữ.

Cảnh Nam Chi nhìn ngài ấy rồi lại nhìn Mộ Nam Tinh thở dài: "Thôi... Chuyện này để sau tính, bây giờ dù sao cũng không phải lúc."

Mộ Nam Tinh cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, suy nghĩ miên man, dường như cuộc trò chuyện của hai người họ không liên quan gì đến cậu bé.

Cảnh Nam Chi nhìn cậu bé, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Còn bên kia, sau khi thức ăn được bưng lên bàn, Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản và Tần Tiểu Quang đều bưng bát, hứng thú lắng nghe Đoàn Đoàn hào hứng kể lại trải nghiệm một ngày ở giáo trường.

"Hắc Phong lợi hại lắm! Tinh Tinh ca ca nói nó có thể chạy ngàn dặm một ngày! Hơn nữa nó rất ngoan, con ngồi trên lưng nó, nó không hề nhúc nhích! Còn có một điều quan trọng nhất! Tinh Tinh ca ca thật sự rất lợi hại!" Đoàn Đoàn đặt bát đũa xuống, hai tay làm tư thế b.ắ.n cung: "Huynh ấy cưỡi trên lưng Hắc Phong, kéo cung, "vút" một phát là một mũi tên, "vút" một phát nữa là một mũi tên! Mỗi mũi tên đều b.ắ.n rất chuẩn! Hơn nữa bia ngắm còn di chuyển!"

Đoàn Đoàn lại cầm bát đũa lên, trong mắt toàn là sao: "Quả nhiên là Tinh Tinh ca ca! Sao huynh lại lợi hại như vậy!" Nói xong cậu bé lập tức nhét một miếng cơm lớn vào miệng.

Loading...