Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 295
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:40:07
Lượt xem: 7
Đô Đô bĩu môi: "Ưm ưm."
Tần Tĩnh Trì nghe tiếng rung nhỏ của nó, trong lòng càng đau lòng, hai tay ôm nó, liền đi về phía thùng tắm.
"Vậy chỉ hôm nay thôi, cha ôm con tắm trong thùng nha."
Giang Oản Oản nhìn một tay Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô, một tay lau thân thể cho nó, bất đắc dĩ khẽ cười với sự nghiêm khắc của tướng công mình... Ngược lại có vẻ nàng mới là một người mẫu thân nghiêm khắc! Dạy bảo con cái cũng vậy, sấm to mưa nhỏ! Lúc đánh người kia giơ lên cao lại nhẹ nhàng hạ xuống, lực độ kia cũng không biết có thể có bao nhiêu điểm!
Cuối cùng Đô Đô cũng có thể tắm trong bồn tắm lớn, tuy rằng chỉ là bị một cha nó tắm cho nhưng nó lại lập tức liền nín khóc mỉm cười, vui vẻ cực kỳ: "Hahaha… Hô!"
Đoàn Đoàn thấy nó mới khóc mà đã vui vẻ được ngay, cậu bé trừng lớn hai mắt, quay đầu nhìn Giang Oản Oản đứng bên cạnh nó: "Nương, Đô Đô không sợ cha đánh mông, nhanh như vậy đã cười rồi!"
Giang Oản Oản vừa gội đầu cho cậu bé, vừa thong thả nói: "Không phải con cũng bị cha đánh sao? Con nghĩ cha con đánh m.ô.n.g con có mạnh không? Có thực sự đau không?"
Miệng Đoàn Đoàn há to, suy nghĩ một chút, mới cười tủm tỉm nhỏ giọng nói: "Nương, hình như lần nào cha đánh con đều không đau nhưng mỗi một lần cha đều hung dữ, cho nên..Cho nên con... Sẽ hơi sợ hãi, haha..."
Giang Oản Oản tiến đến bên tai cậu bé nói: "Chàng ấy nha, chính là muốn dọa các con, thật ra hoàn toàn không xuống tay được."
Đoàn Đoàn nhìn thoáng qua Tần Tĩnh Trì tỉ mỉ tắm rửa, che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm: "Vâng, cha chính là... Ừm... Chính là hổ giấy mà nương nói!"
"Hahaha, cách nói này cũng chính xác, nhưng mà nếu cha con không nỡ đánh các con, các con cũng phải ngoan ngoãn, không thể chọc chàng ấy tức giận, cũng không thể chọc nương tức giận!"
Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu: "Đoàn Đoàn rất ngoan, có điều Đô Đô có hơi nghịch ngợm nhưng Đoàn Đoàn sẽ dạy nó thật tốt!"
“Nhi tử ngoan!”
“Hì hì...”
Đột nhiên, Đô Đô nhìn thấy Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản đang thì thầm to nhỏ, mỉm cười hớt một vốc nước hắt qua.
“Ái chà! Đô Đô! Đệ hắt nước vào mặt ca ca rồi! Nhóc hư này!”
Đoàn Đoàn lau những giọt nước quanh mắt, nhìn Đô Đô đang cười toe toét phía đối diện bồn tắm, bất lực thở dài: "Sao đệ lại nghịch ngợm như vậy chứ!”
Nói rồi cũng hớt một vốc nước hắt qua.
Đô Đô ngây người nhìn dòng nước chảy xuống từ trên đầu mình, còn tưởng rằng ca ca thích chơi với mình, lại vui vẻ cười khanh khách.
Đô Đô ngốc!
Đoàn Đoàn cười tủm tỉm châm chọc.
Tần Tĩnh Trì lại tắm rửa thân thể cho Đô Đô một lần, sau đó lau sạch sẽ cho nó, cầm qua tiểu tẩm y mặc vào cho nó.
Phía Đoàn Đoàn, chính cậu bé cũng đã nhanh chóng mặc xong tẩm y.
“Ừm ừm, được rồi!”
Đô Đô vừa được đặt xuống giường, đã bò đi bò lại chơi đùa, lúc thì trèo lên gối ngồi, lúc thì bò đến chân giường, lúc lại chống khung giường đứng dậy nhảy nhót!
Đoàn Đoàn luống cuống tay chân bảo vệ đệ đệ, thấy đệ đệ hoàn toàn không có ý định dừng lại, cậu bé mím chặt môi, trực tiếp ôm Đô Đô vào lòng, kéo chăn qua liền ôm đệ đệ chui vào trong chăn: "Đô Đô bảo bối! Đệ ngoan nào! Đệ thật là quá nghịch ngợm! Nếu đệ không nghe lời, huynh… Huynh sẽ bực mình với đệ đấy!”
Tầng dưới, trong phòng tắm, Giang Oản Oản nằm trên người Tần Tĩnh Trì, nghiêng đầu cười nói: “Đoàn Đoàn nhà chúng ta nói chàng là hổ giấy, vẻ mặt thì rất hung dữ nhưng thật ra đánh người lại không đau!”
Tần Tĩnh Trì dựa vào thành bồn tắm, một tay vuốt ve khuôn mặt nàng, nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên: "Chẳng phải ta không xuống tay được sao nhưng không cho bọn chúng một chút giáo huấn thì chúng không nghe lời mà! Nàng xem Đô Đô nhà chúng ta nghịch ngợm như vậy, mới một tuổi đã như thế này rồi, nếu lớn hơn chút nữa sợ là sẽ lật trời, nàng nói xem sao nó lại không ngoan ngoãn giống ca ca nó chứ!”
DTV
Giang Oản Oản nói: "Đoàn Đoàn ngoan ngoãn biết bao, huống chi… Trước kia Đoàn Đoàn đã trải qua nhiều gian khổ, cho nên… Nhỏ xíu như vậy đã hiểu chuyện rồi, tiểu tử Đô Đô vừa mới sinh ra đã được cưng chiều, chàng xem gia nãi, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu còn có Tư Nguyệt nữa, chỉ cần nó vừa khóc là lập tức bế vào lòng, sợ nó chịu uất ức, ôi! Là được cưng chiều quá! Cho nên mới nghịch ngợm như vậy!"
Tần Cảnh Trì cười nói: "Không sao, sau này ta sẽ nghiêm khắc với nó hơn một chút! Tuy nhiên tiểu tử đó chỉ hiếu động hơn thôi, con của chúng ta, phẩm chất sẽ không tệ."
"Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-295.html.]
"Được rồi, được rồi, chúng ta lên lầu thôi."
Tần Cảnh Trì ôm lấy eo nàng dưới nước, môi kề sát tai nàng: "Gấp gì!"
“Ai da! Chàng đừng!”
Đợi hai người mặc xong y phục, đã hơn nửa canh giờ trôi qua.
Trở về phòng ngủ, vừa vào cửa liền đối mặt với ánh mắt oán niệm của Đoàn Đoàn trên giường!
“Cha, nương! Hai người sao lại lâu như vậy! Mau quản đứa tiểu nhi tử nhà hai người đi! Hai người mà không về, nó sắp lật tung trời rồi!”
Cậu bé vừa nói xong, bên cạnh trong chăn liền chui ra một cái đầu nhỏ.
Đô Đô cười híp mắt cố gắng bò ra khỏi chăn: “Hihi... Cha! Nương!"
Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn đang cố gắng ngăn Đô Đô lại, rồi lại nhìn Tần Tĩnh Trì, nhún vai: "Chàng mau đi quản cái đứa nghịch ngợm này đi! Thiếp không quản đâu! Thiếp đi chơi với Đoàn Đoàn." Đoàn Đoàn nghe vậy liền bế Đô Đô đưa cho Tần Tĩnh Trì: "Cha ơi! Con trả cho cha này!”
"Hihi... Cha!" Tần Tĩnh Trì xoa huyệt thái dương, bất lực nhận lấy: "Đô Đô, chúng ta đi ngủ được không con?" Đô Đô dùng sức đẩy bả vai hắn, một đôi chân ngắn cố gắng cọ lên trên.
Giang Oản Oản mang theo Đoàn Đoàn nằm ở đầu giường, nhìn Tần Tĩnh Trì bị Đô Đô làm cho vẻ mặt không thể yêu, đều cười ra tiếng.
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn về phía hai mẹ con trên giường: "Hai người các ngươi đây là hả hê khi người gặp họa sao? Các ngươi cũng không giúp ta quản tiểu tử này! Ta thật sự là! Ai…”
Đô Đô bị hắn đặt lên vai ngồi, chân ngắn dùng sức ôm lấy cổ hắn, một đôi tay nhỏ bé ôm lấy đầu hắn, cười đến khóe miệng đều chảy xuống nước miếng trong suốt.
Giang Oản Oản cười nói: "Tiểu nghịch ngợm này rất thích ngồi ở trên vai chàng.
Đoàn Đoàn cười tủm tỉm nói: "Đoàn Đoàn cũng thích! Cao cao! Có thể nhìn thấy nơi rất xa!
Qua một hồi lâu, Đô Đô dần buồn ngủ, Tần Tĩnh Trì mới đặt nó lên giường.
Đô Đô chơi đủ rồi, vừa đến giường liền bò vào trong chăn, chỉ chốc lát đã ngủ say.
“Cha nương, con về phòng đây!”
Đoàn Đoàn mang giày vào, chậm rãi đi ra cửa.
Giang Oản Oản mơ mơ màng màng đáp một tiếng liền ngủ thiếp đi.
“Cha đưa con trở về.”
Đưa Đoàn Đoàn vào trong phòng, đắp chăn cho cậu bé, thổi tắt nến xong hắn mới nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.
…
Trong khoảng thời gian này, Lâm Giang, Lâm Lộ, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đã học hết những thứ cần học.
Vài người mới được chiêu mộ sau đó cũng có thể bắt tay vào việc và làm rất tốt.
Vì muốn về nhà đón Tết nên Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dự định sẽ đến Kinh thành trong vài ngày tới.
Bây giờ sắp đến tháng tám rồi, đến Kinh thành, ở lại ba bốn tháng có lẽ có thể mở chi nhánh.
"Cha ơi! Nương ơi! Đoàn Đoàn muốn mang theo rất nhiều thứ! Cuối cùng cũng có thể gặp Tinh Tinh ca ca rồi! Con muốn mang cho huynh ấy nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi! Còn có cây bút lông nhỏ và hộp bút mới mà cha đã làm cho con mấy ngày trước, con cũng muốn mang cho Tinh Tinh ca ca!"
Miệng lẩm bẩm nói, Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, liền vội vàng kéo chiếc vali gỗ dưới cùng trong tủ quần áo của mình ra.
"Cuối cùng thì chiếc vali của ta cũng có thể được sử dụng!"
Chiếc vali này có phần miệng mở ra bằng cách đẩy và kéo, ở miệng có một cái khóa để đóng chặt vali lại.