Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:48:42
Lượt xem: 12

Các món ăn lần lượt được bưng lên bàn, Mộ Quy Hoằng cũng dẫn theo Cảnh Nam Chi và Mộ Nam Tinh đến.

Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì đôi mắt Đoàn Đoàn sáng lên, vội buông quyển sách trên tay chạy đi mở cửa.

“Mộ thúc! Tinh Tinh ca! Ặc... À... Thẩm?”

Cảnh Nam Chi mỉm cười gật đầu: “Cháu chính là Đoàn Đoàn phải không? Ta luôn nghe Mộ thúc và Tinh Tinh ca nhắc tới cháu, thật là một hài tử ngoan.”

Đoàn Đoàn cười tủm tỉm cố gắng mở cửa lớn hơn nữa: “Mộ thúc, Mộ thẩm, còn có Tinh Tinh ca mau vào đi! Nương và cha đã làm rất nhiều món ăn, đã có thể ăn rồi ạ!”

Sau khi cả nhà ba người Mộ Quy Hoằng vào ngồi, Giang Oản Oản bảo Tần Tĩnh Trì mang những món ăn vừa mới múc riêng ra cho Tần Tiểu Quang ở hậu viện, rồi bưng bát canh xương sườn củ sen cuối cùng lên bàn ăn.

Còn Đô Đô thì rất tự nhiên được Cảnh Nam Chi bế ngồi lên đùi nàng ấy.

Giang Oản Oản hành lễ với Cảnh Nam Chi nhưng nàng ấy vội vàng ngăn lại: “Đừng! Không cần đa lễ, quan hệ giữa Vương gia và các ngươi rất tốt, chúng ta chắc cũng lớn tuổi hơn các ngươi, gọi ta là tẩu tử là được, những lễ nghi này miễn đi.”

Giang Oản Oản nhìn nàng ấy cười nói: “Vậy ta gọi người là tẩu tử.”

Cảnh Nam Chi gật đầu: “Đúng rồi.”

Giang Oản Oản liếc nhìn Đô Đô đang trong lòng nàng ấy, nói: “Nó khá nặng, Vương phi… Tẩu tử đừng bế nó! Với lại nó càng ngày càng nghịch ngợm!”

Có lẽ Đô Đô biết nương nó nói xấu nó, cái miệng nhỏ chu ra: “Nương! Xấu!”

Giang Oản Oản không biết làm sao nên nàng bật cười: “Tẩu xem, mới nói nó có mấy câu đã không vui rồi.”

Cảnh Nam Chi kinh ngạc nói: “Tiểu hài này thật thông minh, hiện tại cũng chỉ khoảng một tuổi, không chỉ có thể nói câu chữ đơn giản, mà còn có thể hoàn toàn nghe hiểu các ngươi nói gì!”

“Thật ra nó chỉ mới tập nói được hơn một tháng, cũng chỉ ở trình độ của một tiểu hài bình thường mới học nói, còn lại là tiểu tử này nghe nhiều nên cũng chỉ hiểu được một chút.” Giang Oản Oản xoa đầu Đô Đô nói.

Sau khi Tần Tĩnh Trì mang cơm ra, Giang Oản Oản cũng vội vàng xới cơm ra: “Được rồi, dùng bữa nào, cũng không biết tẩu tử và Tinh Tinh có ăn quen không.”

Những món này, trước kia ở thôn Tần gia, quả thực là Mộ Quy Hoằng rất thích ăn.

Đoàn Đoàn bưng bát nhỏ, vội vàng dùng đũa gắp thức ăn cho Mộ Nam Tinh: “Tinh Tinh ca, huynh ăn sườn xào chua ngọt này đi! Ngon lắm! Còn cả thịt bò hầm cà chua này cũng rất thơm!”

Mộ Nam Tinh nhìn sườn và thịt bò trong bát, ngơ ngác gật đầu: “Ừm.”

Cậu bé gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, bị vị đặc biệt của sườn xào chua ngọt làm giật mình, rồi nhanh chóng nhả xương ra, thịt trên sườn đã sớm được cậu bé nuốt vào bụng.

Đoàn Đoàn mỉm cười nhìn cậu bé: “Tinh Tinh ca, có phải ăn rất ngon đúng không?”

Mộ Nam Tinh lập tức gật đầu: “Ăn ngon lắm!”

Tiếp đó lại ăn một miếng thịt bò hầm mềm nhừ, mùi thơm của thịt bò nồng nàn, nước thịt tràn ngập trong miệng, hiếm khi Mộ Nam Tinh lại dùng đũa gắp thêm mấy miếng.

Mộ Quy Hoằng đã được chứng kiến tay nghề của Giang Oản Oản ở thôn Tần gia từ lâu nên bây giờ chỉ vùi đầu ăn, còn Cảnh Nam Chi thì mắt sáng lên, nếm thử từng món ăn một.

Vừa ăn vừa gật đầu: “Ăn rất ngon! Món này ăn… Món này thật ngon…”

Mộ Nam Tinh nhìn Cảnh Nam Chi và Mộ Quy Hoằng ăn trong bát còn nhìn vào nồi, ngẩn người một lúc, phải biết rằng cha nương của cậu bé ngày thường rất coi trọng lễ nghi, đặc biệt là nương của cậu bé, mà dáng vẻ ăn ngon lành như thế này, quả thực không thường thấy.

Cảnh Nam Chi thấy cậu bé ngây ngẩn nhìn mình thì gắp thức ăn cho cậu bé: “Tinh Tinh, mau ăn đi, lát nữa thức ăn nguội sẽ ăn không ngon.”

Lúc này Mộ Nam Tinh mới tập trung vào bát của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-302.html.]

Trong bữa ăn này có thể nói là chủ khách đều vui vẻ.

DTV

Sau khi dùng bữa xong, hai phu thê Mộ Quy Hoằng và Tần Tĩnh Trì trò chuyện về những dự định sau này.

“Tĩnh Trì, Oản Oản, các ngươi định mở mấy chi nhánh vậy?”

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau rồi mở lời: "Hai chúng ta quyết định mở một tiệm lẩu, một tiệm hải sản và một tửu lâu ở kinh thành. Về hải sản, ta thấy ở kinh thành cũng có ngư dân bán nên nguyên liệu chắc là khá dễ mua, điểm này đã được giải quyết, còn lại là vấn đề chọn địa điểm.”

Mộ Quy Hoằng gật đầu: “Ừ, chuyện này thì khỏi lo, ta có vài cửa tiệm đứng tên, các ngươi có thể sử dụng trước, chỉ có điều tửu lâu này?”

Giang Oản Oản cười nói: “Vương gia thấy nếu tửu lâu chỉ bán những món ăn chúng ta ăn hôm nay thì làm ăn có tốt không?"

Mộ Quy Hoằng còn chưa nói thêm, Cảnh Nam Chi đã lên tiếng: "Những món ăn này rất ngon! Ngon hơn nhiều so với cơm ở Lăng Tiêu Lâu!"

"Phu nhân nói đúng, nếu các ngươi mở tửu lâu mà bán những món ăn này thì chắc chắn sẽ đông nghịt khách, ta đã ăn ở rất nhiều tửu lâu nhưng chưa có tửu lâu nào có tay nghề như Oản Oản." Mộ Quy Hoằng phụ họa.

Tần Tĩnh Trì nói: “Hôm qua lúc chúng ta đến, chúng ta đã tùy tiện tìm một tửu lâu để ăn, hương vị quả thực bình thường.”

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Tần Tĩnh Trì hỏi: "Vậy Lăng Tiêu Lâu chủ yếu làm gì? Nghe nói cũng là một vị hoàng tử đứng sau mở."

Nghe đến đây, Mộ Quy Hoằng thu lại nụ cười trong mắt: "Lăng Tiêu Lâu đó chính là do hai hoàng huynh kia của ta mở, chuyên dùng để kiếm tiền!"

Đáy mắt Mộ Quy Hoằng đen kịt: "Nơi đó không phải là nơi đàng hoàng gì, toàn là công tử quậy phá, hoàng tử ăn chơi trác táng trong cung, ngoài ra còn có... Đám vô tích sự trong triều ủng hộ nhị hoàng tử."

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nghe xong, không khỏi gật đầu, lời Mộ Quy Hoằng nói cũng gần giống với lời của tên tiểu nhị hôm qua.

Bên kia, Mộ Nam Tinh và Đoàn Đoàn ngồi, cũng thỉnh thoảng lắng nghe cuộc trò chuyện của Mộ Quy Hoằng và những người khác.

“Tinh Tinh ca! Tinh Tinh ca ca?”

“Hả? Sao… Sao thế?” Mộ Nam Tinh lấy lại tinh thần, dò hỏi.

“Tinh Tinh ca, ngày mai huynh làm gì vậy? Hôm nay huynh có muốn ở lại không? Huynh có thể ngủ cùng với Đoàn Đoàn.”

Không Mộ Nam Tinh đang nghĩ tới gì mà cậu bé vội vàng lắc đầu: “Không… Không được, ngày mai ta phải đi thao trường luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, phải dậy sớm, bỏ đi.”

Vừa nghe cậu bé nói như vậy, Đoàn Đoàn lập tức hứng thú: “A! Cưỡi ngựa b.ắ.n cung! Đoàn Đoàn cũng muốn thấy! Mộ thúc nói Tinh Tinh ca cưỡi ngựa b.ắ.n cung rất lợi hại! Có thể b.ắ.n hạ chim ưng!”

Mộ Nam Tinh nhìn đôi mắt sáng trong suốt của cậu bé, nói: “Nếu đệ muốn xem, huynh hỏi cha huynh xem có thể dẫn đệ đi không.”

“Có thật không?”

Mộ Nam Tinh đi đến trước mặt Mộ Quy Hoằng hỏi vài câu rồi quay lại, cậu bé nhìn Đoàn Đoàn, khóe miệng cong lên: “Cha huynh nói có thể dẫn đệ đi.” Tiếp đó cậu bé đổi giọng: “Nhưng…” Thấy Đoàn Đoàn lo lắng nhìn cậu bé, cậu bé nói tiếp: “Nhưng ngày mai đệ phải dậy sớm, huynh sẽ tới đón đệ.”

Đoàn Đoàn vui vẻ hét lên: "Quao! Quá tuyệt! Ngày mai đệ chắc chắn sẽ dậy sớm thật sớm!"

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản biết hôm nay Đoàn Đoàn sẽ theo Mộ Nam Tinh đến thao trường nên trời vừa tờ mờ sáng đã gọi đứa nhỏ này dậy.

Đoàn Đoàn rúc vào trong chăn, mơ màng che tai: “Biết, đã biết… Đã biết… Cha nương… Hai người ra ngoài trước đi, con… Một lúc nữa sẽ… Sẽ dậy…”

Giang Oản Oản cười nói: “Được rồi, nương cảm thấy trời cũng còn sớm, cứ để nó nằm thêm hai khắc nữa rồi gọi nó.”

Chỉ là, sau khi Đoàn Đoàn mơ màng ngủ thiếp đi, chưa đầy một khắc, Mộ Nam Tinh mặc trang phục cưỡi ngựa chỉnh tề, phía sau dẫn theo mấy thị vệ đã gõ cửa ngoài sân.

Tần Tĩnh Trì mở cửa, nhìn Mộ Nam Tinh trước mặt khiến hắn hơi ngạc nhiên: “Tinh Tinh, sao con tới sớm thế, Đoàn Đoàn đệ đệ kia của con còn đang ngủ như heo nhỏ, ta và thẩm của con tưởng là còn sớm nên cứ để cho nó nằm trên giường thêm chút nữa.”

Loading...