Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 292

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:40:01
Lượt xem: 10

Lý Tam Nương cười tủm tỉm bế Đô Đô vào lòng, liếc nhìn Giang Tư Nguyệt một cái, rồi mới nói: "Không có gì, không có gì đâu! Chúng ta đang trò chuyện thôi. Oản Oản, lại đây ngồi bên cạnh nương."

"Ông nó, chàng mau đi lấy kẹo và thịt khô ra cho Oản Oản và Đoàn Đoàn ăn."

Đoàn Đoàn vừa vào nhà, đã quen đường ngồi xuống bên cạnh Giang Tư Nguyệt, đặt con hổ nhỏ lên ghế dài, rồi mở cặp sách ra, bày bút mực giấy nghiên lên bàn trà. Cậu bé vừa viết chữ vừa nói: "Tiểu cữu cữu ơi, hôm nay phu tử dạy bài thơ mới, con đọc hai lần là thuộc rồi! Phu tử khen con có trí nhớ tốt hơn trước, còn nữa, còn nữa, phu tử còn khen chữ của con viết đẹp hơn! Cữu xem! Có phải đẹp hơn trước nhiều không?"

Giang Tư Nguyệt cúi người ôm lấy vai cậu bé, nhìn xuống, mỉm cười gật đầu: "Ừ, chữ của Đoàn Đoàn nhà chúng ta viết thật đẹp, cữu nhớ trước đây còn xiên xiên vẹo vẹo cơ."

Đoàn Đoàn bĩu môi nhỏ vỗ vào lòng bàn tay cậu ta: "Cữu ơi! Chữ con bây giờ đẹp rồi! Cữu không được nhắc đến chuyện trước kia nữa!"

"Được được được, tiểu cữu cữu không nói nữa."

"Hừ! Hôm nay Đoàn Đoàn phải viết năm bài chữ to!"

Giang Oản Oản, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nhìn hai người họ, nụ cười rạng rỡ.

Đô Đô bò ra khỏi lòng Lý Tam Nương, bò qua bò lại trên chiếc ghế dài rộng lớn để chơi.

DTV

Chỉ một lúc sau đã chạy đến bên cạnh Giang Tư Nguyệt, bám vào cánh tay của tiểu cữu cữu, lắc lư muốn trèo lên người cậu ta.

Giang Tư Nguyệt vội vàng ôm đứa nhỏ vào trong ngực.

Đô Đô vừa vào lòng Giang Tư Nguyệt, liền cười toe toét, bàn tay nhỏ vung vẩy trước n.g.ự.c cậu ta: "Aaa..."

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn, cười nói: "Hihi... Đô Đô bảo bảo cũng rất thích tiểu cữu cữu!"

Giang Oản Oản và Lý Tam Nương nhìn nhau, đều không khỏi gật đầu, Giang Oản Oản nghĩ, hai đứa nhỏ nhà mình thật sự rất thích Giang Tư Nguyệt, Đoàn Đoàn thì không nói, buổi tối có cơ hội liền đến tìm tiểu cữu cữu của nó, Đô Đô chỉ cần có cơ hội cũng muốn bò vào lòng cậu ta.

Ngay cả Tần Tĩnh Trì cũng nói mấy lần, trong nhà ngoại trừ cậu ta và Giang Oản Oản, Đô Đô thích nhất được Giang Tư Nguyệt ôm.

Giang Tư Nguyệt ôm Đô Đô lên đùi, gọi: "Đô Đô" "Đô Đô" Giang Tư Nguyệt dỗ dành.

Dỗ dành một lúc, Giang Tư Nguyệt chỉ vào má mình: "Đô Đô, lại đây, hôn cữu đi, được không?"

"Ơ?"

"Tiểu Đô Đô ơi, cữu muốn đệ đệ hôn! Giống như hôm qua đệ đệ hôn ca ca vậy, đệ đệ không nhớ à? Hôm qua đệ đệ còn hôn ca ca mặt đầy nước dãi cơ mà." Một tay Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của Đô Đô, một tay chỉ vào má mình nói.

Đô Đô nhìn ca ca, rồi lại nhìn Giang Tư Nguyệt, có lẽ đã hiểu ý họ, tay nhỏ chống lên vai Giang Tư Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào má Giang Tư Nguyệt hôn liên tục mấy cái, hôn xong, má Giang Tư Nguyệt ướt đẫm.

Hôn xong Giang Tư Nguyệt, Đô Đô lại lắc lư đưa mặt sang phía Đoàn Đoàn, hôn lên má Đoàn Đoàn một cái.

Đoàn Đoàn lập tức mỉm cười rạng rỡ: "Đô Đô, ca ca bảo đệ hôn cữu mà, không phải là hôn ca ca."

Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô chớp chớp mắt, liền hôn lên má Đô Đô một cái: "Được rồi, được rồi, ca ca rất thích Đô Đô hôn."

Giang Hiền Vũ nhìn hai người bị Đô Đô hôn, trong lòng cũng ngứa ngáy.

"A Nguyệt, mau đưa Đô Đô cho cha ôm."

Giang Tư Nguyệt làm theo lời, đưa đứa nhỏ cho ông ấy.

Đô Đô được ngoại tổ phụ bế vào lòng, không còn hoạt bát như khi ở trong vòng tay Giang Tư Nguyệt nữa, ngồi trên đùi ông ấy, bẻ bẻ ngón chân nhỏ của mình chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-292.html.]

"Đô Đô, hôn ngoại tổ phụ một cái được không?"

Đô Đô ngẩng đầu nhìn ông ấy một cái, lại cúi đầu bẻ bẻ ngón chân, một lúc sau, mới từ từ ngẩng đầu lên, vươn cổ chạm vào mặt ông ấy một cái.

Giang Hiền Vũ lập tức cười haha: "Ôi chao, khi nào tiểu ngoại tôn của ta mới biết gọi ngoại tổ phụ đây? Đô Đô, nào, gọi ngoại tổ phụ, ngoại… Tổ phụ…"

Giang Oản Oản và Lý Tam Nương nói chuyện bên cạnh, cũng không quan tâm ông ấy dạy như thế nào.

Chỉ có Đoàn Đoàn nhịn không được bật cười: "Ngoại tổ phụ, Tiểu Đô Đô còn chưa biết nói đâu ạ, ở nhà chúng con dạy đệ đệ nhiều lần rồi mà đệ đệ vẫn không chịu gọi người, Tiểu Đô Đô ngốc nghếch quá nhưng mà nương bảo là do đệ đệ còn nhỏ, có lẽ phải đến Tết mới bắt đầu nói được ạ."

Giang Hiền Vũ cười nói: "Ta cảm thấy Tiểu Đô Đô nhà chúng ta rất thông minh! Có lẽ chúng ta dạy dỗ nó nhiều hơn, nó sẽ biết nói! Hơn nữa, Đô Đô nhà chúng ta hiện tại đã tám tháng tuổi, có thể dạy nó rồi, nương con khi còn nhỏ như vậy cũng đã biết nói vài chữ đơn."

Đoàn Đoàn vội vàng hỏi: "Vậy còn con? Con khi nào thì biết nói? Có phải sớm hơn không?"

Đoàn Đoàn cảm thấy mình thông minh hơn Đô Đô một chút, nhất định sẽ biết nói sớm hơn.

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nghe đến đây đều ngẩn người.

Lúc Đoàn Đoàn còn nhỏ, họ đều không đến thăm cậu bé, cho nên nhất định là không biết.

Có lẽ Đoàn Đoàn nhận ra điều gì đó không ổn, vội vàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của mình: “A! Đoàn Đoàn quên mất, gia gia nãi nãi nói Đoàn Đoàn hơn một tuổi mới bắt đầu nói chuyện.” Đoàn Đoàn vội vàng bịa ra một câu chuyện.

Phu phụ Giang Hiền Vũ cười lớn: "Đúng vậy, gia nãi con nói con hơn một tuổi mới biết nói.”

“Đoàn Đoàn nhà chúng ta hơn một tuổi mới biết nói, Đô Đô chắc cũng phải lớn hơn một chút mới biết nói đây.”

Giang Oản Oản nhìn Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương với vẻ phức tạp, nàng nắm lấy tay Lý Tam Nương: “Nương.”

Lý Tam Nương vỗ vỗ tay nàng, mỉm cười: “Nương không sao.”

Đoàn Đoàn nhìn nhìn ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu nhà mình, vội vàng đi đến bên cạnh hai người ngồi xuống, một tay ôm lấy cánh tay Giang Hiền Vũ, một tay ôm lấy Lý Tam Nương: "Ngoại tổ phụ, ngoại tô mẫu, hôm nay Đoàn Đoàn được phu tử khen! Phu tử nói Đoàn Đoàn mười tuổi nhất định có thể thi đậu tiểu tú tài."

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trong nháy mắt bị lời nói của tiểu gia hỏa thu hút sự chú ý, hai người lập tức khen ngợi: "Đoàn Đoàn nhà chúng ta thật lợi hại!"

"Về sau cũng phải ngoan ngoãn theo phu tử đọc sách."

"Vâng vâng! Được rồi! Đoàn Đoàn không chỉ muốn thi đậu tiểu tú tài, còn muốn thi đậu tiểu trạng nguyên!"

"Hahaha, tốt!"

Đoàn Đoàn thấy ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cười ha hả, liền nhìn sang Giang Oản Oản, nháy mắt với nàng.

Giang Oản Oản nhìn đôi mắt long lanh như hòn bi của Đoàn Đoàn, trong lòng vừa cảm khái vừa vui mừng, đứa nhỏ đáng yêu này chính là nhi tử của họ.

Giang Oản Oản giơ ngón tay cái lên với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn nhìn thấy, cườ híp mắt, miệng nhỏ chu mỏ cao cao, vẻ mặt vô cùng kiêu hãnh.

Nói chuyện thêm một lúc với Giang Hiền Vũ và những người khác, Đoàn Đoàn mới quay lại ngồi bên cạnh Giang Tư Nguyệt, tiếp tục viết chữ lớn.

Giang Tư Nguyệt nhìn Đoàn Đoàn, luôn cảm thấy thái độ của mọi người vừa rồi có chút kỳ lạ. Sau khi Đoàn Đoàn đến nhà họ Giang, cả gia đình đều hòa thuận và ấm áp nhưng không biết trước đây còn có ẩn tình gì nữa không?

Buổi tối, Đoàn Đoàn tắm xong trước, nhào vào giường, ôm lấy con hổ nhồi bông chơi đùa.

Giang Tư Nguyệt vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, cậu ta ngồi bên giường, nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn đang nằm sấp trên giường, vểnh đôi chân nhỏ lên, suy nghĩ một chút, mới mở miệng hỏi: "Đoàn Đoàn, hôm nay lúc con hỏi ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu con khi nào thì biết nói, tại sao thái độ của họ có chút kỳ lạ?"

Đoàn Đoàn nghe vậy, sửng người một chút, mới từ từ co chân ngắn ngồi dậy, thở dài, mở miệng nói: "Tiểu cữu cữu, thật ra... Thật ra Đoàn Đoàn trước ba tuổi chưa từng gặp ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, lúc đó nương và ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cãi nhau, họ nhiều năm không gặp, cũng không qua lại, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đều không biết có Đoàn Đoàn."

Loading...