Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 303
Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:48:44
Lượt xem: 7
Mộ Nam Tinh mỉm cười: “Tần thúc, không sao, ta đi gọi đệ ấy thức dậy.”
Khi Mộ Nam Tinh vào nhà thì Đoàn Đoàn vẫn đang khẽ ngáy: “Khò… Khò…”
“Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn! Mau rời giường, chẳng phải đệ muốn đến thao trường với huynh sao?” Mộ Nam Tinh ngồi bên mép giường nhẹ giọng nói.
DTV
Đoàn Đoàn nghe thấy một chút tiếng động thì nhíu mày, thuận tiện lật người rồi lại đắp chăn tiếp tục ngủ: “Khò…”
Mộ Nam Tính thấy vậy, bất lực gọi cậu bé tiếp: “Đoàn Đoàn? Đoàn Đoàn?”
Đoàn Đoàn bị quấy rầy đến tâm phiền ý loạn, đột nhiên túm lấy góc áo Mộ Nam Tinh, Mộ Nam Tinh không chú ý liền bị cậu bé kéo lên giường.
Mộ Nam Tinh ngây người nhìn Đoàn Đoàn ở gần trong gang tấc, không biết nghĩ đến điều gì mà vội vàng đứng dậy.
Lần này Đoàn Đoàn lại bị động tác lớn của cậu bé làm cho tỉnh giấc.
Cậu bé mở đôi mắt mơ màng thì nhìn thấy Mộ Nam Tinh bên giường, cậu bé lập tức tỉnh táo lại: “Tinh Tinh ca! Huynh… Huynh tới rồi! Đệ… Đệ đệ dậy liền!”
Đoàn Đoàn nghĩ đến lời mình nói hôm qua là sẽ dậy sớm, nhất thời xấu hổ đỏ mặt.
Nhanh chóng lấy quần áo mà Giang Oản Oản đã chuẩn bị cho cậu bé tối hôm qua, cũng không quan tâm Mộ Nam Tinh có nhìn hay không, cậu bé nhanh chóng mặc quần áo vào người rồi đi giày chạy vội ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Tinh Tinh ca, đệ đi rửa mặt! Đệ xong nhanh thôi!”
Mộ Nam Tinh nhìn trên giường bừa bộn, ngón tay khẽ động, định đi ra ngoài nhưng cậu bé ngẫm nghĩ lại rồi lại xoay người, cẩn thận gấp chiếc chăn còn ấm trên giường.
Đợi đến khi cậu bé đi ra ngoài thì Đoàn Đoàn đã rửa mặt xong đang đi giày vào.
Giang Oản Oản bưng bánh bao chiên và cháo gạo lên bàn, nói với Mộ Nam Tinh: “Tinh Tinh, mau ngồi xuống, ăn sáng xong rồi đi.”
Đoàn Đoàn nhanh tay lẹ mắt kéo Mộ Nam Tinh tới bên bàn ăn: “Tinh Tinh ca! Mau! Ăn sáng!”
Vốn dĩ Mộ Nam Tinh đã ăn rồi nhưng ngửi thấy mùi thơm phức của bánh bao trên bàn ăn khiến cậu bé lại không nhịn được cầm đũa: “Được, vậy hôm nay làm phiền Tần thúc và Tần thẩm rồi.”
Đoàn Đoàn cười híp mắt gắp cho cậu bé một cái bánh bao chiên: “Tinh Tinh ca, huynh đừng khách sáo! Mau! Nếm thử cái bánh bao này đi! Nương đệ làm bánh bao ăn ngon lắm! Nhân thịt bên trong đặc biệt thơm!”
Hai tiểu tử vui vẻ húp cháo, ăn xong vài cái bánh bao chiên, chúng mới lên xe ngựa đến thao trường.
Còn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng phải dẫn theo bốn người Tần Tiểu Quang bắt đầu làm việc.
Vì Mộ Quy Hoằng nhất quyết muốn cho họ dùng cửa tiệm dưới tên của ngài ấy nên Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì định hợp tác với ngài ấy, đến lúc đó chia đều số bạc kiếm được là được.
Còn Mộ Quy Hoằng vừa vặn có một tòa lầu các không ai biết, tuy không bằng Lăng Tiêu Lâu nhưng cũng không kém là bao.
Giang Oản Oản quyết định dùng tòa lầu các này để mở tửu lâu.
Còn tiệm lẩu và tiệm hải sản chỉ cần cửa tiệm rộng rãi là được.
Mộ Quy Hoằng không tiện ra mặt nên đã cho một thân tín bên cạnh dẫn họ đi xem từng cửa tiệm.
Chỉ xem một ngày, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã quyết định xong cửa tiệm dùng cho tiệm lẩu và tiệm hải sản.
Tiếp theo là vấn đề trang trí.
Tiệm lẩu và tiệm hải sản thì không cần quá cầu kỳ, còn tửu lâu thì phải tốn chút tâm tư, dù sao đối tượng chính của tửu lâu này là người giàu có thậm chí là quan lại quý tộc.
Lâm Lộ và Lâm Giang đi khắp tửu lâu đã định, sau này sẽ do hai người họ kinh doanh, đương nhiên họ rất phấn khích.
Đi hết ba tầng lầu của tửu lâu, họ đều hài lòng.
Tửu lâu này ngoài đại sảnh ở tầng một, hai tầng trên đều là phòng riêng nên vấn đề riêng tư không cần cân nhắc nữa, chỉ cần cải thiện đơn giản phong cách của từng phòng riêng là được.
Tiệm hải sản, tiệm lẩu và tửu lâu đều ở những con phố khác nhau, việc kinh doanh sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau nhưng cũng không cách xa nhau nên sau này khi các cửa hàng mở ra, Tần Tiểu Quang và những người khác cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Vấn đề mở cửa tiệm bên này đang được tiến hành chậm rãi, trong thao trường bên kia, bầu không khí cũng vô cùng sôi nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-303.html.]
Đoàn Đoàn ngồi trên khán đài, đôi mắt sáng lấp lánh hét to: “Tinh Tinh ca! Tinh Tinh ca! Quao! Bắn trúng rồi! Lại b.ắ.n trúng!”
Cậu bé vừa hô vừa đứng dậy, vừa nhảy vừa tiếp tục hét: “Tinh Tinh ca! Cố lên! Quao! Thật lợi hại! Lại trúng!”
Mộ Nam Tinh b.ắ.n trúng mục tiêu này đến mục tiêu khác, Đoàn Đoàn thì hét lên từng tiếng.
Trong mắt Mộ Nam Tinh đầy ý cười, hôm nay b.ắ.n chuẩn hơn ngày thường.
Tất cả các mục tiêu đều b.ắ.n xong, cậu bé mới nhảy xuống ngựa con.
Đoàn Đoàn từ bậc thang của khán đài chạy xuống, đến bên cạnh Mộ Nam Tinh, đôi mắt sáng ngời nhìn chú ngựa nhỏ mà Mộ Nam Tinh đang dắt: “Quao! Ngựa nhỏ này thật oai phong! Oai phong như Đại Hắc nhà đệ vậy!”
Khóe môi Mộ Nam Tinh cong lên: “Con ngựa này là cha sai người mang về từ biên cương cho huynh, là Hãn Huyết Bảo Mã có sức bền rất tốt, không chỉ có thể đi ngàn dặm một ngày, mà ngày nào huynh cũng cưỡi nó luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung từ sáng, đến tối nó vẫn còn rất sung sức.”
Đoàn Đoàn vội vàng hỏi: "Tinh Tinh ca, vậy nó tên là gì vậy?"
Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Huynh... Huynh còn chưa đặt tên cho nó, mà huynh cũng không biết nên đặt tên gì cho nó."
Đoàn Đoàn vui vẻ nói: "Vậy... Để đệ đặt nhé! Con ngựa nhỏ của Tinh Tinh ca cũng là màu đen, ừm..."
Đoàn Đoàn dừng lại một lúc lâu rồi cậu bé mới mở miệng nói: "Gọi là Hắc Phong đi, được không? Nó đen bóng, mà chạy nhanh như một cơn gió vậy!"
Cái tên này là cái tên mà Đoàn Đoàn cảm thấy hay nhất, trước kia con ngựa đen nhà họ cũng chỉ gọi là Đại Hắc mà thôi, lúc đó cậu bé đặt tên tùy tiện lắm.
"Hắc Phong... Hắc Phong... Ừm, cái tên rất hay."
Đoàn Đoàn cười tít mắt nhìn Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca thích là được!"
Mộ Nam Tinh nhìn cậu bé nói: "Đoàn Đoàn, đệ có muốn thử không?"
Mắt Đoàn Đoàn sáng rỡ nhìn cậu bé, hét lên: "Thật sự có thể thử sao?"
"Đương nhiên có thể! Huynh ở bên cạnh nhìn đệ, đệ từ từ lên, Hắc Phong là ngựa nhỏ, cũng rất hiền lành, đệ cưỡi sẽ không sao đâu." Mộ Nam Tinh nói.
Người tùy tùng tên A Lương đứng bên cạnh hai người cũng cười nói: "Tần tiểu công tử, người lên cưỡi thử xem, thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ người."
Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn hắn ta, cười nói: "Thúc, thúc cứ gọi cháu là Đoàn Đoàn là được, cháu không phải tiểu công tử."
A Lương nhìn Mộ Nam Tinh, thấy cậu bé gật đầu thì mới cười mở miệng nói: "Được! Đoàn Đoàn."
Đoàn Đoàn xoa Hắc Phong: "Hắc Phong, ta sắp trèo lên lưng ngươi rồi nhé, ngươi ngoan ngoãn, đừng hất ta xuống, ta sẽ nhẹ nhàng thôi."
Cậu bé vừa nói xong, dưới sự giúp đỡ của A Lương và Mộ Nam Tinh thì cậu bé đã nhẹ nhàng ngồi lên lưng ngựa.
A Lương ở phía trước dắt dây cương, Mộ Nam Tinh đi bên hông Hắc Phong chăm chú nhìn Đoàn Đoàn, sợ cậu bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đoàn Đoàn ngồi trên yên ngựa, cẩn thận vịn lấy lưng ngựa.
Theo từng bước tiến chậm rãi của ngựa nhỏ, ý cười trong mắt cậu bé càng rõ ràng, gan cũng dần lớn hơn.
"Thúc ơi, thúc đưa dây cương cho cháu thử xem, được không?"
A Lương lo lắng nhìn cậu bé: "Đoàn Đoàn, cháu còn quá nhỏ, lại là lần đầu cưỡi ngựa, thúc vẫn dắt thì hơn."
Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Không được, đợi đệ cưỡi thêm vài lần nữa rồi tính tiếp."
Đoàn Đoàn ngẫm nghĩ, quả thật an toàn quan trọng hơn nên cậu bé liền bỏ qua.
Cậu bé cưỡi Hắc Phong đi vòng vòng trên thao trường mấy vòng, mới luyến tiếc để A Lương bế xuống ngựa.
Sau khi cậu bé xuống ngựa, Mộ Nam Tinh lại lật người lên ngựa: "Đoàn Đoàn, đệ ngồi trên khán đài nghỉ ngơi đi, ta luyện xong cưỡi ngựa b.ắ.n cung rồi chúng ta sẽ về."
Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa: "Đệ biết rồi, Tinh Tinh ca!"
Nhìn thân hình nhỏ bé của Mộ Nam Tinh ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt sắc bén kéo cung.